Cự chưởng hiện ra, giống như cánh tay của người khổng lồ đánh thẳng
vào dòng kiếm ảnh của Hồng Y phát ra một tiếng rung trời, dòng kiếm
không ngừng bị đẩy lui, cự chưởng chầm chậm tiến lến, mang theo uy thế
kinh khủng, rời non lấp biển.
Lại là một loại tân pháp chiến kỹ
kết hợp giữa chiến pháp và huyền linh thuật khác, loại chiến pháp kết
hợp này cũng không quá phổ biến, bởi vì uy lực không cao hơn việc thuấn
phát huyền linh thuật là bao nhiêu cả, thường thì huyền linh thuật đã là thủ đoạn mạnh nhất của huyền giả rồi.
Đương nhiên bài trừ cấm thuật ra, cái giá đánh đổi của nó thật sự quá lớn, không thể xếp vào thông thường được.
Ầm!!!
Trời đất lạnh thấu xương, băng vụn vương đầy trời.
Hà Tuyết Nguyệt vung tay ném một núi băng cao hàng trăm mét về phía bóng
người kia, nơi đi qua không khí đông kết thành tuyết, muôn phần rét
lạnh, đánh thẳng vào Bài Sơn Chưởng. Băng sơn phá nát, bài sơn chưởng
cũng bị chặn đứng, đánh tan trong đất trời, dòng lũ kiếm ảnh cũng bị cắt đứt, một lần phá tan cuộc đối chiến giữa Hồng Y và người bí ẩn.
“Các ngươi không thể giết hắn.”
Người bí ẩn là một lão giả gầy gò, khí thế trên người hùng hậu trầm ổn, vững
chãi như núi, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của lão. Dương Thiên híp híp mắt, quan sát xung quanh. Hắn nhận ra lão giả này, đây là người của Võ Lâm Quán.
Có điều Dương Thiên lại không thể tìm ra tung tích của Võ Tà Dương.
Lão giả này hẳn là nhận lệnh của tên “thiếu chủ” kia mới đúng. Hơn nữa thực lực của Lão giả lại không thấp hơn Hồng Y, lại chỉ làm hộ vệ cho Võ Tà
Dương, đủ thấy nội tình của Võ Lâm Quán không thể coi thường.
Lời
nói này của lão giả giống như chỉ muốn bảo vệ Chu Vô Bá mà thôi, cho nên Dương Thiên nghĩ là hắn sẽ không ngăn cản nhóm bọn hắn thoát đi đâu.
Đáng tiếc, sự việc lại không đơn giản như vậy. Chỉ thấy lão giả tiếp
lời.
“Minh chủ võ lâm cũng có chuyện cần phải ở lại.”
Dương
Thiên còn chưa lên tiếng, đã thấy Hồng Y bước ra một bước, mái tóc của
nàng cũng đột nhiên chuyển sang màu trắng xóa, khí tức trên người càng
ngày càng cao, mang theo một sự ngột ngạt tiêu điều đến khó chịu.
“Cút!”
Nàng lạnh giọng quát, trường sinh kiếm trong tay chém ngang ra ngoài, huyền
linh thuật Bách Nhận trào dâng giống như thủy triều, từng đợt chém tới
mang theo khí tức khủng bố chém nát trời xanh.
“Tiểu bối ngông cuồng!”
Lão giả hừ lạnh, nâng lên hai tay không ngừng kết ấn, cuối cùng hai bàn tay chập vào nhau.
Huyền linh thuật: Bồi sơn táng hải.
Chiến pháp: Song thủ ấn.
Hai cánh tay vô hình giống như tạo nên từ đất đá, từ hư hóa thực, hai cánh
tay giống như hai nửa của thiên địa không ngừng khép lại, núi cao sông
sâu dần hòa làm một, biển rộng trời xanh dần bị vùi lấp.
Hai cự
chưởng dần dần ép chặt, không gian giống như bị bóp nghẹt, nơi nó đi qua không gì cản nối, cánh tay như trời đất không gì phá được. Bách nhận
giống như thủy triều chém vào cự thủ lại chỉ có thể vạch nên từng vết
chém nông, hoàn toàn không thể nào chém đứt được cự chưởng.
Bách
Nhận vừa tan, song chưởng cũng ép sát, muốn đem tất cả mọi người trên
Tam Sinh Ngân ép bẹp. Nhưng Hồng Y không đổi sắc mặt, nàng bước ra một
bước, trường sinh kiếm trong tay rung lên không ngừng, giống như muốn bị phá nát.
