Trầm Mộng Thư xếp bằng bồng bềnh trong làn khói, bốn phía tĩnh lặng như tờ. Không bao lâu sau, Trầm Sương Xuân mờ
ảo từ trong làn khói đi ra, bước đi nhẹ nhàng tự nhiên, khói mây giống
như chủ động nhường đường mở lối để nàng tiến đến.
“Sư phụ.”
Sương Xuân nhẹ nhàng thỉnh an kèm theo một chút nghi hoặc. Sư phụ bế quan một thời gian rồi, cũng chưa từng triệu kiến nàng, nếu như xuất quan cũng
không nên gọi nàng đến đây mới phải. Từ khi bái nhập vào Trầm Mộng Thư
thì nàng mới đến đây một lần, khi kích hoạt thể chất mà thôi.
Trầm Mộng Thư cũng không nói nhảm gì nhiều, từ trong hư không lấy ra một sợi dây chuyền, dây chuyền mát lạnh như sương làm người cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nàng đưa cho Trầm Sương Xuân rồi nói.
“Giữ lấy, đừng bao giờ làm mất.”
Trầm Sương Xuân hai mắt to tròn tiếp nhận lấy dây chuyền, chăm chú quan sát
nhưng không nhìn ra cái gì đặc thù. Dây chuyền có một viên ngọc rất lớn, nàng chỉ nghĩ nếu như đeo lên thì viên ngọc này hơi vướng một chút.
“Vâng thưa sư phụ.”
Mặc dù nghi hoặc nhưng nàng vẫn cao hứng vô cùng, đây có lẽ là lễ vật đầu
tiên mà Trầm Mộng Thư cho nàng, đương nhiên là quà tặng trực tiếp, chứ
bình thường nàng cũng được đối xử vô cùng tốt, tài nguyên bảo vật không
hề thiếu.
Thấy Trầm Sương Xuân đeo lấy dây chuyền, cất vào trong ngực áo, Trầm Mộng Thư gật đầu nói.
“Ngày mai ngươi cùng Chấn Y ra ngoài lịch luyện đi. Thực lực tăng tiến cũng
nên tiếp xúc xã hội một chút, nếu không dễ bị nuôi thành đồ ngốc.”
“Sư phụ yên tâm ta sẽ đảm bảo thật tốt cho Chấn Y, sẽ không để hắn bị người lừa gạt đâu.”
Nói xong nàng liền le lưỡi chạy mất, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Trầm Mộng Thư nhìn theo bóng lưng tinh nghịch của tiểu Xuân, thấy nàng dần khuất
trong làn khói nhẹ liền thở hắt ra một hơi, ánh mắt thoáng chốc thay
đổi, khí thế trên người bùng nổ, bá đạo mạnh mẽ, tự tin kiêu ngạo.
Đã đến thời điểm rồi.
...
Ngày hôm sau, Trầm Sương Xuân cùng Trầm Chấn Y đến đây cáo biệt. Dương Thiên tiện thể hỏi thăm về tung tích của Lê Tĩnh nhưng cả hai đều không biết, Sương Xuân nói Lê Tĩnh được Trầm Mộng Thư trao tặng cơ duyên nào đó,
không ở trong sơn cốc.
Dương Thiên có thể cảm nhận được Lê Tĩnh
không gặp nguy hiểm gì, chỉ là không thể liên hệ thông qua Nhân Võng
được. Giờ nắm được tung tích đại khái thì cũng không lo lắng gì nữa.
Tống Thế Kiệt cũng đã tỉnh lại, có vẻ như không nuốt trôi cục tức vừa rồi
cho nên không đi cùng Trầm Chấn Y đến gặp Dương Thiên. Đối với việc này
thì Dương Thiên cũng chẳng để ý làm gì, hàn huyên cùng hai người một
chút cuối cùng chúc một câu thượng lộ bình an mà từ biệt.
Trong
cung điện lúc này Dương Thiên cũng không còn người quen cho nên hắn dứt
khoát chuyển vào trong đại trận để tham ngộ thêm một chút về trận pháp
cấp vương. Hà Tuyết Nguyệt chưa từng mở cửa, Dương Thiên cũng không quấy rầy nàng tu luyện. Còn có một nhóm người của Lan Ngọc Hân nhưng Dương
Thiên cũng không được chào đón cho nên không có tiếp xúc với nhau.
