Từng dòng năng lượng cuồn cuộn như lũ quét đổ vào Trầm Mộng Thư, mong muốn đem cơ thể của nàng căng đầy đến nổ tung. Không biết qua bao lâu,
toàn bộ năng lượng cô đọng lại, bao tròn lấy Trầm Mộng Thư như một quả
trứng, đông kết lại giống như một khối đá khổng lồ.
Bên trong quả
trứng, Trầm Mộng Thư lần lượt bị từng dòng năng lượng cọ rửa, không
ngừng tràn vào cơ thể tàn phá bừa bãi đồng thời không ngừng hồi phục.
Làn da nổ tung liền bị lửa nóng dốt tiêu biến, làn da mới mọc ra liền
mang theo ánh vàng nhàn nhạt nhưng nhanh chóng bị thiêu thành đất khô
nứt nẻ, rơi vỡ ra ngoài như đất nung.
Lam lục kim bạch không ngừng xoay chuyển cùng ánh lửa đỏ rực không bao giờ tắt, luân phiên rèn luyện cơ thể của Trầm Mộng Thư từ trong ra ngoài. Lượng năng lượng không
ngừng bị nén chặt, thẩm thấu vào tẩm bổ sinh mệnh bản nguyên giúp nó lớn mạnh, đồng thời cũng tiêu hao đi không ít. Chẳng qua trong quá trình
này lượng nạp vào nhiều hơn lượng tiêu hao cho nên sinh cơ của Trầm Mộng Thư không ngừng lớn mạnh, dần dần dẫn đến cơ thể tỏa ra sức xuân càng
ngày càng mãnh liệt.
Rất lâu về sau.
Răng rắc!!!
Vỏ
trứng nứt ra, giống như đánh dấu tân sinh ra đời. Quá trình này có chút
giống với huyền biến kỳ nhưng ở đẳng cấp cao hơn nhiều, “quả trứng” cũng không phải huyền khí cùng chất bẩn hổn hợp mà là từng dòng năng lượng
tinh thuần được sao trời giáng xuống.
Mùi hương thơm ngát của
Hương Thảo Linh Thể tràn ngập đất trời, đem sinh vật sống kích phát cảm
giác đói khát đến cùng mê ly đến mất lý trí. Hương khí nhẹ dịu sảng
khoái tinh thần, dịu mát như sương bao phủ toàn bộ phạm vi nghìn dặm
quanh Trầm Mộng Thư.
Thân thể của nàng đứng lặng giữa không trung, hương khí quanh thân bồng bềnh tung bay, mờ ảo che đậy thân thể trắng
ngọc của nàng không bị bại lộ ra ngoài. Trầm Mộng Thư mở bừng hai mắt,
sắc lạnh như gương, cảm giác nhẹ nhõm xông thẳng tinh thần của nàng.
Toàn thân nhẹ bẫng như hòa tan vào thiên địa, hoàn toàn không cảm thấy
được lực cản nào. Cơ thể tràn đầy sinh cơ, sức sống cuồn cuộn làm người
ta phấn khích.
Sinh mệnh thuế biến.
Giống như huyền biến kỳ
vậy, không ngừng kích thích cơ thể sản sinh ra tế bào mới rồi đào thải
tế bào cũ, thu được sự tăng lên của sức sống, kích phát cơ thể đến cực
hạn. Lần độ kiếp này cũng thế, có điều không phải là tiềm năng được kích phát ra ngoài mà là sinh cơ từ bên ngoài tràn vào rồi cơ thể tiến hành
đổi mới, lột xác thu lấy tân sinh.
Trầm Mộng Thư cũng không kịp
cảm nhận rõ ràng, nàng chỉ thấy cơ thể đã thăng hoa, tinh thần sảng
khoái. Hai mắt nàng nhìn lên bầu trời, nơi đó một ngôi sao vừa vỡ vụn,
lôi điện bao trùm nghìn dặm đạo kiếp, một đợt lôi đình bổ thẳng vào Trầm Mộng Thư.
Uỳnh!!!
Sét xanh xé rách bầu trời, rọi sáng toàn bộ không gian tối đen.
Trầm Mộng Thư chỉ thấy tê cóng toàn thân, linh hồn cũng bị rung lắc dữ dội.
Toàn bộ cơ thể lại bị đốt qua một lần nhưng lần này càng mãnh liệt hơn,
càng có tính hủy diệt hơn.
Toàn thân truyền đến cảm giác đau xót,
máu thịt như bị đun sôi lên nhưng Trầm Mộng Thư vẫn có thể cảm nhận được có một chút xíu năng lượng ẩn chứa bên trong lôi đình thẩm thấu vào
sinh mệnh bản nguyên. Nếu năm ngôi sao vừa rồi thẩm thấu vào lớn mạnh
bản nguyên thì lượng năng lượng lôi điện lần này lại vô cùng “sôi động”, giống như một thùng dầu đổi vào ngọn lửa nhỏ, đem nó thúc đẩy bừng
bừng, bốc cao ngút trời.
