Dương Thiên mặc dù không rõ nhưng hắn cũng hiểu Hà Tuyết Nguyệt vừa thể
hiện năng lực cho Trầm Mộng Thư xem. Hà Tuyết Nguyệt cực kỳ có trí tuệ,
chẳng qua nàng lười nói mà thôi, nàng thích sử dụng cách trực tiếp hơn
là nói dài dòng.
Lần này cũng thế, Dương Thiên có thể thuyết phục Trầm Mộng Thư nhưng nàng hẳn sẽ không buông xuống đề phòng vơi Nhật
Nguyệt Các. Mà Dương Thiên càng giải thích thì càng khiến giá trị của
Nhật Nguyệt Các giảm xuống, trở nên thấp kém, không có lợi cho hợp tác
sau này.
Cho nên cách tốt nhất là Hà Tuyết Nguyệt thể hiện ra
năng lực, vừa đề cao vị thế của Nhật Nguyệt Các vừa lấy được lòng tin
của Trầm Mộng Thư. Nhưng điều này không hề dễ dàng chút nào.
Trầm Mộng Thư không sợ chết, nếu như người đến càng mạnh, càng có khả năng
giết nàng thì nàng càng không tin tưởng. Đơn giản là người ta cần nàng
sau khi nàng độ Tinh Thể Kiếp chứ không phải trước khi độ kiếp, nên việc cho thấy khả năng giết nàng là không khả thi, giống như khi Hà Tuyết
Nguyệt băng phong nàng vậy.
Nhưng Hà Tuyết Nguyệt sẽ không làm
thế khi không nắm chắc. Nàng đem thể chất của Trầm Mộng Thư cưỡng ép
kích phát ra ngoài, đồng thời còn có thể dẫn dắt tinh thể kiếp của Trầm
Mộng Thư hạ xuống. Mặc dù tinh thể kiếp chỉ mới vừa quy tụ nhưng điều
này cũng đủ thể hiện rằng Hà Tuyết Nguyệt có khả năng cưỡng ép thuế biến linh thể của Trầm Mộng Thư, mặc cho nàng có nguyện ý hay không.
Điều này cũng đại biểu Trầm Mộng Thư có hợp tác hay không cũng thế, Hà Tuyết Nguyệt đều có khả năng thu lợi. Điều này đủ để uy hiếp được Trầm Mộng
Thư rồi. Lúc này Dương Thiên tiến lên đàm phán mới có thể cởi bỏ nghi
ngờ mà hợp tác được. Chứ chỉ uy hiếp nàng không thì hợp tác chắc chắn
tan vỡ chứ chăng được gì.
Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt không
có ý định tước đoạt linh thể là thật, mục đích của Dương Thiên là hợp
tác cho nên sức mạnh vừa đủ kết hợp với lợi ích vừa đủ mới là sự khôn
ngoan. Trong trường hợp này thì cả hai đã phối hợp vô cùng tốt. Cuối
cùng Trầm Mộng Thư cũng đồng ý hợp tác, mặc dù vẫn có khúc mắc trong
lòng nhưng vẫn bị nàng đè xuống.
Trầm Mộng Thư thật sự không có
nhiều lựa chọn, không hợp tác với Nhật Nguyệt Các thì nàng vẫn gặp nguy
hiểm, có nghi hoặc, có đề phòng nhưng nhiều phần thì Trầm Mộng Thư vẫn
có một chút tin tưởng.
Tâm lý nữ nhân thật sự vô cùng phức tạp,
Dương Thiên cũng không hiểu lắm tại sao đàm phán lại thuận lợi đến vậy.
Hà Tuyết Nguyệt sau khi dọa nạt Trầm Mộng Thư một chút liền không đi
cùng nhưng Trầm Mộng Thư giống như càng tin tưởng Nhật Nguyệt Các hơn.
Đối với sự việc diễn ra như vậy Dương Thiên cũng không ngờ nhưng kết quả
thuận lợi cho nên hắn cũng không để tâm, mà chẳng có thời gian đi để
tâm.
Bởi vì Trầm Mộng Thư vốn đạt đến điểm giới hạn, chuẩn bị đột phá đến nơi rồi lúc này lại bị Hà Tuyết Nguyệt kích phát Tinh Thể Kiếp
cho nên nàng có chút không kiềm chế được, đành phải lựa chọn đột phá
ngay ngày hôm nay.
Mười ba tháng tư.
