“Ha ha ha, chúc mừng ngươi độ kiếp thành công, Mộng Thư!”
Bên
ngoài Trầm Hương Cốc truyền đến một tiếng cười lớn, nghe hết sức vui vẻ. Ai không biết còn tưởng người này vô cùng thân thuộc với Trầm Mộng Thư
cũng nên.
Trầm Mộng Thư đanh mặt lại, sát khí trên thân không hề
che lấp bùng nổ, ánh mắt nàng nhìn về phía xa, mặc dù không trông thấy
người nhưng có thể cảm nhận được cỗ khí tức kia, loại khí tức mà nàng
căm ghét đến cùng cực. Nàng cũng không thả ngoan thoại gì, phá không mà
đi, tốc độ nhanh đến gấp mười lần vận tốc âm thanh, bay thẳng ra ngoài
sơn cốc.
“Ngô Phàm, nộp mạng!”
Trầm Mộng Thư quát lạnh một tiếng, bàn tày giơ lên, chân nguyên bùng nổ.
Huyền linh thuật: Thần Lâm Chi Nguyên.
Mười dặm rừng cây trước mặt của Trầm Mộng Thư hóa thành một màu đen tuyền, cỏ cây hóa thành gai sắt đâm thủng bầu trời.
Huyền linh thuật: Đại Hỏa Thần Uy.
Từ trong khu vực này, một ánh lửa cất cao, nhanh chóng lan rộng, bao trùm
hơn năm dặm, đem toàn bộ gai nhọn biến thành từng bó đuốc hừng hực. Ánh
lửa nóng đỏ thiêu đốt không ngừng, nhanh chóng khiến cho nửa cánh rừng
hóa thành tro tàn.
Trầm Mộng Thư lấp lóe thân hình đã đến trên đầu Ngô Phàm, đánh ra một chưởng.
Huyền linh thuật: Phước lành chi quang.
Từ bàn bày của Trầm Mộng Thư đánh ra một chùm sáng chói mắt, sinh cơ bừng
bừng, những sinh vật bị chùm sáng bao phủ này liền cảm thấy toàn thân
khoan khoái, thương thế khôi phục. Ngoại trừ một người.
Ngô Phàm
trừng lớn hai mắt, ánh sáng bao phủ vào cơ thể hắn giống như đem hắn dìm vào biển axit, cơ thể bị ăn mòn vô cùng khủng khiếp, da thịt bị xé tan
thành từng mảng lớn, máu tươi sôi lên, cháy đen, khét lẹt.
Phừng phừng!
Tiếng ngọn lửa bập bùng trong không gian, Ngô Phàm điên cuồng cười một tiếng, cũng không tỏ ra đau đớn mà giống như tận hưởng, nói.
“Ha ha đúng cảm giác này rồi đấy. Thật là đáng nhớ.”
Ngô Phàm lắc mình một cái, thân thể tàn tạ mang theo một đuổi lửa dài tách
ra khỏi “Phước lành chi quang”. Một nửa thân thể của hắn đã bị ăn mòn,
xương cốt máu thị nham nhở trông vô cùng ghê rợn nhưng Ngô Phàm vẫn
cười, một điệu cười điên cuồng, man rợ.
Trầm Mộng Thư phất tay
một cái, quang huy tan biến, đồng thời theo hướng tay của nàng xuất hiện một sợi dây leo lao vút tới, dây leo giống như lao ra từ cơ thể của
Trầm Mộng Thư đồng thời dây leo nhanh chóng sơ hóa thành một chiếc cọc
gỗ nhọn hoắt đâm đến Ngô Phàm.
Huyền linh thuật: Mộc Thiểm.
Ngô Phàm cười gằn một cái, vươn bày tay trơ xương trắng của mình ra nắm
chặt vào gai gỗ, hỏa diễm đỏ thẫm bùng cháy, thoáng chốc đem gai gỗ đốt
vụn.
Đột ngột, một ánh kiếm từ phía sau chém ra, xé toạc biển lửa của Ngô Phàm, chém thẳng đến Trầm Mộng Thư.
Huyền linh thuật: Khai sơn!
Trầm Mộng Thư cấp tốc lui lại, quanh thân tuôn ra hàng trăm nhánh dây leo
rồi bện lại, cố hóa thành một lớp phòng thủ. Lớp phòng thủ này cũng
không quá chắc chắn, dễ dàng bị kiếm quang vạch phá, chém thành hai nửa. Nhưng bù lại, Trầm Mộng Thư lui lại vô cùng nhanh, những nhánh cây
chồng chất thành một bức tường thành kéo dài hơn một dặm, cuối cùng đem
ánh kiếm cho triệt tiêu hoàn toàn, không thể gây ra chút tổn thương nào
cho Trầm Mộng Thư.
Từ trong đường xé đôi biển lửa xuất hiện một
trung niên thân mang trọng giáp, tay phải nắm lấy đại kiếm vác ở trên
vai, khuôn mặt uy dũng hiển nhiên là một tướng quân dạn dày kinh nghiệm.