Sinh mệnh bản nguyên điên cuồng thiêu
đốt, nếu như trước kia chỉ là một ngọn đuốc thì lúc này chính là một
biển lửa, cháy rực nóng bỏng. Tốc độ thiêu đốt vô cùng nhanh nhưng Trầm
Mộng Thư thấy nó có thể kéo dài thật lâu, thiêu đốt mấy nghìn năm có lẽ
cũng không có vấn đề gì.
Uỳnh!!!
Đợt lôi điện thứ hai giáng
xuống, lại một luồng năng lượng nữa chảy vào trong sinh mệnh bản nguyên, ngọn lửa lại một lần nữa cháy rực, cất cao gấp đôi, sinh mệnh bản
nguyên thiêu đốt một cách điên cuồng.
Ở phía ngoài thân thể, Trầm
Mộng Thư hừ một tiếng, cơ thể bỏng rát cháy đen, đáng lẽ phun ra máu
tươi thì hiện tại chỉ có thể phun ra một ngụm khói đen. Thế nhưng cơ thể của nàng lúc này phát ra mùi hương càng mê người, càng khiến cho người
khác cồn cào. Dương Thiên cũng phải tương đối cẩn trọng cố thủ lý trí
của mình, tránh cho bị dục vọng nuốt mất.
Uỳnh!!!
Lại một
tia sét ngang trời, uy lực lần này so với mấy lần trước còn mạnh hơn mấy lần, toàn bộ lôi điện bao trùm trên bầu trời đều hội tụ lại, tất cả đổ
dồn vào một lần cuối cùng này.
Lần này Trầm Mộng Thư không còn bỏ
mặc nữa mà nàng chủ động nghênh tiếp, toàn bộ chân nguyên bùng nổ, một
hư ảnh bóng người hiển hiện sau lưng nàng, thanh sắc tràn ngập, khuôn
mặt lạnh lùng mà thần thánh. Khuôn mặt đó cùng Trầm Mộng Thư giống y như đúc, chỉ khác biệt về biểu cảm vô thần vô sắc vô vị mà thôi.
Bóng người vươn tay, đồng bộ cùng với động tác vươn tay của Trầm Mộng Thư.
Theo cái đưa tay, thanh sắc đầy trời, sinh cơ bừng bừng, Cánh tay của
nàng vươn đến đâu, huyền khí ngưng kết cỏ cây hoa lá đến đó, phi cầm tẩu thú sinh động như thật, chạy theo hướng bàn tay của nàng mà nghênh
địch.
Hình chiếu đại đạo.
Hình chiếu đại đạo có hình người
cũng không có gì lạ cả, đây chính là huyền giả chủ động thả ra đại đạo
của bản thân cộng minh với thiên địa. Nhưng bình thường, hình chiếu sẽ
hiển thị một không gian nào đó, chỉ khi nào lĩnh ngộ đủ sâu, lấy bản
thân làm căn cơ mới có thể diễn biến hình chiếu thành bản thân mình. Cho nên hình chiếu là hình người thì chứng tỏ người đó đã lĩnh ngộ đại đạo
của mình rất sâu rồi, thực lực sẽ hết sức khủng bố.
Cánh tay nhìn
như cực kỳ chậm chạp thực tế vô cùng nhanh, ngón trỏ tinh chuẩn điểm
thẳng vào luồng sét, giống như hai con mãnh long lao thẳng vào nhau phát ra một tiếng nổ tung vang trời.
Từ huyền phủ cảnh đột phá đến
huyền luân cảnh phải trải qua kiếp này, mà kiếp này lại gọi là Đạo Kiếp, kiêp của kẻ hành. Trầm Mộng Thư hoàn toàn có thể lấy đại đạo của mình
nghênh tiếp Tinh Thể Kiếp, dù cho lôi kiếp có nhằm vào thân thể thì cũng có thể thực hiện được, hơn nữa lợi ích còn không nhỏ. Chỉ thấy lôi điện trong chớp mắt tràn ngập bên trong hình chiếu, giống như đem hình chiếu đánh ra hàng nghìn vết nứt, phi cầm tẩu thú lần lượt yên diệt, cỏ cây
hoa lá bị thiêu rụi.
Nhưng ngã xuống bao nhiêu lại sinh ra bấy
nhiêu, người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, nhất quyết không chịu lùi
bước. Lần lượt ma diệt, lần lượt sinh mới, mỗi một lần tiêu diệt đều có
một chút gì đó xót lại, khi thì hoa lá tàn tạ, khi thì tẩu thú trọng
thương nhưng tuyệt nhiên vẫn có khả năng động đậy, không có chết đi.
