Dương Thiên híp híp mắt nhìn ba người này. Hắn cũng không để tâm cho
lắm, đám muỗi này khá kỳ lạ, sinh lực không cao, chỉ bóp cái là chết
nhưng khả năng hút máu đúng là đáng kinh ngạc, thêm cả khả năng phân
tách đến chóng mặt thì đúng là một đối thủ khó chơi. Chẳng qua..để đối
phó với bọn hắn thôi thì làm sao mà đủ, Tây Môn Chiến Dã thả đám muỗi
này ra là có mục đích gì?
“Này, các ngươi không nghe thấy sao?”
Lão tam tung ra một đợt hỏa diễm, đốt ngang năm dặm nhưng đám muỗi vẫn đông đảo như cũ, thậm chí có thể nhìn ra được bọn chúng đang hành tẩu trong
hỏa diễm, nếu đòn đánh không lập tức đánh giết được thì bọn chúng sẽ
sinh sôi, thậm chí mang theo kháng tính. Lần tiếp theo muốn đánh giết
lại càng hao phí thêm nhiều khí lực hơn.
Hà Tuyết Nguyệt cũng
không động tay, quanh nàng hàn khí đầy trời, lâu lâu lại ngưng khí thành băng, băng tuyết nổ lớn liên tục, cho nên khu vực của bọn họ hoàn toàn
không bị muỗi xâm chiếm.
“Thông thiên bảo giám.”
Hà Tuyết
Nguyệt cũng không chú ý đến kim vũ vệ mà nói với Dương Thiên. Vừa rồi
còn đề phòng địch nhân có trợ giúp nhưng lúc này thì không cần thiết
nữa, bọn họ không phải cùng một nhóm thì sự uy hiếp không lớn, chưa kể
nhân số đã giảm bớt một nửa.
Tiếng nói của Hà Tuyết Nguyệt cũng
không che lấp, lập tức khiến cho Man Chủ chú ý, dù lão không tận lực tới gần nhưng lại cố tình gia tăng cảm giác tồn tại của mình.
Dương
Thiên nắm giữ hộp ngọc, hắn có thể sử dụng tinh thần ý niệm để xem vật ở bên trong đó mà không cần lấy ra, cho nên lập tức thấy được “Thông
thiên bảo giám”. Danh tự này..thật sự kinh người đấy. Có điều Dương
Thiên chỉ có thể nhìn được bìa ngoài mà không phải thấy được nội dung
cho nên không biết bên trong có gì, nhưng để Hà Tuyết Nguyệt lưu tâm thì có vẻ không vừa.
Dương Thiên gật đầu nói.
“Có, nhưng ta không đọc được nội dung.”
Man Chủ lúc này đã tới gần, ho ho lấy giọng nói.
“Hạo Nhật công tử sẽ không quên ước định chứ?”
Dương Thiên bình tĩnh nói.
“Man Chủ yên tâm, vật bên trong cũng rất dễ phân chia. Bên trong có hai quyển sách, chúng ta có thể chép ra được chứ?”
“Chỉ có hai quyển sách?”
Man Chủ nghi vấn.
Dương Thiên lắc đầu nói.
“Ta cũng không cần phải gạt ngươi. Chỉ là nơi này thích hợp để mở hộp sao?”
Man Chủ lắc đầu, nơi này nhiều người như vậy đương nhiên là không thích
hợp. Man Chủ cũng nhận định là Dương Thiên sẽ không lừa gạt, bởi vì có
mở hộp ngọc hay không thì lão đều nhìn trong mắt, nếu như nói dối đến
lúc mở ra chẳng phải gây nên xích mích. Dương Thiên sẽ không ngu như
thế.
“Ta nghe Lãnh Nguyệt cô nương đặc biệt đề cập đến “Thông thiên bảo giám”, hẳn mục đích là vì thứ này mà đến?”
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu, nghĩ một chút nàng vẫn lên tiếng.
“Thông thiên bảo giám là sách ghi chép lại các phương thế giới, đặc biệt là tiên giới.”
“Ồ, thú vị.”
Man Chủ mặt không đổi sắc, cười như không phải cười nói. Tiên giới, mục
tiêu theo đuổi của không biêt bao nhiêu người. Bên trong phải chăng ghi
chép lại biện pháp phi thăng tiên giới? Man Chủ không biết, nhưng nếu nó chỉ là tài liệu thôi thì sao chép lại cũng không có ảnh hưởng gì.
Man Chủ hiếu kỳ hỏi Dương Thiên.
“Vậy quyển sách còn lại?”
“Triệt địa bảo giám, ta cũng không biết nội dung.”
