Thiên Hương trong phòng, một đôi thiện nam tín nữ đang châu đầu ghé tai thương lượng một hồi đôi bên cùng có lợi giao dịch:
“Tiểu nha đầu, ta giúp ngươi bồi dưỡng Tiểu Bích, Tiểu Ngọc để bọn nó
tăng lên một cấp bậc, ngươi giúp ta cho người giải cái kia Thực Tủy Tiêu Hồn Cổ thế nào?”
Tiểu Bích và Tiểu Ngọc chính là yêu nữ này mệnh căn bảo bối, Tống Khuyết cực có niềm tin nàng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Quả nhiên, nghe đến thế, Tiểu ớt cay hai mắt liền sáng:
“Ngươi có bí pháp bồi dưỡng động vật tăng lên tiềm lực?”
“Hừ hừ, giới thiệu với ngươi. Ta, Tống Khuyết, Ngự Thú Môn đời thứ 108
đương đại chưởng môn. Trên đời không có loài động vật nào là bản thiếu
không thể thuần hóa và bồi dưỡng.”
Mấy cái lời này Thiên Hương tất nhiên một chữ cũng không tin, nhưng con
chó này bản lĩnh là sẽ không giả. Trong nhà mấy con tiểu động vật không
phải con nào con nấy thông minh lanh lợi, lại tất cả đều thực lực không
tầm thường sao.
Nha đầu này động tâm vô cùng, nhưng mặt ngoài có cố giữ nghi ngờ truy vấn:
“Làm sao để ta tin lời ngươi là đúng, hơn nữa nói tăng lên một cái cấp
độ quá chung chung rồi, ngươi nói Tiểu Bích, Tiểu Ngọc bọn nó mạnh lên
nhưng ta không thấy thay đổi gì mấy thì phải làm sao?”
“Hắc, ngươi nha đầu này sao lòng nghi ngờ lại nặng thế đây. Người với người cơ bản nhất là sự tin tưởng ở đâu?”
Tống gia thở dài thất vọng, sau đó giả ra một bộ không có cách nào lắc đầu:
“Vậy được, ngươi đưa một trong hai đứa cho ta giúp ngươi bồi dưỡng trước thử xem thành quả. Nếu thấy được thì hợp tác, không thì nhất phách
lưỡng tán, làm sao?”
Tiểu ớt cay thế mới lộ ra nụ cười chiến thắng, mặt mũi hớn hở gật đầu:
“Như thế còn nghe được!”
Cuối cùng 2 bên lấy 1 tuần thời gian làm hạn định, sau 1 tuần nếu Tống
Khuyết bồi dưỡng Tiểu Bích đạt được đến kết quả mà Thiên Hương mong muốn thì nàng sẽ thay hắn giải cổ độc trên người Tạ An Bình.
Có cái này tin vui, nha đầu tự nhiên không còn buồn ngủ, lúc này liền
đem con rắn nhỏ giao cho Tống đại quan nhân. Đồng thời tung tăng theo
hắn chạy về biệt viện đi kiếm đồ ăn sáng.
Vốn Thánh Nữ đại nhân còn muốn đích thân đến nhìn thằng này bồi dưỡng
đồng bạn cơ, nhưng bị Tống gia nghiêm khắc từ chối nên mới tiếc nuối
đành thôi. Còn về an toàn của Tiểu Bích, tiện nhân kia chỉ cần đầu óc
bình thường là tuyệt đối sẽ không làm hại đến nó đâu, nàng cũng sẽ không cần thêm lo lắng.
......
Linh Giang Bang Bang chủ Đỗ Như Hối vì sợ hãi Nguyệt Khuyết Các Các chủ
Tống Khuyết dâm uy nên đã âm thầm ôm tiền, dắt theo của mình yêu thương
nhất nhi tử bỏ trốn.
Cái này một lời đồn mấy ngày nay liền xuất hiện trên đầy phố phường.
Bên kia Linh Giang Bang mấy lần cố gắng đứng ra giải thích, nhưng làm
sao chính chủ Đỗ ca vẫn im hơi lặng tiếng chưa từng xuất đầu lộ diện,
thế nên để lời đồn càng lúc lan truyền càng lớn, quanh này một dãy võ
lâm nhân sĩ đã là người người đều biết.
Nghe tin lão Đỗ bí mật chuồn êm, vì không biết hắn đi làm việc gì, ở đâu nên Tống Khuyết đành sai Ám Bộ người rải ra lời đồn này để bức đối
phương ra mặt.
Làm sao Đỗ Như Hối thật sự lặn rất sâu, đã thế hắn cũng không khách khí nữa.
