Vương Trung bị kéo đến một gian thạch thất khác.
Đây là nơi dụng hình, các loại hình cụ gì cũng có, nhất nhất được treo trên tường đá xanh, âm u trầm trầm.
Hình cụ nửa cũ nửa mới, có mấy cái chỗ khe hở còn dính đỏ sậm chưa khô,
hiển nhiên đã từng sử dụng nhiều lần. Vương Trung nương ánh nến lập lòe
quét mắt, lập tức đánh cái rùng mình.
“Người đâu.”
Hứa Trì khẽ nâng cằm, điểm điểm về phía Vương Trung. Lập tức có thủ hạ
lưu loát lên tiếng, trước tiên treo người khóa trên giá gỗ, sau đó từ
trên tường lấy một roi dài có móc câu, lại nhúng đầu roi xuống bồn sa tế hồng hồng.
“A a a!”
Một tiếng roi quất vèo vèo, Vương Trung kêu thảm thiết thê lương.
Sự thật chứng minh, Hứa Trì tự tin không phải không có lý, người có thể
chịu đựng khổ hình mà vẫn không mở miệng cũng không nhiều.
Vương Trung cắn răng chịu đựng qua một trận roi, bị nước muối lạnh băng
tưới tỉnh, thân hình không tự chủ được run rẩy, ông ta kêu rên: “Các
ngươi, đến tột cùng các ngươi là người phương nào?”
Mấy người áo đen che mặt này rõ ràng được huấn luyện kỹ càng, từng đôi
mắt dị thường trầm tĩnh, không thấy nửa phần gợn sóng, cũng không ai trả lời.
Cuối cùng, khi ám vệ chưởng hình phạt dẫn theo một khối bàn ủi thiêu
hồng đến gần, rốt cuộc Vương Trung quản không được gì khác, chỉ thảm
thanh hô: “A! Ta nói, ta nói!”
Ông ta tin, chỉ cần ông ta kiên trì không mở miệng, nhóm người này có thể dùng tất cả hình cụ trên tường lên người ông ta.
Vương Trung rốt cuộc hiểu rõ như thế nào gọi là muốn sống không được
muốn chết không xong, nước mắt và nước mũi đều không nhịn được: “Ta đều
nói, tha ta đi.”
“Dừng tay.”
Hứa Trì vừa lòng gật đầu, hắn liền biết, nếu không trải qua huấn luyện
đặc thù, trên đời này không có bao nhiêu người thường có thể chịu đựng
đại hình hầu hạ.
Hắn phân phó thủ hạ, rót cho Vương Trung một thùng nước trong, nhận lời: “Chỉ cần ông biết gì nói hết, không có nửa lời dấu diếm, ta sẽ cho ông
một cái chết tử tế. Nếu không……”
Hứa Trì híp híp mắt.
“Ta đều nói!” Nước trong tưới lên, Vương Trung cảm giác tốt hơn rất
nhiều, giờ phút này ông ta thật sự cho rằng, có thể chết tử tế cũng là
một chuyện không tệ.
“Nói, Lang Hoàn chủ nhân là người phương nào? Có gì liên quan với hầu gia nhà ông? Suy nghĩ kỹ rồi nói, không được bỏ sót.”
Hứa Trì lớn tiếng doạ người, sau khi hầu hạ đại hình, lúc này Vương Trung sợ hắn như sợ hổ, cũng không dám lại chơi đa dạng.
“Kỳ thật ta cũng không biết Lang Hoàn chủ nhân là ai.” Vương Trung nghĩ nghĩ, quyết định nói từ đầu.
“Ba năm trước đây, ngày đầu tiên hầu gia nhà ta bắc chinh về kinh liền
gọi ta đến, kêu ta cải trang giả dạng, đi gửi một phong thư.”
Lúc trước, Vương Trạch Đức cùng theo Kỷ Tông Khánh về kinh, mặt ngoài là huynh đệ tình nghĩa, thực tế lại là trong lòng có quỷ. Ông ta vô cùng
bất an, vì thế vừa về đến kinh thành liền gửi thư dò hỏi nhị gia bên
kia.
Nhị gia trấn an ông ta một phen, cuối cùng, còn lạnh lùng sắc bén, nói
lần này thế lực quân đội của Hoàng thái tử thiệt hại nghiêm trọng, ngày
nào đó nhất định sẽ cẩn thận điều tra, làm ông ta không cần lại gửi thư, để tránh lộ hãm. Còn về dấu vết trên chiến trường, nhị gia sẽ xóa sạch
sẽ, kêu ông ta không cần lo lắng.
Vương Trạch Đức biết dấu vết bị xóa sạch sẽ, trong lòng thoáng yên ổn,
lại nghe nói ngày sau Đông Cung sẽ điều tra, lúc sau ông ta càng thêm để ý, làm được không hề sơ hở.
Mật thám của Đông Cung thủ đoạn cao minh, kỳ thật ông ta cũng không phát hiện chính mình bị điều tra, nhưng sớm có chuẩn bị, ông ta thuận lợi
qua cửa.
Mãi đến ba năm sau, khoảng thời gian trước Kỷ Uyển Thanh gởi thư lần đó, Vương Trạch Đức luống cuống, lúc này mới lại lần nữa sai Vương Trung
truyền tin.
Tính ra, tổng cộng Vương Trung chỉ đi qua chỗ nhị gia hai lần, cũng
không chính mắt nhìn thấy mặt nhị gia. Chỉ là bầu không khí chỗ kia và
chủ tử biểu hiện ẩn ẩn sợ hãi, làm ông ta không tự chủ được khiếp đảm.
Đây là một loại trực giác của động vật nhỏ.
Vương Trung không biết rõ nhị gia là người phương nào, có gì liên quan
với hầu gia nhà mình, ông ta càng không muốn biết. Ở vị trí của ông ta,
biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Ông ta nhìn thoáng qua Hứa Trì, trong lòng chua xót, lần này không phải tới rồi sao.
“Nhị gia này ở chỗ nào, ông truyền tin tới đâu?”
Ánh mắt Hứa Trì độc ác, Vương Trung chỉ là người thường không trải qua
huấn luyện, nói thật hay nói dối, nói hết hay còn giấu diếm, hắn thực dễ dàng phân biệt.
Sau khi nghe xong cẩn thận, hắn liền hỏi thẳng tin tức có giá trị nhất.
Nếu đã nói tới đây, tiếp tục giấu diếm cũng không có ý nghĩa, nhưng,
Vương Trung thở hổn hển hai hơi, nhìn Hứa Trì, lại nói: “Nếu ta xác thật phụng lệnh truyền tin, hiện giờ cầu cái chết tử tế cũng thôi, chẳng
qua……”
Ánh mắt ông ta khẩn cầu: “Chỉ là người nhà ta còn trong tay chủ tử, bọn
họ một mực không biết, các ngươi có thể đừng liên lụy bọn họ được
không?”
“Đông Xuyên Hầu phủ đại quản sự Vương Trung bị ho lao, sau khi chuyển
qua thôn trang chịu khổ không được, đã nhóm lửa tự thiêu.” Hứa Trì cũng
không tính liên lụy người nhà đối phương, đương nhiên hắn cũng không thể nào ra tay tương hộ.
Hắn làm vậy chủ yếu là vì không kinh động Vương Trạch Đức,