Cả hai nhìn sang Hà Tuyết Nguyệt nhưng nàng chỉ lắc đầu nên đành thôi.
Đúng lúc này, lão đại của kim vũ vệ thật sự không nhịn nổi liền lớn tiếng quát.
“Các ngươi còn không mau xuất thủ, rốt cục có ý đồ gì?”
“Ồn ào!”
Man Chủ quát một tiếng, Thần Uy đại phóng, giống như bóp nghẹt lại không
khí, đang muỗi đang tung bay liền hóa thành thịt nát, tiêu biến trong
trời đất. Đột nhiên Hà Tuyết Nguyệt lại bước ra một bước, hàn khí trên
người bùng nổ.
Lạnh lẽo tột cùng, chỉ đơn thuần là lạnh chứ không
hề pha thêm bất cứ cảm giác gì. Nàng vươn tay khẽ điểm, ngón tay thuôn
dài như ngọc giống như đụng chạm vào mặt nước, không gian khẽ rung một
cái.
Thần thông: Vạn dặm băng phong.
Chớp mắt một cái, thiên địa trắng xóa, giống như đột nhiên thay đổi một tấm ảnh khác, băng
tuyết đầy trời, một màu trắng xoát không chút khác biệt. Phóng vút tầm
mắt trong vòng trăm dặm đúng là bị biến thành băng đá chỉ trong một cái
chớp mắt, tràn đầy rét lạnh.
Hơn nữa phạm vi đóng băng không phải
là ngừng ở trăm dặm, cảnh vật phía ngoài còn không ngừng bị đóng băng
lại, trong vòng một giây đã lan ra đến năm trăm dặm và không có dấu hiệu ngừng lại. Rõ ràng Hà Tuyết Nguyệt cũng không tiếp tục điều động huyền
khí nhưng mà khu vực băng giá không ngừng mở rộng, rõ ràng một đòn này
còn không phải nàng ra tay toàn lực.
“Hiện tại thích hợp rồi.”
Hà Tuyết Nguyệt hờ hững nói một câu, cũng không tiếp tục lên tiếng, khuôn
mặt giống như mọi việc không liền quan đến mình. Dương Thiên thì hiểu rõ ràng, nàng nói như vậy là muốn phân chia đồ vật ở ngay chỗ này, đồng
thời thể hiện ra thực lực như thế..là để đè ép lại khí thế của Man Chủ.
Để Man Chủ thấy nàng có vốn liếng để đàm phán, sẽ không giở mấy thủ đoạn
lặt vặt, lấy thế đè người ra để cuộc đàm phán thuận lợi. Man Chủ cũng
không phải kẻ ngu ngốc, ngoài mặt không nói gì, trong lòng cũng thầm
hiểu. Nếu hắn và nàng đại chiến..cũng chỉ có thể năm năm thua mà thôi.
“Hiện tai ta đến mở hộp ngọc chứ?”
Dương Thiên hạ xuống nền băng cười nói đồng thời đưa hộp ngọc lở lửng trước
mặt, hiển nhiên ý bảo Man Chủ kiểm tra xem hắn có giở trò gì không. Man
Chủ gật đầu, cũng không cần kiểm tra nhiều vì vốn có gì đâu mà kiểm tra.
Dương Thiên nắm vào hộp ngọc, đơn giản bấm vào chốt mở rồi kéo ra giống như
mở cánh tủ đơn. Một luồng khí tức huyền ảo đột nhiên bắn lên trên bầu
trời. Mặt trời nằm ngang mặt biển, chiều tà như máu đột nhiên trở nên
đen lại.
Mây từ đâu tụ tới với tốc độ kinh người, che phủ toàn bộ
bầu trời, biến chiều tà thành đêm tôi. Không khí đè nén cùng áp bức
khiến lòng người bất an. Mây đen ngày một cô đặc, ánh chớp lập lòe giống như có thể đổ ập một cơn mưa rào xuống bất cứ lúc nào.
Không ai
nói gì, Man Chủ hồ nghi nhìn sang Hà Tuyết Nguyệt, nhưng nàng không biểu lộ gì, ánh mắt đưa về phía trong hộp ngọc khiến Man Chủ nhìn theo.
Đúng là chỉ có hai quyển sách, mỗi quyển lại tương đối dày, chí ít có cả nghìn tờ.
Một quyển ghi “Thông thiên bảo giám” một quyển ghi “Triệt địa bảo giám”, cả hai đều được viết bằng cùng một kiểu nét chữ, đơn giản mà thanh thoát
khiến người không bị rối mắt, hết sức rõ ràng.