Ngô Phàm tức giận quát.
“Thằng chó chết nào? Cút ngay trước khi tao thịt mày.”
Vị tướng quân này không nói gì, vung kiếm bổ về phía Ngô Phàm một cách đầy miệt thị, hoàn toàn không coi Ngô Phàm là vấn đề to tát gì mà chỉ là
một kẻ địch tầm thường, vung kiếm là có thể giải quyết.
Ngô Phàm
tức giận, hỏa diễm quanh người của hắn lại bùng lên, màu sắc hỏa diễm
đổi hết sang đỏ thẫm, thân thể rách nát trong phút chốc được lấp đầy,
lấy lại vẻ bền ngoài lành lặn, đồng thời cũng ngưng tụ ngay một bộ quần
áo mới, chẳng có chút nào gọi là chật vật cả.
Ngô Phàm vươn tay,
vung ra một quyền, hỏa diễm trùng thiên hình thành một tay quyền khổng
lồ đấm thẳng vào tướng quân mới đến kia.
Huyền linh thuật: Tà Quyền.
Ầm!!!
Quyền kiếm đụng nhau phát ra một tiếng nổ rung trời, quét ngang nghìn mét
xung quanh, thổi bay mọi vật ngăn cản xung kích của nó. Ảnh lửa ngập
trời xoáy tròn như một cơn bão, Ngô Phàm từ khu vực trung tâm bước ra,
hỏa diễm quanh thân cuồn cuộn không tắt, khóe miệng treo lên nụ cười dữ
tợn.
Tướng quân kia cũng không chậm, nắm đại kiếm chém thẳng đến, nhắm vào Ngô Phàm, khuôn mặt lạnh lùng không đổi khác gì, ánh mắt khinh miệt cũng không hề thay đổi. Tướng quân bổ ra một kiếm, lần này phát
động huyền linh thuật, uy lực vô cùng.
Huyền linh thuật: Thác Hải.
Ngô Phàm cười gằn, hai tay chắp vào trước ngực, quát lên một tiếng.
“Tán!”
Thân hình lập tức bị đại kiếm cắt qua, chia lìa thành hai nửa, hai nửa lại
biến thành hai ngọn đuốc, hóa thành hỏa diễm sau đó hai nửa tách lìa
nhau về hai phía, cuối cùng ngưng tụ lại, hóa thành hai ngô phàm.
Huyền linh thuật: Tà hỏa bất diệt.
Dục vọng vĩnh tồn, tà hỏa bất diệt. Đây chính là chiêu thức thành danh,
cũng là đại đạo thành danh của Ngô Phàm. Nói chính xác hơn thì rất ít
người biết đến “Ngô Phàm”, nhưng nói “Tà Hỏa Lão Nhân” thì danh tiếng
như sấm bên tai.
Tên này so với Huyết Giáo cũng không khác gì
mấy, thậm chí có phần kinh tởm hơn. Nhiều người nói hắn là một thành
viên của Huyết Giáo nhưng thực hư thế nào thì không ai biết. Chỉ biết
đây là một tên tà tu vô cùng ghê tởm, chuyên sử dụng đồng nữ để luyện
công. Trăm năm gần đây hắn mới chậm quy ẩn, danh tiếng giảm xuống nhưng
tuyệt nhiên không ai dám quên.
Thân hình khô gầy, mái tóc đỏ thẫm như máu, hỏa diễm tanh nồng, quả thật không phải Tà Hỏa Lão Nhân thì còn có thể là ai.
Uỳnh!!!
Thác Hải của tướng quân chém xuống, vạch ra một khe rãnh dài đến ba dặm ở
trên mặt đất, chiều sâu không rõ, ánh nắng chiếu vào cũng không nhìn
thấy đáy, toàn bộ vật cản trên đường đi của khe rãnh này đều bị càng
quét thành mảnh vụn.
Trầm Mộng Thư thấy hai người này đánh nhau,
mặc dù sát ý đối với Tà Hỏa Lão Nhân chưa hề giảm nhưng cũng không tham
chiến nữa, rút lui vào trong sơn cốc. Không phải nàng sợ hai người này,
mà bởi vì nàng cảm nhận được khí tức sinh mệnh của một nhóm người khác
đang ở xung quanh. Không kể hai tên trước mặt thì còn ít nhất ba vị
chuẩn vương nữa, nàng sẽ không ngu để bị quây chết đâu.
Trầm Mộng Thư rút lui rất nhanh nhưng có một người nhanh hơn đã chặn lại đường lui của nàng.
Huyền linh thuật: Phương Viên.
Một khu vực hơn trăm mét bị chia cắt ra, hóa thành lồng giam, chỉ có thể
vào chứ không thể ra được. Trầm Mộng Thư thử công kích một đòn nhưng
không có hiệu quả gì, xem chừng sẽ khá tốn sức nếu muốn phá bỏ lớp giam
cầm này cho nên nàng ngừng tay, cũng không tiếp tục rút lui nữa. Hao tổn sức lực vào lúc này là một lựa chọn không hề khôn ngoan khi mà kẻ thù
vẫn còn chưa lộ diễn hết.