Không biết trải qua bao nhiêu lần sinh diệt, cuối cùng lôi điện cũng bị hao
mòn hết, một chút năng lượng rơi vào cơ thể Trầm Mộng Thư, khí thế trên
người nàng lại một lần bùng nổ, sinh cơ toát ra bốn phía, cỏ cây hoa lá
một lần đổi sắc, xanh rợp đất trời.
Hình chiếu đại đạo của nàng
mặc dù chi chít vết rạn nhưng trải qua một lần phá diệt đang nhanh chóng khép lại, kích thước có chút thu nhỏ nhưng ngưng thực hơn rất nhiều.
Khứ vu tồn tinh.
Trải qua một lần này thì Nguyệt Hồn Kiếp cũng không có gì đáng ngại với nàng nữa rồi.
Trầm Mộng Thư lúc này khí tức hừng hực như núi lửa phun trào nhưng nàng cơ
bản không biểu lộ ra vui mừng mà có chút nhíu mày. Bởi vì theo lần lôi
kiếp vừa rồi qua đi, sinh cơ của nàng thiêu đốt càng kịch liệt hơn, lúc
này nàng tính toán chỉ có thể thiêu đốt nhiều lắm sáu bảy trăm năm mà
thôi, cũng tức là thuận lợi lắm thì nàng cũng chỉ có thể sống thêm sáu
bảy trăm năm nữa. Điều này hoàn toàn không phù hợp với tuổi thọ hai
nghìn năm của một vị Vương Giả bình thường, kể cả nàng chưa thành Vương
Giả thì tuổi thọ của Hương Thảo Linh Thể cũng có thể đạt đến một nghìn
năm trăm năm ở huyền phủ cảnh chứ không phải chỉ có nghìn năm.
Không lẽ đột phá còn giảm thọ?
Trầm Mộng Thư nghi hoặc một thoáng không quá rõ ràng, tuổi thọ của nàng dài
hơn mấy trăm năm so với người cùng cảnh giới mà lúc này lại đột nhiên
giảm sút xuống ngang bằng khiến cho nàng khó hiểu. Không lẽ đã thất bại
sao?
Đúng lúc này, ngôi sao thứ tám vỡ nát, toàn bộ khu vực độ
kiếp từ đen tối hóa thành ban ngày, ánh sáng bảy màu nhu hòa hạ xuống,
chiếu rọi vào cơ thể Trầm Mộng Thư rồi tứ tán ra bốn phía.
Quang
minh rực chiếu, thất thải quang mang bao phủ khắp nơi, sinh cơ cuộn trào như sóng. Nghìn dặm xung quanh Trầm Hương Cốc trở thành một khu vực rậm rạp, cổ thụ che trời. Những cây Trầm Hương lắc mình biến hóa thành đại
thụ nghìn năm, che chắn toàn bộ ánh sáng của khu rừng. Bên dưới cỏ cây
vẫn tốt tươi um tùm, thân cỏ nhỏ cao bằng thân người trở lên, hoàn toàn
toàn phủ kín đại địa.
Một phần sinh cơ lan tràn ra bên ngoài đã
thế, Trầm Mộng Thư là người được hưởng lợi nhiều nhất ở lần ban thưởng
này thì chỗ tốt còn gấp nhiều lần, sinh cơ của nàng thoáng chốc lớn
mạnh, từ chỗ thiêu đốt sáu bảy trăm năm chớp mắt liền có thể duy trì
nghìn năm, một nghìn năm trăm năm. Mãi cho đến một nghìn chín trăm năm
mới ngừng lại.
Trầm Mộng Thư nhắm hờ hai mắt tận hưởng giây phút
cơ thể thăng hoa, toàn thân khoan khoái như muốn tan chảy. Hào quang bảy màu bao trùm cơ thể khiến cho khoảnh khắc này không có người nào có thể chứng kiến.
Cơ thể thăng hoa về sau, cảm giác chậm rãi yếu đi,
dần dần tan biến, Trầm Mộng Thư cũng từ mê li tỉnh lại. Hào quang bảy
màu còn lại cũng không tiêu tán mà che phủ xung quanh nàng. Trầm Mộng
Thư vừa động ý niệm, hào quang bảy màu cấp tốc đan xen, thoáng cái hóa
thành một bộ váy dài bao trùm toàn thân, lộng lẫy vô cùng.
Trời
đen tan hết, mặt trời chiếu xuống làm nổi bật lên bộ váy bảy màu giữa
trời. Sau ba ngày chìm trong bóng tối, nghìn dặm quanh Trầm Hương Cốc
lại một lần nữa đón lấy ánh nắng rực rỡ.