Editor: HD
Bốn người cộng thêm phu xe tổng cộng năm người, bọn họ muốn ở lại một
thôn trang gọi là thôn Cây Đa, bởi vì trước cửa thôn có một cây đa đã
quá 400 tuổi. Cây đa này cành lá rậm rạp như cái ô khổng lồ, khoảng
chừng sáu người giang tay ôm mới ôm hết được, thôn dân dựng hàng rào vây nó lại, ngày lễ ngày tết thường tới nơi này thắp hương cầu nguyện.
Đã tới tháng tư, lá cây đa càng khác biệt so với các mùa khác, trở nên vô cùng xanh, bình thường không có xanh như vậy.
Bên ngoài hàng rào dưới gốc cây hương khói bay thành một vòng tròn, bên
trong hàng rào cũng có nhang đèn, nhưng có vẻ lâu rồi không có ai thắp
hương bên trong.
Dường như ít khi có người ngoài đến thôn, năm người vừa đến, liền có
thôn dân ra xem. Minh Nguyệt nhìn nam tử lớn tuổi nhất trong đám, tiến
lên hỏi, “Gia gia, xin hỏi thôn trưởng ở đâu, chúng ta có việc muốn
nhờ.”
Người nọ liếc mắt đánh giá nàng một phen, xong lại nhìn sang bốn người
kia, thấy vẻ mặt của mọi người đều hiền hòa, nói, “Chính là ta.”
Bọn họ không nghĩ tới vận khí lại tốt như vậy, hỏi đại một người, người
đó lại là thôn trưởng. Tô Vân Khai nói, “Đã quấy rầy lão trượng (*cụ
già), bởi vì đường núi bị lấp, tạm thời chúng ta không đi được, muốn xin ở lại đây ngủ nhờ một đêm, ngày mai mới đi xem tình hình thế nào.”
Thôn trưởng nhìn nhóm năm người bọn họ, nói, “Thôn chúng ta không lớn
lắm, người trong thôn hầu như đều làm việc trong bản, cho nên không
nhiều phòng trống, các ngươi cả trai lẫn gái là năm người, ít nhất phải
cần ba phòng, có thể ở nhà ta bốn người, nhà kế bên có thể ở hai người,
nhưng phải đi về hỏi đã.”
“Vậy làm phiền lão trượng rồi.”
Tính tình người dân thật thà chất phác, thấy trưởng thôn nói chuyện với
bọn họ, liền đi qua hỏi thăm. Hỏi bọn họ từ đâu tới đây, muốn đi đâu,
sau đó mời bọn họ tới nhà mình ăn cơm dùng trà, cực kì nhiệt tình.
Bọn họ sợ người trong thôn cảm thấy bất tiện, vì vậy không nói thân phận thật cho họ biết. Trong lúc chờ thôn trưởng trở về, nhân lúc rãnh rỗi
liền nói chuyện với thôn dân.
Từ nhỏ Minh Nguyệt đã đi khắp nơi với ông nội, gặp nhiều người, nên tính tình cũng khá rộng rãi, mấy người cộng lại cũng không nói nhiều bằng
nàng. Tô Vân Khai thỉnh thoảng nói vài câu, nhìn thấy chỗ cây đa trống
không, người khác thà rằng đứng trên đá nói chuyện với bọn họ, cũng
không đứng ở chỗ bằng phẳng, liền hỏi, “Vì sao phải để hàng rào lớn như
vậy quanh cây đa, nếu di chuyển vào gần một chút, cửa thôn sẽ rộng hơn.”
Thôn dân vừa nghe vậy liền xua tay, “Không được không được, thiếu chút
nữa đã quên nói với các ngươi, dù thế nào cũng không được vượt qua hàng
rào đi vào bên trong, vô cùng tà ma.”
“Hả…?” Tô Vân Khai tò mò nói, “Tà ma thế nào?”
Thôn dân nhìn nhau vài lần, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói, “Nửa năm
trước có một vị cô nương trong thôn vì luẩn quẩn trong lòng, treo cổ
chết dưới tàng cây đó. Ban đầu cũng không có gì, nhưng cách đây không
lâu, oan hồn cô nương kia quấy phá, chỉ cần ai đứng dưới tàng cây, đều
bị oán khí nhập thể, sau đó bị bệnh, chết… Ngươi xem, cây đa này ngay
trước cửa thôn, ra vào đều phải đi ngang qua đây, rất nguy hiểm. Nếu
không phải trưởng thôn ngăn cản chúng ta chặt cây đa này, chúng ta đã
sớm chặt nó xuống.”
Tô Vân Khai vốn không tin chuyện quỷ thần, lại càng không tin loại mê tín vô căn cứ này, cười nói, “Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Vừa nói xong, thôn dân mạnh mẽ xua tay cãi lại, “Cái này không phải
trùng hợp đâu. Lúc đầu có người bị bệnh, chúng ta không để ý. Về sau có
người chết, chết đuối, rồi có người không hiểu sao rơi xuống vách núi,
tất cả là ba mạng người, có thể là trùng hợp sao?”
Tô Vân Khai ngẩn người, ba mạng người? Hắn ngước mắt nhìn cây đa xanh um tươi tốt trên đỉnh đầu, trời đầy mây, cây đa tươi tốt che đậy hầu hết
ánh sáng, khiến dưới gốc cây trở nên âm u hơn.
Hắn nhấc chân đi về phía trước, thấy thôn dân kinh hãi ngăn cản. Bạch
Thủy tiến lên, nhẹ nhàng đẩy thôn dân ra, nói, “Đại… công tử của chúng
tôi không tin mấy chuyện này.”
Thôn dân không ngăn cản được, dậm chân thở dài, “Nếu như xảy ra chuyện
gì thì đừng trách chúng ta, ngươi phải làm chứng, nếu như quậy đến chết
người quan