Huyền linh thuật: Đoạn thiên kiều!
Chỉ thấy nàng
chém ra một kiếm, một kiếm thường thường không có gì lạ, kiếm cương hơn
nghìn mét lăng liệt sắc bén, nhưng tuyệt nhiên không có uy thế kinh
khủng, so sánh còn hơi không bằng.
Nhưng một kiếm thường thường
như vậy, tốc độ nhanh đến không gì tưởng nổi, lập tức quét ngang song
chưởng, giống như không cùng một chiều không gian, kiếm cương lướt qua
song chưởng mà không hề có chút trở ngại nào, nhắm thẳng đến lão giả của Võ Lâm Quán.
Huyền linh thuật: Trấn Sơn Hà.
Lão giả đảo
tay, cánh tay từ trên ấn xuống dưới. Một cự thủ từ trên trời giáng
xuống, cự thủ già thiên, che rợp bầu trời, tối tăm đại địa, chộp vào
kiếm cương Đoạn Thiên Kiều của Hồng Y.
Uỳnh!!!
Đoạn Thiên
Kiều, một kiếm chém đứt thiên kiều. Năm xưa Đăm Săn ba lần chém đứt
thang trời, khiến cho bầu trời phải mở lối, không đám khinh thường nhân
tộc, đủ thấy uy lực tuyệt luân.
Oanh!!!
Chỉ thấy cự chưởng
vỡ nát tan tành, kiếm cương giống như không chút tổn hại gì, không gì
không phá, không gì cản nổi đánh thẳng vào lão giả. Lão giả sắc mặt đại
biến, quan thân sáng lên kim quang lộ ra một cái bảo giáp dưới lớp áo
vải, kim quang tỏa sáng muốn chặn lại kiếm cương. Nhưng kiếm cương vừa
chạm vào kim quang, liền giống như ngón tay chạm vào bong bóng xà phòng, không thể cản nổi liền lập tức vỡ nát.
“Khônggg!!!”
Lão giả thảm thiết kêu lên, sợ hãi cùng không cam lòng biến mất giữa thiên địa.
Kiếm cương giống như không nhận chút ngăn cản nào, lập tức lao thẳng qua, hướng thẳng về phía kết giới.
Oành!!!
Kết giới giống như mặt nước nhấc lên kinh thiên rung động, cũng không thể
chống được mấy giây liền tạc thành một hố lớn, vỡ nát tan tành. Chỉ thấy kiếm cương lướt qua, bay thẳng về phía biển xa, không biết bay xa mấy
trăm dặm mới mất đi tung tích.
Một kiếm, mở ra một đường thẳng hơn trăm dặm, những nơi đi qua không một vết tích, toàn bộ biến thành bụi
bặm, mai táng trong lịch sử.
Một kiếm vừa tan, thiên địa kinh thán, không ai dám động nửa lời, toàn bộ lâm vào trong khiếp đảm, lặng ngắt thanh yên.
Hồng Y tóc bạc phấp phới đứng giữa thiên địa, không nhìn ra cảm xúc, ánh mắt đạm mạc không nói lời nào. Tam Sinh Ngân Lân tâm ý tương thông, bay đến đỡ nàng đứng trên đỉnh đầu, sau đó vẫy cánh rời khỏi kết giới.
Dương Thiên hơi chắp tay nói.
“Tiền bối bảo trọng, hữu duyên gặp lại.”
Nói xong hắn cùng Hà Tuyết Nguyệt bước ra khỏi Tam Sinh Ngân Lân, Hồng Y
cũng không lên tiếng, tốc độ của Tam Sinh Ngân Lân đạt đến cực hạn, gấp
mười mấy lần vận tốc âm thanh lao vút đi, biến mất trong đất trời.
Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt đứng giữa lỗ lớn của kết giới, Dương Thiên
vẫy tay một cái, hộp ngọc giống như nổi điên, rung lên bần bật liền phá
tan lớp trấn áp của ba người, bay vào trong tay của Dương Thiên. Hắn nhẹ nhàng nói.
“Triệu môn chủ giống như nhầm lẫn, nói trợ giúp ta mở
ra hộp ngọc nhưng ba người lại muốn trấn áp nó, vậy thì ta chỉ đành thu
hồi lại mà thôi.”
Từ trong khiếp sợ tỉnh lại, ba người nổi giận đùng đùng. Xác nhận Hồng Y đã li khai, liền không còn sợ hãi cố kỳ mà quát lớn.
