Trầm Sinh đang chậm rãi kể lại cho Tống Khuyết cùng Nhiếp Phong 2 người nghe về Bình An Tiêu Cục và Tạ gia chuyện cũ.
Lão Tạ người này thích kết giao, nhưng trên đời làm gì có ai chỉ toàn
bằng hữu. Nhất là khi hắn đem sản nghiệp làm lớn rồi, cướp đi của một số người khác ích lợi, vậy tự nhiên sẽ gây nên đối phương thù oán.
Đến ngay cả người thiện lành như Tống lão gia còn có người ghét được nữa là. Tạ Huyền tự nhiên không ngoại lệ, trong một lần áp tiêu sang Kiếm
Nam, hắn tiêu cục đã lọt vào tặc nhân tập kích.
Lần đó nhờ có lão Tạ anh dũng thiện chiến, dẫn theo huynh đệ phản kháng
đến cùng mới đánh đuổi được giặc cướp, thành công bảo toàn được hàng hóa và An Bình Tiêu Cục danh dự. Nhưng bất hạnh chính là con hắn Tạ An Bình lại trúng địch thủ ám toán, tuy không chết nhưng trọng thương rất nặng.
Vì chạy chữa cho con, từ đó Tạ Huyền cũng không thiết tha gì công việc
nữa mà chung quanh khắp nơi bôn tẩu khắp nơi cầu y. Đáng tiếc qua mấy
năm rồi, Tạ công tử bệnh theo thời gian thay đổi càng lúc càng biến xấu, An Bình Tiêu Cục cũng vì không có Tổng Tiêu đầu trông nom mà việc làm
ăn cũng tùy theo trở nên suy bại. Có thể nói vị kia Phích Lịch Đao nhân
sinh thay đổi quá nhanh, đã trải qua phong quang vô hạn để đến bây giờ
thân nhân, sự nghiệp đều sắp mất, thật khiến người không khỏi xót xa.
“Chủ công! Vốn trước đó ta không làm sao mà để ý, nhưng gần đây Ám Bộ
mới nghe ra được một số tin tức rất quan trọng liên quan đến tật bệnh
của Tạ An Bình, cái này hẳn là trời ban cho riêng ngài một cơ hội.”
“Lão Trầm đừng thừa nước đục thả câu, mau nói!” – Tống đại quan nhân đã tò mò cực kỳ.
“Chủ công, theo một nguồn tin đáng tin cậy cho biết. Vị kia Tạ công tử
không đơn thuần chỉ là trúng thương mà còn bị tặc nhân không biết khi
nào gieo xuống một loại gọi là Thực Tủy Tiêu Hồn Cổ. Qua nhiều năm như
vậy, cái này cổ trùng đã ăn vào trong cốt tủy, bình thường y thuật cũng
phải bó tay. Chỉ có tinh thông dùng cổ cao nhân mới may ra có biện pháp
cứu vãn.
Ngài không phải cùng Thiên Độc Tông người quan hệ khá mật thiết sao,
thuộc hạ nghĩ nếu như chủ công có thể giúp Tạ An Bình loại trừ được cổ
độc, vậy ngài sẽ có rất lớn cơ hội thu phục được Tạ Huyền cùng hắn dưới
tay Tiêu cục.”
“Cái này An Bình Tiêu Cục tuy sa sút rồi, nhưng theo như ta điều tra,
bên trong đó vẫn còn một nhóm Tạ gia tử trung, gồm ít nhất 3 vị Lục giai cao thủ cùng gần chục người Nhị lưu hảo thủ như vậy. Chủ công, cơ hội
trời ban thế này, nếu có thể nắm được thì tuyệt đối không nên bỏ qua.”
Không thể không nói, Tống Khuyết động tâm rồi.
Nếu có thể ăn vào An Bình Tiêu Cục, bằng Tạ Huyền nhiều năm đi tiêu kinh nghiệm, hắn Thuận Phong cũng có thể nhảy một cái trở thành Dương Nam
Đạo hàng đầu tiêu cục. Cái này dụ hoặc quá lớn!
Việc đúng như Trầm Sinh nói, cái này cơ hội hắn hoàn toàn có khả năng
nắm được. Bằng kẻ này đối với nhi tử yêu thương, việc mình thu phục đối
phương cũng là nắm chắc đến 8 thành.
Ngoài Tống Khuyết ra, toàn bộ Dương Nam Đạo này, người có khả năng giúp
được Tạ Huyền cũng tuyệt đối không ra 1 bàn tay. Mà những người kia lão
Tạ cũng chưa chắc có thể với tới, có thể nói hắn đang nắm giữ lợi thế
rất lớn.
Nhưng có thể thành công hay không, vậy còn phải xem sắc mặt mỗ vị Thánh Nữ.