Trầm Mộng Thư định
lựa chọn ngày mười bốn hoặc mươi sáu tháng tư nhưng giờ chỉ có thể lựa
chọn ngay ngày hôm nay mà thôi, không biết đây có phải một trong những
mục đích của Hà Tuyết Nguyệt nữa hay không, bời vì Hà Tuyết Nguyệt vốn
ghét kéo dài những việc rắc rối mà.
...
Thương thảo cả một buổi chiều, hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời le lói những tia nắng
cuối cùng phía trời tây, bên phương đông, một vầng trăng mờ ảo lặng lẽ
treo trên bầu trời.
Đây là một hiện tượng thường gặp nhưng nếu
bắt đúng khoảng khắc thì có thể nhận được một loại năng lượng đặc thù
đến tẩm bổ thân thể, vô cùng có ích. Nó cũng giống như tử khí đông lai
vậy, mỗi sáng đều có thể gặp nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi, không
phải ai cũng có thể bắt được khoảnh khắc này.
Dương Thiên chủ trì đại trận, Thiên Sát Phong Linh Trận trong trạng thái vận chuyển, có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Đồng thời, toàn bộ Trầm Hương Cốc đều nằm
trong tòa vương trận mà Thư Sách để lại, hiện tại đã bị Trầm Mộng Thư
phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập, trận trong trận hai lớp phòng
thủ.
Dương Thiên có chút căng thẳng nhưng bị hắn đè ép xuống,
cùng Trầm Mộng Thư quan sát mặt trời cùng mặt trăng. Giống như vô thức
cảm khái, Dương Thiên nhẹ lẩm bẩm.
“Nhật, nguyệt, tinh thần rốt cục ở đâu?”
Dương Thiên cũng không phải kẻ sống nay chỉ biết ngày mai, hắn ưa thích khám
phá suy luận nhiều điều. Không thế mà khi vừa lĩnh ngộ Lưỡng Nghi Tâm
Kinh hắn kém chút bị thiên đạo gạch bỏ vì dám động chạm đến hạch tâm của thế giới à. Chẳng qua sau chuyện đó hắn mới khắc chế lại bản thân, đảm
bảo bản thân đủ sức trả giá thì mới có thể đi tò mò.
Dương Thiên đây là thật sự muốn biết mặt trời mặt trăng cùng những ngôi sao đó là ở chỗ nào.
Nơi này không phải hành tinh hình cầu mà là đại lục trải rộng, trời tròn
đất vuông. Nhưng nếu trời tròn đất vuông thì vì sao mặt trời mọc lặn mỗi ngày, mặt trăng tròn khuyết quanh năm. Cửu Thiên Đại Lục rộng lớn, trải dài hàng chục triệu dặm, mặt trời phải cao xa thế nào, bay nhanh thế
nào mới có thể soi sáng đại lục mỗi ngày cho được, hơn nữa sau khi mặt
trời lặn thì làm sao quay trở lại về hướng đông.
Mặt trăng thì tại sao lại có thể khi tròn khi khuyết, cái gì làm cho mặt trăng từ tròn thành khuyết, luân phiên thay đổi.
Sao trời lại là cái gì, có thể mượn lực tu luyện, mượn lực độ kiếp, vậy bản chất nó là cái gì.
“Hừ!”
Trầm Mộng Thư phi thân lên trên không trung, một tiếng hừ lạnh truyền vào
trong linh hồn Dương Thiên, đem hắn kéo về hiện thực. Trong giây lát vừa rồi, Dương Thiên lâm vào chiều sâu suy nghĩ khiến cho lực lượng thiên
địa lại một lần nữa quy tụ, nếu không phải Trầm Mộng Thư cắt ngang thì
có khi lại một lần nữa thiên đạo giáng lâm, công kích linh hồn của Dương Thiên.
Thật đáng sợ, trong lúc bất giác đã cận kề với nguy hiểm.
Thiên đạo cũng hết sức xấu tính, trong quá trình hắn suy luận cũng không gặp
bất cứ cản trở nào, giống như thuận nước xuôi dòng, vô cùng dễ dàng.
Nhưng chỉ cần động chạm đến điểm mấu chốt, lập tức thiên địa tụ tập lực
lượng, một đòn đánh chết luôn, không lưu lại chút hậu họa nào.