Nói đến Lan Ngọc Hân cùng Ninh Văn, trước đây Dương Thiên vẫn tương đối coi trọng mấy người này nhưng không có duyên nên cũng thôi. Khoảng cách
giữa hai nhóm càng lúc càng xa, gần như chẳng có cơ hội nào hòa hợp, tốt nhất không nên làm cho tất cả cùng khó chịu.
...
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng.
Mặt trời vừa đứng bóng, nắng chiếu rực phương trời. Ánh nắng vô cùng mạnh
nhưng không hề đem đến không khí oi ả mà lại mang cảm giác khô ráo dễ
chịu, ấm áp vừa đủ.
Dương Thiên đang tham ngộ huyền văn chợt xoay người nhìn về phía xa, Trầm Mộng Thư mặc lấy một thân áo bào đen chậm
rãi tiến đến.
“Tiền bối xuất quan rồi?”
Dương Thiên cười cười chào hỏi. Trầm Mộng Thư gật đầu khí thế trên người có chút không thu liễm được, nàng nhẹ giọng nói.
“Đã đạt đến điểm giới hạn, sắp tới liền trông cậy vào ngươi.”
Dương Thiên gật đầu nói.
“Đại trận ta đã có nắm chắc. Đồng thời ta còn mang đến một người.”
Trầm Mộng Thư hơi cau mày nói.
“Người nào?”
“Nguyệt, tới đây một chút.”
Dương Thiên truyền âm qua Cố Ngưng Giới, khoảng cách giữa hai nơi khá xa, sử
dụng Cố Ngưng Giới vô cùng tiện lợi. Hà Tuyết Nguyệt có thần thức, có
thể truyền âm mấy chục dặm, vừa chính xác vừa nhanh hơn nhưng ai bảo
Dương Thiên không có thần thức đâu.
Không bao lâu sau, Hà Tuyết
Nguyệt vạch phá không trung đi tới. Nàng thật sự là “đi” chứ không phải
ngự vật phi hành. Cách Dương Thiên hơn ba dặm đường, Hà Tuyết Nguyệt
bước ra một bước, giống như đẩu chuyển tinh di, trực tiếp đi đến bên
cạnh Dương Thiên, có chút không gian chi lực rung động một cách mờ nhạt
lan ra bốn phía.
Trầm Mộng Thư cau mày, thân thể không tự chủ
được nhẹ rung một cái, khí thế trong người giống như đê vỡ hơi tiết lộ
ra ngoài, không trung vang lên một tiếng “ong ong”. Thất thố một chút,
Trầm Mộng Thư lập tức thu liễm khí tức, chẳng qua nét đề phòng không
giảm mà hỏi. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha. Ngôn Tình Hài
“Ngươi là ai?”
“Nguyệt Chủ, Lãnh Nguyệt.”
Hà Tuyết Nguyệt lãnh đạm đáp lại, cũng không nhiều lời.
Dương Thiên cười cười, mặc kệ bầu không khí căng thẳng, không nhanh không chậm giải thích.
“Tiền bối đừng căng thẳng như vậy. Nhật Nguyệt Các đồng ý hộ đạo cho tiền bối thì sẽ không làm qua loa. Nguyệt tu luyện cũng không như thường, sẽ
không sinh ra ý nghĩ gì với tiền bối.”
Trầm Mộng Thư không nói,
khuôn mặt lãnh ngạo cũng không che giấu được sự nghi ngờ, nàng đánh giá
hai người rất lâu mới hạ giọng nói.
“Thôi thôi, vậy cũng không nhọc Nhật Nguyệt Các phí tâm, các ngươi đi thôi.”
Dương Thiên nhún vai có chút thở dài. Đúng là hắn không mang ác ý thật nhưng
tất cả mọi người cũng không thân quen đến mức mang tính mạng của mình
đặt vào tay người khác. Ngày trước Trầm Mộng Thư đề nghị hợp tác bởi vì
phía Dương Thiên không có thực lực uy hiếp trực tiếp đến nàng. Nhưng
mang theo Hà Tuyết Nguyệt đến thì nàng không thể nào mang tính mạng của
mình ký thác vào một vị chuẩn vương khác được.
Hà Tuyết Nguyệt
không bùng nổ khí thế nhưng cũng không che giấu cho nên không khó để
Trầm Mộng Thư nhận ra được nàng là chuẩn vương. Dương Thiên còn muốn
giải thích một chút thì Hà Tuyết Nguyệt đã nhanh hơn một bước.