Người thi triền huyền linh thuật này
lại là một vị tướng quân khác, trên vai gánh lấy một cây rìu hai lưỡi
cực lớn, khí thế trầm nặng như sơn nhưng so với Tà Hỏa Lão Nhân hay vị
tướng quân dùng đại kiếm kia thì vị tướng quân này có vẻ yếu hơn một
khoảng rõ ràng.
“Vừa vào chuẩn vương cũng dám ra tay?”
Trầm Mộng Thư không trốn lặng xem kỳ biến thì một tiếng khàn khàn, tiếp đó
một vệt kim quang lóe lên, chẻ dọc thiên địa chém thẳng đến vị trí mà vị tướng quân dùng rìu vừa mới xuất hiện.
Huyền linh thuật: Vô Ngấn Kim Quang.
Tướng quân cầm rìu sắc mặt đại biến, cũng may là hắn có không ít kinh nghiệm
trận mạc cho nên phản ứng vô cùng nhanh chóng, huyền linh thuật thi
triển một mạch ra ngoài, thân hình thấp thoáng biến mất, lúc xuất hiện
đã ở ngoài năm dặm.
Huyền linh thuật: Thồ hành.
Một huyền
linh thuật độn thổ hiếm có, tốc độ độn thổ vô cùng nhanh, so với Vương
Giả còn nhanh hơn một chút, có thể nói tốc độ vô địch dưới Vương Giả.
Đương nhiên đây là huyền linh thuật sử dụng một lần một chứ không phải
có thể duy trì liên tục, nếu không người này thật sự quá đáng sợ.
“Cổ Chung, ngươi dám tấn công ta?”
Tại chỗ mà cự phủ tướng quân vừa đứng đã hiện ra một người khác, tóc trắng
bạc, làn da ngăm màu sương gió, nhìn quan có chút tang thương. Toàn thân hắn khoác lên kim giáp chói lóa trái ngược với vẻ tang thương trên
khuôn mặt đó, đồng thời kích thước bộ giáp cũng vô cùng to lớn so với
cái thân thể gầy gò kia. Lão chính là Cổ Chung, tiên phong đại tướng
quân của Đường Đô, tư lịch cùng uy vọng đứng đỉnh thiên hạ, so với các
bậc Vương Giả cũng không hề kém.
Chẳng qua, hùng uy bá dũng ngày
xưa đã không còn, hiện tại chỉ giống như một lão nhân đồi phế, mệt mỏi
gánh lấy kim giáp, gánh lấy hào quang xưa cũ. Cổ Chung khàn khàn nói.
“Ra tay với ngươi thì làm sao vậy?”
Tướng quân cầm rìu kia tức giận quát.
“Lão già, đừng có quên hiện tại ngươi dưới quyền của ta.”
Cổ Chung bật cười.
“Đây không phải chiến trường, ngươi còn chưa có tư cách ra lệnh cho ta. Lại
nói cho dù ở trên chiến trường ngươi cũng không có tư cách này. Hơn
nữa...ngươi đừng quên đây là Đông Nam Vực, không phải nhà ngươi.”
“Lão già chết tiệt.”
Tướng quân cầm rìu tức giận nhưng cơ bản đánh không lại Cổ Chung hoặc là nói
không muốn liều mạng cho nên không tấn công lão, rời ánh mắt nhìn về
phía cuộc chiến của Tà Hỏa cùng vị tướng quân cầm đại kiếm, thúc giục
một hồi.
“Hiên Viên Chí Văn giải quyết nhanh lên.”
Thì ra
vị tướng quân cầm đại kiếm kia tên là Hiên Viên Chí Văn, có điều hắn
chẳng thèm quan tâm lời thúc giục đó, vẫn tấn công Tà Hỏa Lão Nhân với
nhịp độ y như cũ.
Trong lúc mọi người không để ý đến, Trầm Vạn
Đại không biết từ đâu xuất hiện ở bên ngoài khu vực “Phương Viên”, điểm
ra một chỉ vào lồng ngăn cách.
Huyền linh thuật: Thiết Điểm Mai Hoa.
Huyền linh thuật xuyên thấu qua lớp màng bảo hộ, lao thẳng đến mặt đối diện,
đụng vào trên vách màng ngăn. Một loạt hoa văn xuất hiện ở nơi huyền
linh thuật chạm vào rồi nhanh chóng nở rộ, như hoa mai nở bừng đón xuân.
Răng rắc!!!
Choang!!!
Nghe như tiếng thủy tinh tan vỡ, khu vực “Phương Viên” lập tức bị phá ra một cái lỗ lớn, Trầm Mộng Thư không nhanh không chậm sải bước ra ngoài,
khuôn mặt bình tĩnh giống như mọi việc đều nằm trong kế hoạch.