Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 54


trướctiếp

Cao Húc ngay sau đó đi về chính phòng hậu viện, giao tin báo trên tay cho thê tử.

Kỷ Uyển Thanh nhìn kỹ, người viết thư tìm từ thực nghiêm khắc, mặc dù đối phương là siêu phẩm hầu chiến công hiển hách, kẻ này vẫn không khách khí chút nào, nói thẳng quát lớn.

Nhưng, nàng cũng đặt trọng điểm lên ấn đỏ bốn chữ kia.

“Lang Hoàn chủ nhân?”

Cao Húc nhàn nhạt liếc một cái, đáy mắt cũng không gợn sóng, hắn cười lạnh một tiếng: “Lang Hoàn chủ nhân, tên này cũng xứng?”

Lang Hoàn thuộc về tiên cảnh, là nơi Thiên Đế cất giữ sách trong truyền thuyết.

Nếu là cao nhân ẩn sĩ dùng cũng thôi đi, nhưng đối phương là kẻ hãm hại trung lương, làm cho một thành quân dân tử thương hầu như không còn, cũng dám tự xưng tiên nhân?

Đương nhiên không xứng.

“Điện hạ, không biết Lang Hoàn chủ nhân đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

Trên thư viết phi thường mịt mờ, nếu không kết hợp Tùng Bảo dịch, căn bản xem không hiểu. Quan trọng nhất chính là, trên thư không đề cập chút nào thân phận hai bên, không thể biết kẻ truyền tin cho Vương Trạch Đức đến tột cùng là người phương nào, căn bản không thể xuống tay.

Mặc dù “Lang Hoàn chủ nhân” cũng không phải chủ mưu phía sau màn, nhưng là cấp trên của Vương Trạch Đức, bước tiếp theo thiết yếu phải tìm ra tên này.

Vương Trạch Đức khẳng định biết, nhưng hiện giờ lại chưa thể động ông ta.

Thứ nhất, để tránh rút dây động rừng; thứ hai, nếu không có bằng chứng như núi muốn động một thế tập siêu phẩm hầu là không thể nào.

Một phong thư mặt ngoài không có gì khác thường căn bản không thành vấn đề, cho dù bị công bố, Vương Trạch Đức cũng chỉ bị người cười chê mất mặt thôi.

“Chúng ta tạm thời không thể động Đông Xuyên Hầu.”

Cao Húc trải qua nhiều chuyện lớn, tạm thời để yên cho kẻ thù cũng không sao, hắn cũng không để ý, nhưng hắn lo lắng thê tử nôn nóng, không quên thấp giọng trấn an: “Thanh Nhi, nàng đừng nôn nóng.”

“Điện hạ, thiếp biết.”

Kỷ Uyển Thanh cầm tay hắn, gật đầu, nàng cũng không phải là người không biết tốt xấu, cái gì nặng cái gì nhẹ, nàng vẫn rất rõ ràng.

Bọn họ muốn điều tra sự thật và tìm ra chứng cứ, báo thù rửa hận cho cha con Kỷ Tông Khánh, cũng vì rửa sạch oan khuất cho Sở Lập Tung.

Nhưng lại không thể giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Thê tử hiểu lý lẽ, Cao Húc vui vẻ, hắn nắm ngược lại tay nàng nói: “Lang Hoàn chủ nhân là mấu chốt, tuy tạm thời không thể động Vương Trạch Đức, nhưng có một người có thể động.”

Người này là Đông Xuyên Hầu phủ đại quản sự Vương Trung.

Vương Trung là tâm phúc của Vương Trạch Đức, giờ phút này đã có thể xác định, ông ta là một trong những người biết chuyện, nói không chừng, thư này là ông ta phụ trách truyền lại.

Một hạ nhân thôi, Cao Húc dễ dàng có thể động.

“Thanh Nhi, cô đã sai người ra tay với Vương Trung, ít ngày nữa sẽ có tin tức tốt truyền đến.”

Đúng vậy, trước khi lục soát Đông Xuyên Hầu, Hứa Trì đã phụng lệnh ra tay với Vương Trung.

Vào tháng tư, ánh mặt trời đột nhiên gay gắt hơn, nhiệt độ không khí tăng cao, không ít người thích ứng không kịp liền ngã bệnh.

Đông Xuyên Hầu phủ đại quản sự Vương Trung chủ quan xưa nay thân thể khoẻ mạnh, không nghĩ tới lần này cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Mới đầu ông ta có chút choáng váng nhức đầu, cũng không để trong lòng, chỉ tiếp tục làm việc. Không nghĩ tới qua nửa ngày, bệnh trạng liền nghiêm trọng hơn, còn bắt đầu sốt.

Nếu bị bệnh, vậy xin nghỉ, lại mời đại phu đến xem.

Vương Trung là hầu phủ đại quản sự, tuy là nô bộc, đãi ngộ lại gần bằng với chủ tử, mời đến chính là đại phu Hồi Xuân Đường nổi danh trong kinh.

Lão đại phu râu tóc bạc trắng bắt mạch, rung đùi đắc ý nói một hồi, đại ý chính là gió nóng gây ra, uống thuốc mấy ngày sẽ khỏe.

Lão đại phu viết phương thuốc, dặn dò sắc thuốc đúng giờ uống, cầm tiền khám bệnh trở về.

Mùa này người bệnh quá nhiều, mọi người bao gồm bản thân Vương Trung đều không thèm để ý, ông ta uống thuốc, liền mơ mơ màng màng ngủ.

Chỉ là qua mấy ngày, tình huống hình như có chút không thích hợp.

Vương trung vẫn uống thuốc đều, một ngày ba lần không thiếu cử nào, nhưng chẳng những bệnh không tốt lên, mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

Ông ta vẫn luôn sốt nhẹ, tiếp theo đổ mồ hôi trộm, mệt mỏi, sau đó còn bắt đầu ho khan, mắt thường có thể thấy được tốc độ gầy ốm rất nhanh.

Sau nữa, ông ta thế nhưng ho ra máu, ngực hơi hơi phát đau, hô hấp cũng khó khăn.

Nhìn chằm chằm vệt máu đỏ thắm trên khăn trắng, Vương Trung sửng sốt, gã sai vặt hầu hạ ông ta cũng ngốc lăng.

Lão đại phu lại đến, lúc này luống cuống vọng, văn, vấn, thiết một phen, ngay cả tiền khám bệnh cũng không lấy, bò lăn đi về.

Vương Trung bị ho lao.

Tin tức này chấn động toàn bộ Đông Xuyên Hầu phủ, ho lao là bệnh nan y, mấu chốt là nó còn dễ lây nhiễm.

Lúc này, mặc dù Vương Trung là tâm phúc nhất đẳng của hầu gia cũng vô dụng, Vương Trạch Đức không có khả năng mạo hiểm an nguy cả phủ để bảo toàn tình chủ tớ, phải biết rằng một nhà già trẻ của ông ta cũng ở bên trong.

Dùng số tiền lớn mời vài vị đại phu, chẩn đoán chính xác không sai, Vương Trung và cả mọi người trong tiểu viện đều bị chuyển ra ngoài, an trí ở thôn trang vùng ngoại ô.

Dưới ánh trăng, tiếng gió tiếng


trướctiếp