Hà Tuyết Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thần thức mở rộng bao trùm ba mươi dặm, cũng là khoảng cách cực hạn của thần thức chuẩn vương. Nếu như là vương giả nhất văn thì thần thức đạt đến trăm dặm mới là cực hạn. Không khí
lạnh lẽo từ trong cơ thể Hà Tuyết Nguyệt tràn ra ngoài, thuần túy là
băng đá giá lạnh chứ không hề lẫn theo một chút cảm giác nào khác.
Trầm Mộng Thư vừa muốn điều động đại trận thì một cảm giác băng giá tràn vào ý niệm của nàng, đem ý niệm của nàng đóng băng lại, cắt đứt liên hệ với đại trận khiến nàng khẽ hừ nhẹ một cái, may mắn không bị phản phệ. Tinh thần thất thủ trong nháy mắt, băng đá bao trùm lên toàn bộ cơ thể.
Băng đá lạnh lẽo bám sát vào cơ thể, Trầm Mộng Thư cảm giác nhói nhói trên
làn da, giống như cơ thể bị dán chặt vào mặt băng vậy.
Trầm Mộng
Thư cười lạnh, nàng cũng không lên tiếng, toàn bộ cơ thể bị băng đá bao
phủ nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng nhìn về phía Hà Tuyết Nguyệt, có khinh thường, có tự giễu, có phẫn hận, cực kỳ phức tạp. Giống như muốn
nói, các ngươi cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.
Một thoáng sau,
Trầm Mộng Thư chỉ thấy toàn thân đau nhói, giống như xương sống bị người rút ra ngoài, thân thể nóng ran, khuôn mặt của nàng đỏ lên, hô hấp dồn
dập nhưng hàm răng vẫn cắn chặt không kêu một tiếng nào.
Bầu trời trong xanh đột nhiên như hóa thành bóng tối, không phải bị mây che phủ
mà giống như màn đêm buông xuống, đen tối mờ mịt, đồng thời trong đêm
tối còn có lốm đốm mấy điểm sáng chậm rãi nổi lên.
Trầm Mộng Thư
chỉ thấy hoảng hốt vô cùng, hai mắt toát lên một chút kinh nghi. Theo
điểm sáng trên bầu trời dần rõ nét, khí thế trên người nàng cũng bùng nổ ra ngoài, cơ thể ngày càng nóng, hơi thở ngày càng hổn hển, khuôn mặt
càng trở nên đỏ chót.
“Ngươi...”
Trầm Mộng Thư có chút
kinh hãi nhìn Hà Tuyết Nguyệt. Lúc này quanh thân Hà Tuyết Nguyệt đã
đóng lên băng đá, tóc dài bay múa, lam y thẳng tắp bám lên từng lớp băng đá.
Đột nhiên, Hà Tuyết Nguyệt thu lại khí thế, không khí trong
chớp mắt bình lặng, bầu trời lại chậm rãi sáng lên, các điểm sáng tiêu
tán, mặt trời chậm rãi hiển hiện, vẫn là trời xanh, nắng vàng, mọi
chuyện giống như chỉ là một giấc mơ. Nhưng băng đá bao phủ đại trận, phủ kín Trầm Mộng Thư, lại nói cho mọi người biết tất cả đều là thật, không phải là ảo giác.
Hà Tuyết Nguyệt nắm lại bàn tay, một cỗ gợn
sóng không ai cảm nhận được lan truyền trong không gian, toàn bộ băng đá giống như pha lê, chớp mắt hòa thành bụi mịn lan tản trong không khí,
mát lạnh sảng khoái. Gió mát thổi nhẹ giống như xua tan đi không khí
ngột ngạt lúc mới rồi nhưng chắc không ai ngoài Hà Tuyết Nguyệt có thể
bình tâm trước một màn vừa rồi.
Băng đá giam giữ Trầm Mộng Thư
cũng phá tan, trả nàng lại nguyên trạng, toàn bộ cơ thể lành lặn không
một vết thương, ngoài việc hơi thở có chút gấp rút ra thì hoàn toàn
không có chút giấu vết nào cả. Trầm Mộng Thư có chút sợ hãi nhìn về Hà
Tuyết Nguyệt nhưng không dám động thủ.
Dương Thiên rất nhanh lấy lại tinh thần, mặc dù còn nhiều nghi hoặc nhưng đại cục làm trọng, hắn bước lên một bước nhẹ nói.