Man Chủ cầm lấy
“Triệt địa bảo giám” toan lật ra, thực tế là lão xem xét có gì ẩn mình
trong hộp ngọc hay là không nhưng rõ ràng là không có gì ngoài hai quyển bảo giám.
Hà Tuyết Nguyệt nắm lấy “Thông thiên bảo giám” nhưng
nàng không lật mở. Man Chủ thì tò mò hơn nhiều, lập tức mở ra trang đầu
tiên.
Đùng đoàng!!!
Một tiếng sấm vang, tia chớp soi sáng cả bầu trời đen tối, tiếng sấm rung động toàn bộ mặt biển. Man Chủ cũng
hơi giật mình trong lòng một chút nhưng hiển nhiên không cho rằng việc
mình xem một cuốn sách sẽ khiến cho bầu trời tức giận, chẳng qua chỉ là
chớp ngang thôi chứ đâu có nhắm vào hắn.
Nội dung trong sách cũng
không có gì đặc biệt. Chỉ thấy một bức vẽ con rồng ngậm ngọc, thân dài
uốn lượn mười hai khúc, sống động như thật, long uy cuồn cuộn. Bên dưới
còn có không ít chữ nhưng Man Chủ không biết, hắn chỉ cảm thấy quen
thuộc nhưng lại không có cách nào lý giải được.
Mở sang trang tiếp theo, là một bức vẽ khác, tiên phượng đang sải rộng đôi cánh, chín màu
đan xen lung linh động lòng người, bên dưới cũng có mấy chữ viết nhưng
vẫn là loại chữ mà Man Chủ chưa thấy bao giờ.
Lật thêm mấy đoạn, Man Chủ mất cả hứng nói.
“Chỉ là ghi chép lại các loại yêu thú thôi hả?”
Dương Thiên bật cười.
“Mỗi bức vẽ đều sinh động như thật, có lẽ là một tuyển tập nghệ thuật có giá trị không nhỏ. Thông thiên bảo giám cũng chỉ là giới thiệu các thế
giới, triệt địa bảo giám có lẽ cũng chỉ ghi lại các loại sinh vật mà
thôi.”
Hà Tuyết Nguyệt cũng đưa ra Thông thiên bảo giám cho Man
Chủ quan sát, quả nhiên mỗi tờ giống như một bức tranh, nhưng có thể thu hết núi đồi bao la, sơn nhạc hà hải vào trong, cùng với những dòng chú
thích khó hiểu.
Man Chủ thở dài, mất hết cả hứng. Còn tưởng “tiên duyên” là cái gì, thế mà toàn tranh vẽ. Không thể không nói các tác
phẩm rất đẹp, rất có thần vận, sống động như thật...nhưng cũng chỉ để
nhìn mà thôi. Lúc này Man Chủ chẳng muốn nán lại mà nói.
“Được
rồi, Địa triệt bảo giám về ta, thông thiên bảo giám về các ngươi. Loại
họa tác này không phải ai cũng có thể sao chép lại, ta thấy vẫn không
cần sao chép thì hơn, dù sao cũng vô dụng.”
Lúc này Dương Thiên lại đột nhiên ngăn lại nói.
“Man Chủ có lẽ không biết, hai quyển bảo giám này ghi chép lại những thứ vốn đã chôn vùi trong lịch sử, đáng lẽ không người biết được. Nhưng chính
hai quyển này lại giúp hậu thế sáng tỏ về thời cổ đại, có thể nói là
khám phá bí mật trong trời đất. Đám mây âm u như lôi kiếp này chính là
dẫn chứng.”
Man Chủ ngước nhìn lên bầu trời, không bình luận gì về vấn đề này mà hỏi.
“Vậy thì sao? Ngươi muốn nói cái gì?”
Dương Thiên híp mắt nói.
“Nàng có sở thích sưu tập những đồ đẹp mắt như vậy, nay đến đây cũng vì một
cuốn thông thiên bảo giám ghi lại cảnh đẹp các nơi, nhưng giờ lại có
thêm triệt địa bảo giám ghi lại kỳ thú...Mà lại không thể sao chép đem
về..”
Man Chủ bật cười.
“Ha ha, ta đối vật này không có hứng thú, nhưng dù sao cũng là công sức bỏ ra. Lấy về nghiên cứu cũng không tệ.”
“Ta sẽ trả giá cao.”
Hà Tuyết Nguyệt ôm lấy thông thiên bảo giám, giống như không nỡ rời tay mà nói. Man Chủ hơi hồ nghi một chút, nhưng lão đã cảm thụ kỹ càng, hai
quyển bảo giám này cũng chẳng có gì thần diệu, có chăng thì vật liệu rất tốt, nét vẽ rất đẹp, câu chữ lại kỳ bí.