Cách khá xa, Cao Húc liền thấy Kỷ Uyển Thanh, hôm nay nàng triệu kiến
tất cả cung nhân trong hậu trạch, ăn mặc trang sức phức tạp rất nhiều,
nhưng trên mặt chỉ có một tầng son phấn hơi mỏng như cũ, không nùng
trang diễm mạt.
Nàng mặt mày tinh xảo, má phấn môi anh đào, trang điểm nhạt như vậy ngược lại rất xinh đẹp.
Nhưng nàng ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nhàn nhạt, uy nghi mười phần, không còn bộ dáng nghịch ngợm làm nũng hắn thấy ngày thường.
Trong phòng, ngoài phòng tương phản không nhỏ, Cao Húc hơi hơi nhướng mày, nàng thật có thể hù người.
“Thái tử điện hạ giá lâm!”
Đảo mắt, Cao Húc bước đến gần, một đám người trong thiên điện nghe xong, vội tiến lên nghênh đón.
“Thiếp gặp qua điện hạ, điện hạ vạn an.” Ở bên ngoài, cũng không thể
thân mật làm nũng, nếu bị người thấy, Kỷ Uyển Thanh không thể không bị
tai tiếng không biết quy củ.
“Đứng dậy đi.” Cao Húc gật gật đầu, vẻ mặt giọng nói hiền hòa, không
khác gì bình thường, nhưng lại không thấy nửa điểm thân thiện.
Trong số những cung nhân nội trạch này nhất định ẩn giấu nhãn tuyến của
Kỷ Hoàng hậu, tiểu phu thê rất có ăn ý, tuy lễ nghi đúng mực, nhưng biểu hiện vô cùng xa cách.
Kỷ Uyển Thanh tiếp theo ngẩng đầu, nhanh liếc mắt nhìn hắn, ý cười trong mắt như phù dung sớm nở tối tàn, vẻ mặt nàng lập tức nghiêm túc, trầm
mặt nói: “Thiếp mời điện hạ tới, là có chuyện quan trọng.”
Ngay sau đó, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Trương Hưng.
Trương Hưng là người thông minh, lập tức nói tóm tắt chuyện từ đầu tới đuôi, một chút không dấu diếm.
Trương Hưng là người tiền điện chọn lại đây, Cao Húc đương nhiên không
còn nghi vấn, hắn mày kiếm hơi hơi nhíu, khuôn mặt tuấn tú xưa nay ôn
nhuận trầm trầm, nhìn về phía Cốc Phú.
Cốc Phú đã “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão nô hồ đồ, lão nô bị ma quỷ ám ảnh, xin điện hạ thứ tội.”
Ông ta xem như nhìn Thái tử trưởng thành, biết rõ tính cách chủ tử, ôn
hòa chỉ là mặt ngoài, sai rồi thừa nhận còn có đường sống, nếu giảo biện chống chế, đó là tội càng thêm tội.
Kỳ thật Cốc Phú không quá kinh hoảng, rốt cuộc chủ tớ hai người biết rõ
ràng những việc này, trước kia Cao Húc không phát tác, ông ta cho rằng
lần này cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Chỉ tiếc ông ta sai rồi.
Sắc mặt chủ tử nhàn nhạt, ánh mắt thực lạnh, Cốc Phú trộm liếc mắt, trong lòng nhất thời rùng mình, mồ hôi lạnh ướt áo trong.
“Tức là sự thật, vậy liền cắt chức quản sự của Cốc Phú.” giọng Cao Húc
không lớn, lại không cho phép chất vấn, hắn nói đơn giản một câu liền
đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Hắn nhìn về phía Cốc Phú: “Ông là người mẫu hậu để lại cho cô, dĩ vãng
cũng có nhiều công lao, cô không truy cứu sai lầm những năm gần đây.”
Từng chuyện từng chuyện, Cao Húc chịu đựng sớm đến cực hạn, hắn nhàn
nhạt nói: “Chỉ là Thanh Ninh Cung lại không thể dung ông nữa, hôm nay
ông liền thu thập đồ nhẹ nhàng, cô sai người đưa ông ra cung.”
