Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 31


trướctiếp

Buổi chiều trời âm u, tới chạng vạng quả nhiên lại hạ tuyết, chờ Cao Húc về phòng, gió lạnh cuốn tuyết lớn như lông ngỗng, rơi xuống che trời lấp đất.

Kiệu ngừng dưới bậc thang hành lang gấp khúc, liền như vậy vài bước đường, vạt áo chỗ bả vai hắn lại dính không ít bông tuyết.

Kỷ Uyển Thanh cầm khăn quét bông tuyết, giúp Cao Húc cởi áo choàng lông cáo, sờ sờ tay hắn, còn tốt, rất ấm áp.

Buổi chiều nàng sai người đưa áo khoác đến tiền điện cho hắn, tuy tiền điện khẳng định có, nhưng đây là tâm ý của nàng.

Cao Húc thật mặc vào, nàng vừa lòng gật gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.

“Cao hứng như vậy sao?” Hắn thu biểu tình của nàng vào đáy mắt, nhướng mày hỏi.

“Dạ, là thật cao hứng.” Kỷ Uyển Thanh môi anh đào cong cong, nghĩ nghĩ, lại nói: “Ngày mai điện hạ dậy sớm thượng triều, còn phải mặc dày một ít.”

Sáng sớm là lúc lạnh nhất trong ngày, giả vờ bệnh thì không sao, nhưng đừng để bệnh thật. Nàng vội chỉ huy đám người Lê Hoa, lấy áo dày và áo khoác ra, để ngày mai dùng.

Nàng quay đầu lại dặn dò: “Thiếp đã chuẩn bị quần áo ngày mai cho điện hạ, cũng không thể mặc ít.”

Trong trí nhớ của Cao Húc, lần gần nhất bị người dặn dò như vậy là chuyện của rất nhiều năm trước, từ lúc mẫu hậu hắn hoăng về sau, liền không còn.

“Được.”

Hắn phát hiện chính mình thích ứng rất tốt, không bài xích chút nào, gật đầu ứng, giọng nói thật hiền hòa.

Tiểu phu thê nắm tay ngồi xuống nhuyễn tháp, Kỷ Uyển Thanh liền bắt đầu báo cáo tiến độ công tác trước mắt, cuối cùng bổ sung: “Điện hạ, ngày mai đại khái cần ngài lại đây một chuyến.”

Cho dù xử lý xong tất cả, muốn nắm quyền quản lý hậu trạch không thể thiếu Thái tử gật đầu.

Cao Húc không ngoài ý muốn, “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

“Điện hạ, nếu Khôn Ninh Cung có nhãn tuyến trong nội trạch, lần này tất nhiên chú ý việc này, sẽ lập tức truyền tin ra bên ngoài.”

Mọi việc nói xong, tiểu phu thê nắm tay lên giường nghỉ ngơi, Kỷ Uyển Thanh mới vừa nằm xuống, linh quang chợt lóe, vội lôi kéo Cao Húc nói: “Chúng ta chú ý nhiều một ít, không biết có thể bắt được người hay không?”

“Ừ, lần này xác thật là cơ hội không tệ.” ánh mắt Cao Húc tán thưởng, hôm nay hắn vừa mới phân phó việc này, nàng phản ứng không chậm.

Kỷ Uyển Thanh vừa thấy, liền biết hắn sớm có chuẩn bị, việc này không cần nàng nhọc lòng, vừa lúc nhẹ nhàng. Ôm lấy Cao Húc, nàng cười nói: “Có phải ngài cảm thấy thiếp thực thông minh hay không, điện hạ cần phải khen thưởng một chút?”

Thê tử lúm đồng tiền như hoa, vẻ mặt ngây thơ, hắn môi mỏng cong cong, cũng không mở miệng khích lệ, chỉ dùng hành động thực tế “tưởng thưởng” nàng.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Uyển Thanh cảm thấy thời gian tới, liền lệnh Hà ma ma ra cửa, triệu tập tất cả thái giám cung nhân lớn nhỏ trong hậu trạch, tề tụ ở thiên điện nằm giữa tiền điện và hậu điện, nàng có chuyện muốn nói.

Mặc dù Thái tử phi không cầm quyền, đó cũng là Thái tử phi, nàng mệnh lệnh một chút, không ai dám không để trong lòng, lập tức liền buông công tác trong tay, tụ tập đến thiên điện.

Hà ma ma sai người hồi bẩm, nói người đều đến đông đủ, Kỷ Uyển Thanh mới đứng dậy ra cửa, đi tới thiên điện.

Phía trên chuyển đến một ghế bành bằng gỗ nam, hiển nhiên Thái tử phi sẽ đích thân tới, bọn cung nhân thái giám không rõ nguyên do, nhưng Thanh Ninh Cung quy củ nghiêm ngặt, mọi người cũng chỉ an tĩnh chờ, không châu đầu ghé tai.