Dương Thiên mờ mịt tỉnh lại, tinh thần có chút hoảng hốt, như nhớ như quên,
trong nhất thời trí nhớ giống như bị cắt đoạn, nối tiếp một cách không
liền mạch. Hắn cũng không dám nghĩ nữa, lực lượng thiên địa hội tụ,
thiên đạo để mắt đến, giống như...gia tăng uy lực của đạo kiếp.
Chẳng trách Trầm Mộng Thư còn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là Dương Thiên vừa
mới quấy rối nàng. Mà Dương Thiên có chút ngại ngùng nhìn về phía Trầm
Mộng Thư, nhất thời không biết làm thế nào.
Cũng may không phải
tất cả đều là điều xuất, nhật nguyệt đồng huy, ngày đêm giao hòa, cỗ lực lượng huyền bí lúc này chợt nổi lên, so với bình thường nồng đậm hơn
một chút, thời gian cũng kéo dài hơn một phần mười giây, cũng tính là
một hồi cơ duyên.
Trầm Mộng Thư thu nạp dị huyền khí của nhật
nguyệt đồng huy, khí thế trên người không tiếp tục bị áp chế, toàn bộ
bùng nổ ra ngoài.
Ùm oàm!!!
Không gian dậy sóng, giống như mặt biển đột nhiên bị người gấp cuộn, phát ra tiếng rung lan truyền đi
xa. Bầu trời tối đen, hóa thành một màu đen thuần túy, nhật nguyệt ảm
đạm phai mờ, nhanh chóng biến mất trong bầu trời đen.
Ong!!!
Bầu trời đen kịt chỉ còn lốm đốm vài điểm sáng, các điểm sáng không ngừng
phóng đại, giống như những ngôi sao đang bị Trầm Mộng Thư hấp dẫn, kéo
gần về phía mặt đất.
Càng ngày càng lớn, càng ngày càng sáng.
Không bao lâu, điểm sáng đã hóa thành một vầng mặt trời khổng lồ rọi sáng toàn bộ Trầm Hương Cốc.
Tổng cộng có đến tám mặt trời lơ lửng phát ra khí tức vô cùng cường đại,
toàn bộ ánh sáng giống như đồng loạt chiếu về phía Trầm Mộng Thư, đem cả cơ thể của nàng chiếu sáng rực, giống như cộng minh mà hóa thành vầng
mặt trời thứ chín.
...
Bầu trời tối đen bao phủ nghìn dặm
giống như mặt trời bị dật tắt, lạnh lẽo vô cùng. Ngoài nghìn dặm không
thể trông thấy được tám vầng mặt trời chói lọi, chẳng qua ánh sáng nơi
đó có chút định hướng, không chiếu sáng xung quanh mà tập trung hết lên
người Trầm Mộng Thư cho nên mọi ngời chỉ có thể trông thấy một cột sáng
nối liền đất trời ở trong không gian đen kịt.
Từ trong tiểu trấn, một bóng người đột nhiên xé rách không trung, hóa thân thành một đường
sáng lao thẳng về vị trí trụ sáng, khuôn mặt có chút tươi cười, lẩm bẩm
nói.
“Không chịu được nữa rồi sao?”
Nửa đường, người này
lại đụng độ với một bóng người khác, khí tức của người kia vô cùng
trương dương, không có chút che lấp nào, hùng hùng hổ hổ lao tới trụ
sáng.
Thấy có người ở phía sau mình, kẻ trương dương kia bộc phát ra hỏa diễm chói mắt đốt nóng không khí một dặm quanh thân, hùng hổ
nói.
“Trầm Vạn Đại? Bất hiểu tử tôn?”
Trầm Vạn Đại không cười nữa, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, khàn khàn nói.
“Tà Hỏa? Ngươi cút ngay, dám đánh chủ ý lên người cô cô ta, ta giết cả nhà ngươi.”
Tà Hỏa cười lớn, cũng không sợ mà khiêu khích nói.
“Lão tử một thân một mình đã lâu, không đông đảo như Trầm gia các ngươi.”
“Hừ, muốn chết thì cứ đến đi.”
Trầm Vạn Đại hừ một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, thoáng cái bỏ xa Tà
Hỏa, chạy thẳng hướng Trầm Hương Cốc. Tà Hỏa cười ha hả, tốc độ cũng
không chậm, bám sát phía sau.
Mà không chỉ có hai người này, bốn
phương tám hướng còn có không ít bóng người, lấy tốc độ gấp mười lần âm
thanh vạch phá không trung bay thẳng đến Trầm Hương Cốc, ai cũng mang
theo vẻ kích động vui mừng ở trên khuôn mặt.