Hiện giờ Nguyệt Khuyết Các phối hợp với quan phủ đã là toàn diện đối với Linh Giàn Bang chèn ép.
Tất nhiên, vì có Minh quy ràng buộc, Tống gia cũng sẽ không làm quá
trắng trợn. Nhưng chỉ cần trong khuôn khổ pháp luật hay bình thường cạnh tranh thương mại cho phép, hắn là sẽ không một chút nhân từ nương tay.
Tức thời, cái này sừng sững ở Linh Giang bao nhiêu năm hàng đầu thế lực
liền trở nên như ngọn nến trước gió phiêu diêu, có thể bị thổi tắt bất
cứ lúc nào. Kể cả những bang chúng thành viên trong bang cũng là người
người bàng hoàng.
Chỉ mấy ngày trôi qua đã có hơn một thành người xin ra khỏi Bang, cái
này để hiện tạm thay quyền Bang chủ Trưởng lão Lập Húc sợ hãi quá chừng. Nhưng cũng không làm được cái mẹ gì, ngoài kia các vị quan gia đang
nhìn chằm chằm đây, hắn dám làm việc quá khích là người ta sẵn sàng mời
lên phường uống trà ngay, tuyệt không nhân nhượng.
Trái ngược lại với bọn họ, Nguyệt Khuyết Các bên này thì càng thêm cao điệu.
Có Linh Giang đệ nhất cao thủ Tống lão gia uy thế, trên nữa còn được Cửu Giang Minh Tông sư bao bọc, mấy ngày này mặc quần áo màu đen, sau lưng
thêu hình trăng lưỡi liềm màu bạc tiêu chí người xuất hiện càng lúc càng nhiều ở trong quận thành.
Mấy vị trước Kim Tiền Bang trưởng lão bị Đỗ ca đuổi như chó nhà có tang
chạy về Thanh Hà cầu giúp đỡ bây giờ nở mặt nở mũi rồi. Vì bọn này quen
thuộc địa hình bên đây nên được Tống Khuyết giao cho trọng trách dẫn
người đến trong thành, mượn tạm danh nghĩa Cổ Hà trước tiên thu phục mất đất, thành công tại đó chiếm được một mảnh địa bàn của mình, tiếp tục
cùng Linh Giang người tương ái tương sát.
Những việc này Tống đại cao thủ cũng chỉ động động miệng thế thôi, hắn
tất nhiên sẽ không nhúng tay vào đám lông gà vỏ tỏi chuyện vụn vặt này.
Mỗ tiện nhân lúc này còn đang ngồi cạnh tiểu hồ, từ sáng đến giờ vẫn một bộ đờ đẫn khuôn mặt, sinh không thể luyến.
Dù là trước mặt hồ nước đám Lam Thủy Tiên đã nở đến lung linh rực rỡ, nhưng cũng không thể để Tống gia tâm tình khá hơn mảy may.
Nguyên nhân mà .... không nói cũng thế ... haizzz ...
Thải Hồng tiểu nha đầu thì lúc này mặt đang lấm la lấm lét nhìn chủ
nhân. Cô nàng còn tưởng thiếu gia đang giận mình vì đã lén dùng năng lực gia tốc sinh trưởng Lam Thủy Tiên đây.
Nhưng thực ra nàng nghĩ nhiều, a Hồng rất ngoan, rất nghe lời, nó chủ nhân làm sao nỡ giận.
Nha đầu này nghe lời hoa ngôn xảo ngữ biết được trong hồ mấy cây hoa là
Tống gia đặc biệt đi tìm về cho mình sau liền đặc biệt cao hứng, luôn
đem việc này ghi khắc ở trong lòng, ngày ngày đều ra ngắm nhìn mấy lần
xem nó lớn lên thế nào vậy.
Đoạn thời gian trước, thiếu gia cùng Thiên Hương đều không có nhà. Thải
Hồng mới bắt đầu to gan lớn mật dùng mình năng lực đặc biệt hàng ngày
cho Thủy Lam Tiên truyền vào năng lượng. Nhưng nàng cũng nhớ lời Tống
Khuyết dặn, không dám truyền quá nhiều, chỉ là mỗi lần một chút thế
thôi.
Nhưng dù có thế, hiện nay mấy cây hoa này cũng đã là trái quy luật tự nhiên mà giữa trời thu khoe sắc nở rộ rực rỡ.
“Thiếu gia! A Hồng sai rồi, đừng giận ta nữa được không, về sau a Hồng sẽ đặc biệt ngoan.”
Nghe tiểu nha đầu nói chuyện, Tống Khuyết mới giật mình bừng tỉnh. Nhìn
Thải Hồng 2 mắt rưng rưng một bộ muốn khóc, hắn lập tức vuốt nàng đầu
nhỏ an ủi.