Đại quản sự Cốc Phú nhíu nhíu mày, Thái tử phi là chủ mẫu Đông Cung, triệu tập mọi người vì chuyện gì ông ta có dự đoán, nhưng không có Thái tử gia lên tiếng, ông ta cũng không sợ, chỉ là không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.

Hạ Hỉ để lại lời nhắn, nói đi tìm một tỷ muội đồng hương, buổi tối cũng không trở về, ông ta thực thích tiểu cô nương này, thay đổi người khác thực không thoải mái. Hôm nay vốn cảm xúc ông ta không cao, buổi sáng sai sự lại bận rộn, thật vất vả xử lý xong, không nghĩ tới trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền bị kêu lên.

Ông ta nói thầm: “Thái tử phi nương nương lăn lộn cũng vô dụng, Thanh Ninh Cung vẫn do điện hạ làm chủ.”

Bên cạnh phó tổng quản Trương Hưng nghe rõ ràng, nhưng cũng không tiếp lời, chỉ khép hờ hai mắt giả vờ như không nghe thấy.

Tuy Cao Húc ném Cốc Phú tới hậu trạch, nhưng lại không muốn ông ta kết bè kết cánh, quậy hậu trạch chướng khí mù mịt. Mấy quản sự lớn nhỏ khác đều là tiền điện chọn ra, hằng ngày nghe lệnh Cốc Phú, nhưng trung tâm với Thái tử điện hạ.

Trương Hưng làm phó tổng quản, phụ trách hằng ngày kiềm chế Cốc Phú, để ông ta không đến mức thái quá; tiền điện có nhân mạch, Trương Hưng ẩn ẩn thu được chút tiếng gió, hậu trạch biến thiên là tất nhiên, cũng chỉ có lão hỗn đản này còn hồ đồ.

Trương Hưng thầm nghĩ, xem ra điện hạ vẫn rất yêu thích nương nương, nếu mình có thể mượn cơ hội tiến thêm một bước, càng phải cẩn thận hầu hạ vị chủ nhân này.

Đứng mười lăm phút, mọi người nghe thấy bên ngoài tiểu thái giám truyền xướng: “Thái tử phi nương nương đến!”

Lập tức, mặc kệ trong bụng có oán giận hay không, mọi người vội cúi người quỳ lạy, nghênh đón Thái tử phi.

Một trận rất nhỏ tiếng vải vóc sột soạt qua đi, đoàn người vây quanh Thái tử phi mặc cung váy đỏ thẫm thêu phượng hoàng vào phòng.

“Chư vị không cần đa lễ, đứng dậy đi.” giọng nữ phía trên thực tuổi trẻ, thanh triệt uyển chuyển, nghe làm người ta cảm thấy thoải mái.

Mọi người tạ ơn đứng lên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu hầu lập, không dám nhìn lung tung xung quanh. Duy nhất chỉ có Cốc Phú, trộm liếc mắt lên trên.

Phía trên ngồi một thiếu phụ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, khí độ nổi bật, một đôi mắt sáng quét một vòng, cuối cùng vừa vặn dừng trên người ông ta.

Thái tử phi ánh mắt nhàn nhạt, không giận tự uy, trong lòng Cốc Phú rùng mình, vội thu hồi tầm mắt, không dám lại xem.

Kỷ Uyển Thanh thầm hừ một tiếng, Cốc Phú là đại tổng quản, đứng đằng trước, hơn năm mươi tuổi, hai tấn hoa râm, nàng sẽ không nhận sai người.

Người này mặt chữ điền, diện mạo rất đoan chính, nhưng mí mắt hơi hơi gục xuống, đôi con ngươi cũng có chút vẩn đục, vừa lúc xứng những hành vi dơ bẩn của ông ta.

Nàng không tính toán nhiều lời với người này, trực tiếp mở miệng nói: “Trên tay chư vị đều có sai sự, bổn cung sẽ không nhiều lời.”

“Hôm nay bổn cung triệu chư vị đến đây, bởi vì hôm qua có người bẩm báo bổn cung một chuyện quan trọng, liên lụy cực lớn hậu trạch Thanh Ninh Cung, bổn cung thân là Thái tử phi, không thể bỏ mặc.”

Kỷ Uyển Thanh tiếng nói vừa dứt, phía dưới cung nhân thái giám kinh ngạc không hiểu ra sao, tuy vẫn không dám khe khẽ nói nhỏ, nhưng nhịn không được lẫn nhau trao đổi ánh mắt, không biết chuyện gì.

“Có người mật báo bổn cung, nói khoảng thời gian trước trù bị điện hạ đại hôn, hậu trạch đại quản sự Cốc Phú lợi dụng chức vụ, trung gian kiếm lời, ngắn ngủn một đoạn thời gian, đã ăn xén không ít tiền bạc.”

Lời này vừa nói ra, phía dưới mọi người khiếp sợ, cung nhân cấp thấp không nói, Trương Hưng và các quản sự lớn nhỏ cũng có phát hiện, bọn họ kinh ngạc chính là có người mật báo, nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, chẳng


trướctiếp