Editor: HD
Ca khúc này nghe một lần thì không sao, nhưng nghe lại lần nữa, ngẫm nghĩ, khiến người ta thấy khủng hoảng nha.
Thử nghĩ mà xem ngươi đang nhìn cây đa, trên cây đa lại có người đang treo ngược mỉm cười nhìn ngươi…
Tần Phóng lại run lẩy bẩy, không kìm chế được nghĩ thêm mấy lần, sau đó
nhìn nhà cửa nhìn con người, đều cảm thấy có con quỷ đang nhìn chính
mình, nhìn chằm chằm vào mình, như vậy khiến hắn không còn cảm giác muốn vui chơi nữa rồi! Hắn đứng im tại chỗ suy nghĩ miên man, còn đám Tô Vân Khai thì không chút cố kỵ đi thẳng vào trong, quay đầu nhìn bên cạnh
trống không, một người cũng không, mới bắt đầu thấy bi thương. Hắn gọi
một tiếng, vội vàng đuổi theo sau.
Trong nhà Chúc gia, đang có bốn đứa bé chơi thảy đá, chính là bọn họ
đang hát. Nghe thấy tiếng đẩy cửa bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn lại,
tiếng ca đột ngột dừng, thấy người kia, họ vui mừng chạy đến, “Gia gia.”
Hồi nãy Chúc Trường Vinh chỉ đi qua nhà hàng xóm, chứ không về nhà, lúc
này tính ra cũng lâu rồi không gặp, cho nên bọn họ vui mừng vây quanh
ông ấy cũng không có gì lạ, nhưng nghĩ tới lời nói của Minh Nguyệt,
tướng quân quý trọng người tài mới bảo ông ấy trở về hưởng thụ Thiên
Luân Chi Nhạc (*niềm vui tình cảm gia đình), cảm thấy khá vui vẻ, “Ngày
mai mua mứt táo cho các con, hôm nay có khách tới chơi, không được quấy
rối.” Ông quay đầu lại nói, “Bọn chúng đều là cháu trai cháu gái của ta, trưởng tôn của ta thì gần bằng các người.” Ông lại nói, “Ca ca đâu?”
“Đại ca đi ra ngoài chưa về.”
Chúc Trường Vinh nói, “Nhà của chúng ta còn hai gian phòng trống, bên
hàng xóm có một gian. Minh Nguyệt cô nương tất nhiên phải ở một phòng,
bốn người các ngươi tự chia đi.”
Nói xong, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đối mặt, đều liếc mắt nhìn sang
Bạch Thủy, vậy còn Bạch Thủy… bọn họ biết Bạch Thủy là cô nương, hiện
tại mặc kệ là chung phòng với Tô Vân Khai hay phu xe hay là Tần Phóng
đều không được, lại không thể nói thẳng ra, vậy chỉ có thể chọn một
trong số bọn họ để ở chung một đêm.
Tần Phóng cũng nghĩ tới vấn đề này, chỉ có hắn biết Bạch Thủy là cô
nương, ở với ai cũng không được. Chẳng phải nói phòng rất nhỏ sao, nàng
không thể để lộ thân phận được, cũng chỉ có tướng công nàng mới được
đồng sàng công chẩm! Hắn lớn tiếng nói, “Ta với Bạch Thủy một phòng.”
Bạch Thủy dừng một chút, nhìn hắn chằm chằm. Minh Nguyệt thấy thế lập
tức ngăn lại, sốt ruột nói, “Hay là chung với Tô đại… Tô ca ca đi.”
Tô Vân Khai híp mắt, nhìn Minh Nguyệt một cái. Mặc dù có thể giải thích
là nàng tin tưởng hắn sẽ không làm gì với Bạch Thủy, chính nhân quân tử
đúng hiệu, nhưng nàng biết rõ Bạch Thủy là cô nương, thực sự không lo
lắng sao…
Phu xe cảm thấy không khí kì cục, liền nói, “Tôn ti khác biệt, Bạch công tử ở chung một phòng với ta là hợp lý nhất.”
Trong lòng Bạch Thủy đã quyết định, nàng biết Minh Nguyệt thích Tô Vân
Khai, mặc dù hoàn toàn tin tưởng bản thân sẽ không sao, nhưng nói chung
quy cô nam quả nữ trong phòng, sau này nếu Tô Vân Khai với Minh Nguyệt
thực sự nên duyên, vậy nàng là cái gì, nếu có thể tránh hiềm nghi thì
càng tốt. Nàng ngước mắt nhìn Tần Phóng, người này vừa nãy vẫn run cầm
cập, hiện tại lại kiên định nhìn mình, giống như là nếu nàng không gật
đầu đồng ý hắn sẽ khiêng nàng đi vậy.
“Ta với Tần Phóng chung một phòng đi.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Tô Vân Khai và Minh Nguyệt, khi
Bạch Thủy kéo Tần Phóng đi tới căn phòng kế bên nhà trưởng thôn, Minh
Nguyệt vẫn chưa hồi phục tinh thần. Nàng còn định đi theo ngăn cản, cánh tay liền bị người ta kéo lại. Nàng quay đầu nhìn, có chút lo lắng,
“Bạch ca ca hắn….”
“Xuỵt.” Tô Vân Khai cúi người nhỏ giọng nói, “Cô nương không cảm thấy kì quái sao?”
“Bạch ca ca sao?”
“Cả hai người bọn họ.” Tô Vân Khai nhìn trước sau, bốn đứa trẻ vẫn mở to mắt nhìn bọn họ bên này, hắn nhanh chóng kéo Minh Nguyệt đi tới con
đường nhỏ.
Đường trong thôn không rộng lắm, tường cũng xây không cao, thời điểm nói chuyện còn phải cẩn thận quan sát xem có ai nghe hay không. Minh Nguyệt kiên nhẫn đi theo hắn, cũng không tra hỏi, mãi đến khi không nhìn thấy
ai nữa, Tô Vân Khai mới nói, “Ta nghĩ, cậu em vợ kia của ta đã phát hiện thân phận của Bạch