“Chớ sợ, thiếu gia lại không giận ngươi. Sau này còn có mấy gốc cây đặc
biệt quý trọng muốn giao cho a Hồng như thế chiếu cố đây, ta là đang suy nghĩ chuyện khác.”
“Thật sao, thiếu gia!”
Đợi được Tống đại quan nhân mấy lần cam đoan, nha đầu này mới chuyển
buồn làm vui, tung tăng chạy đi tìm Dương Mật, Dương Tử chơi rồi. Tất
nhiên cái nhiệm vụ chăm sóc Kim Cốt Thụ là từ nay về sau nàng cũng sẽ
không tránh được, nhưng có thể giúp được thiếu gia, Thải Hồng vui còn
không kịp, làm sao nỡ từ chối.
Tống Khuyết nguyên nhân buồn bực tất cả đều vì bên kia chiếc bàn một tờ báo.
Đại Viêm 816 năm, tháng 9, Giang Hồ Ký Sự, số 1149.
Tất nhiên cái này tờ báo vô tri là không thể để hắn bực bội, tiện nhân này khó chịu vì nội dung ghi ở trong đó.
Viêm Đế đại thọ, biên giới Thiên Lang Quốc báo động mấy cái này đã không tính là tin tức. Tống gia trọng tâm chú ý mà mấy dòng trong Ký Sự dùng
để vinh danh những vị tuấn kiệt mới nhú đầu trên giang hồ.
Chúng ta Hùng đại gia không phụ kỳ vọng cũng lên báo rồi, còn cực kỳ
được Thiên Nhai Hải Các người ưu ái trao cho danh hào ngưu bức tận trời.
Thiên Vương Chùy - Hùng Bá.
Đậu xanh rau má!
Nghe có giống tiếng người sao?
Ra ngoài kia nhắc đến Nguyệt Khuyết Các nhân vật máu mặt, người ta sẽ
nói đến Hắc Kim Cương Tống Khuyết cùng Thiên Vương Chùy Hùng Bá. Vậy
nhân gia sẽ nghi hoặc, rốt cuộc ai là chủ ai là thợ đây?
Dù sao Tống gia hắn vững tin đám chủ biên Giang Hồ Ký Sự là có thật sâu
ác cảm với mình. Nếu không tuyệt đối sẽ không vùi dập anh minh thần võ
hắn như thế.
Thật không biết tất cả đều là thằng này nghĩ nhiều. Chuỳ loại này vũ khí vốn ít người dùng, có thể đánh ra danh đường vậy ít càng thêm ít. Thế
nên ngốc Hùng mới được ưu ái lấy danh hào cao đại thượng như thế. Còn
đám trẻ trâu bọn hắn dám lấy tên Thiên Vương Kiếm, Thiên Vương Đao,
Thiên Vương Quyền xem. Không ra một ngày sẽ có đại lão đến dạy ngươi làm người.
Tất nhiên, Thiên Nhai Hải Các người sẽ không rảnh háng đến cho con cóc
ghẻ này giải thích cái gì. Tống tiện nhân cứ ngồi đấy mà buồn bực thôi,
mãi đến tận khi Vân cô nàng từ trong nhà đi ra, hắn mới chuyển buồn làm
vui, bắt đầu chuyên tâm cùng mỹ nhân chuyện trò.
Vân Hi đến đây từ hôm qua, đúng theo như đã hứa hẹn cùng hắn, một tuần
sẽ về Thanh Sơn ở 2 ngày bầu bạn cùng tình lang. Cũng là tiện thể để
Thanh Trúc nha đầu kia có dịp công lược ngốc Hùng, một công đôi việc.
Do đã được chuẩn bị tâm lý từ trước, nên lần này Vân mỹ mi cùng Thiên
Hương yêu nữ kia khó được một lần không gây sự với nhau. Cả hai chỉ coi
như đối phương không tồn tại, bơ nhau đi mà sống, việc mình mình cứ làm
thế thôi.
Cái này ít nhất cũng để Tống Khuyết thở nhẹ một hơi.
Cứ thế bồi tiếp Vân Hi 2 ngày, đích thân cho nàng làm mấy lần toàn thân
massage + châm cứu thư giãn gân mạch, bồi khí mỹ dung sau. Đợi đến buổi
sáng hôm sau bọn họ chủ tớ 2 người lần nữa trở về Tổng Bộ, thằng này
cũng lập tức chuẩn bị ngựa xe nhích người.
Hắn cần đến Nghi Thanh Quận một chuyến.
Mọi việc đã sẵn sàng, nơi đó có một vị cao thủ đang chờ Tống gia thu phục đây.