Cái gọi là ra cung dưỡng lão chính là đến địa điểm được chỉ định, để bảo đảm Cốc Phú không thể tiết lộ bất luận tin tức gì. Ông ta cũng có thể
mang đi ban thưởng trước kia, ngày sau an cư ngoài cung, cũng xem như
trọn vẹn tình nghĩa mấy năm gian nan chủ tớ cùng nhau trải qua khi mẫu
hậu hắn mới vừa hoăng.
Ngày mùa đông, thiên điện gió lạnh vèo vèo, Cốc Phú quỳ bò trên mặt đất, ra một đầu mồ hôi, tới thời khắc quan trọng bậc này, đầu óc vẩn đục
nhiều năm đột nhiên thanh tỉnh.
“Lão nô tạ long ân của chủ tử.” Cốc Phú rất hiểu biết Thái tử, đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, nếu không nắm chắc sẽ không được chết già.
Ông ta run run một lát, cuối cùng dập đầu, run giọng ứng.
Ông ta chưa đến mười tuổi đã lau mình tiến cung, hơn bốn mươi năm qua,
cung điện kim bích huy hoàng rồi lại sóng ngầm mãnh liệt này sớm đã
thành một bộ phận trong sinh mệnh, lúc còn ở bên trong ngẫu nhiên ghét
bỏ, hiện giờ bỗng nhiên bị đuổi đi, ông ta bi thống như già thêm mười
tuổi.
Bởi vì Thái tử “không thích” Thái tử phi, Cao Húc cũng không nhìn Kỷ
Uyển Thanh, chỉ nhàn nhạt phân phó một câu: “Chức đại quản sự nội trạch
do Trương Hưng tiếp nhận, chưởng quản các loại sự vụ.”
Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên, muốn xoay người rời đi.
“Điện hạ, xin dừng bước!”
Kỷ Uyển Thanh tiến lên một bước, che trước mặt hắn, hơi hơi khụy gối.
Cao Húc hơi nhíu mày, trên mặt không thấy vẻ giận dữ, giọng điệu lại nhàn nhạt: “Thái tử phi có chuyện gì sao?”
Hiển nhiên, hắn thực hiểu rõ ý đồ Kỷ Uyển Thanh lăn lộn ra nhiều chuyện như vậy, lại hoàn toàn không muốn cho nàng toại nguyện.
Kỷ Uyển Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen bóng có thần của
hắn, cất cao giọng nói: “Thiếp thân đã may mắn làm Thái tử phi, hiện giờ nguyện phân ưu vì điện hạ, chưởng quản nội vụ hậu trạch Thanh Ninh
Cung.”
Nàng cũng không vu hồi, gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của chính mình.
“Hậu trạch nội vụ rườm rà, Thái tử phi tuổi trẻ, vẫn nên để thuộc hạ
nhọc lòng đi.” Cao Húc một câu phủ quyết, hắn là chủ nhân Thanh Ninh
Cung, hắn không đáp ứng, Kỷ Uyển Thanh hao hết tâm tư cắt chức Cốc Phú
cũng uổng phí.
“Vậy không được.”
Kỷ Uyển Thanh không chút nào thoái nhượng, lập tức tiếp nhận câu chuyện: “Trời có âm dương, người phân nam nữ. Người xưa có câu nói rât đúng nam chủ ngoại, nữ chủ nội.”
“Đây là lời dạy của tổ tiên, cũng là chính đạo.” Lời này lấy từ Dịch
Kinh, là căn nguyên tư tưởng văn hóa truyền thống, tự nhiên không ai có
thể nói không đúng.
Cao Húc trầm mặc, lý luận là lý luận, thực tế là thực tế, hắn không gật
đầu, Kỷ Uyển Thanh có nói đạo lý đầy trời, cũng không thể làm gì.
Nhưng nàng hơi hơi mỉm cười, lại nói: “Bệ hạ ngàn chọn vạn tuyển, mới tứ hôn thiếp thân với điện