“Tiểu tử ngươi để lại hộp ngọc, nếu không thì để mạng lại đây.”
Dương Thiên không thèm coi lời đe dọa đó là vấn đề gì to tát, từ trong nhẫn
chứa vật lấy ra hai tấm Thuấn Không Na Di Phù, kích phát rời khỏi.
“Hừ!”
Võ Tà Dương không biết lúc nào đã đến gần Dương Thiên, chỉ thấy hắn vươn
tay, từ trong lòng bàn tay bay ra một con ấn, con ấn vừa động một cái
liền đem Thuấn Không Na Di Phù vỡ nát, lực lượng không gian tiêu tán.
“Giết người của Võ Lâm Quán ta mà muốn rời đi như vậy à?”
Võ Tà Dương đảo tay một cái, trên tay hắn nắm lấy một thanh đại kiếm, hắc
ám quanh quẩn, cực kỳ tà dị, rõ ràng là một thanh ma kiếm. Ma kiếm lơ
lửng, Võ Tà Dương cho dù buông tay cũng sẽ không bị rơi mất.
Chỉ
thấy hắn huy động hai tay, kến ấn thật nhanh, từng luồng ma khí du tẩu
bao vây toàn bộ lỗ thủng của kết giới. Dần dần lấp đầy, không một khe
hở, đồng thờ hắc khí còn ngưng tụ ra một thân hình, rõ ràng là lão giả
vừa mới bị Hồng Y chém giết, chỉ khác biệt là hai mắt vô thần không có
sức sống.
Hà Tuyết Nguyệt cau mày lại, nàng vung tay đánh ra một
cái băng kiếm, nhưng băng kiếm không bay được bao xa liền từ màu xanh
lam chuyển thành màu đen, sau đó hóa thành một làn khói hòa nhập vào lão giả.
Thủ đoạn thật quỷ dị, so với ma càng ma.
Dương Thiên âm thầm hỏi thăm Bất Diệt Chi Tâm, chỉ thấy hắn khinh thường mà nói.
“Thứ này gọi là “Nô”, bởi vì mang người luyện thành kiếm nên có thể gọi là
“Kiếm Nô”. Thủ đoạn này cũng không phải của Ma giới nên đừng có nhìn ta
như vậy, bọn ta cũng khinh thường dùng loại thủ đoạn này.”
Ngừng lại một chút, Bất Diệt Chi Tâm lại nói.
“Tên kia trước đó là người bình thường, Nhất Kiếm Chuẩn Vương. Nhưng có lẽ
thọ nguyên đã đến phần cuối cho nên chuẩn bị đường lùi từ trước, đem một phần linh hồn cùng cơ thể luyện thành kiếm nô, sau đó nếu như tử vong
thì có thể mượn nhờ kiếm nô uẩn dưỡng khôi phục ý thức. Có thể hiểu là
một biện pháp kéo dài tính mạng.”
Vừa nói Bất Diệt Chi Tâm lại
khinh bỉ mấy lần. Việc chém ra hồn pháp luyện thành kiếm nô rõ ràng tự
đoạn đi khả năng đột phá của mình, đúng là ngu không ai bằng.
Dương Thiên nghĩ một lúc cũng không đáng kể, hắn lại hỏi về con ấn kia.
Bất Diệt Chi Tâm liền lười biếng trả lời.
“Một cái bán vương binh có lẫn lộn một chút lực lượng không gian mà thôi.
Ngươi cũng đừng có lề mề nữa, giải quyết nhanh ta còn muốn nghỉ ngơi.”
Dương Thiên: ???
Tên này đột nhiên nhiệt tình thật sự không phải là một dấu hiệu tốt. Nhưng
lúc này cũng không tiện truy cứu, bởi vì ba người vừa trấn áp hộp ngọc
đã đuổi đến, sắc mặt dữ tợn nói.
“Để xem ngươi chạy đi đâu!”
Xuất thủ nhanh nhất chính là Vân Sát, lão già này không những trông trẻ lại
mà có lẽ tâm tình cũng có vẻ nóng nảy, lập tức đánh ra huyền linh thuật.
Huyền linh thuật: Huyễn thần trâm.
Dương Thiên không kinh không hoảng, đảo tay một cái, hộp ngọc giống như một
cái khiêng chắn trước mặt, dễ dàng đánh tan nát Huyễn thần trâm, đồng
thời một cỗ rung động kỳ lạ đánh thẳng về phía Vân Sát khiên cho lão lảo đảo ôm đầu rút lui hai bước, sắc mặt vô cùng khó coi.