Nhớ đến con hàng kia sáng ra đã chạy vào rừng, không biết bao giờ về
đâu, Tống đại quan nhân đành quay sang Trầm Sinh trước căn dặn:
“Việc này ta đã biết, ngươi làm rất tốt! Nhưng việc có thể thực hiện
được hay không còn phải đợi bản thiếu đi hỏi người xem có hay không giải được Thực Tủy Tiêu Hồn Cổ đã.
Lão Trầm ngươi cứ trước tiên chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh của ta, nếu như
được liền lập tức bắn tiếng cho Tạ Huyền. Ta sẽ dẫn người đích thân chạy qua Nghi Thanh Quận vì con hắn trừ độc.”
Trầm Sinh nghe thế mỉm cười chắp tay:
“Ha hả, Phích Lịch Đao như cảm nhận được chủ công thành ý, ta đoán chừng hắn nhất định sẽ cam tâm tình nguyện vì ngài phục vụ. Thuộc hạ trước
chúc mừng chủ công có thêm một mãnh tướng!”
“Ha ha, chỉ hi vọng sẽ được như Trầm Sinh cát ngôn. Việc này nếu như
thành công, ngươi cái này công thần ta nhất định sẽ phải trọng thưởng
thật lớn.”
“Chủ công quá lời! Vì ngài phân ưu chính là đám thuộc hạ chúng ta bổn
phận, Sinh nào dám kể công.” – Lão Trầm khiêm tốn mỉm cười lắc đầu.
Như thế thái độ càng khiến Tống gia thưởng thức, hắn cảm thấy mình vì
cái này thuộc hạ mà tốn công tốn sức đi thu phục là đúng rồi.
Rất hợp trẫm tâm!
Vỗ vỗ vai Trầm Sinh cho hắn biết công lao của hắn đã được anh minh thần võ chủ công nhớ kỹ, Tống gia mới hiền hòa mở miệng:
“Việc này phiền lão Trầm ngươi giúp ta để ý, đợi ta hỏi được bên kia
Thiên Độc Tông bằng hữu câu trả lời chắc chắn sau ngươi liền để người
trước tiên truyền đạt ý tưởng đến Tạ Huyền. Chỉ hi vọng hắn sẽ không làm bản thiếu thất vọng.”
“Ta đoán sẽ không, kẻ này vì nhi tử ngay cả sự nghiệp cũng không cần.
Nếu chủ công có thể giúp con hắn khỏi bệnh, có lẽ một cái giá lớn hơn
nữa hắn cũng dám bỏ ra. Huống chi vì một bậc thiên kiêu như ngài phục vụ làm sao cũng không thể coi là mất mặt, đổi lại ta là Tạ Huyền, thuộc hạ cũng sẽ không chút do dự nào đồng ý.”
Ha ha ha, kẻ này thích nói lời thật, rất rất rất hợp trẫm tâm! – Mỗ tiện nhân trong lòng đắc ý.
Mời lão Trầm ở lại Thanh Sơn dùng bữa, thuận tiện hỏi han quan tâm hắn
một chút đời sống thường ngày sau. Vị này tân Ám Bộ Bộ trưởng mới cảm
động dạt dào cáo biệt mình chủ công chạy về Tổng bộ, tiếp tục cúc cung
tận tụy vì người bán mạng công tác đi.
.....
Thanh Sơn, phía sau núi.
Thiên Hương viện tử,
Tối qua yêu nữ cũng không thèm về nhà ăn cơm, để có lòng muốn hỏi nàng
mấy vấn đề Tống gia phải ngóng trông dài cả cổ. Sáng nay nghe hạ nhân
báo con nhóc này đã quay về chỗ mình sau hắn liền thật sớm đã tìm tới
nơi này.
“Cộc cộc cộc!”
“Khốn nạn! Tống tặc, lão nương muốn đốt ngươi!”
Cuối giờ Sửu về đến nhà, còn mất công tắm rửa tốn không ít thời gian mới lên giường đi ngủ. Sáng sớm ra đã bị thằng chó chết này đánh thức, bảo
sao Tiểu ớt cay không bạo nộ.
“Ầm!”
Gào lớn một tiếng, Thiên Hương mới hùng hùng hổ hổ đạp cửa xông ra, nhìn hai mắt tiểu nha đầu này có giấu hiệu chuyển thành màu xanh, Tống đại
quan nhân cũng rùng mình không ngớt.
“Bình tĩnh, bình tĩnh! Thánh nữ đại nhân, tại hạ đến là để báo cho ngài tin tốt.”
Ngực phập phồng thở mấy hơi, Tiểu ớt cay mới tạm nén lửa giận lại hầm hừ:
“Hừ hừ, hi vọng ngươi tin tốt sẽ làm bản cô nương hài lòng, nếu không, hừ hừ!”
Nói rồi con giơ giơ nắm tay như con mèo cái xù lông đe dọa, nhưng Tống
Khuyết không đem nàng chút đó vũ lực để trong lòng. Lúc này sảng khoái
lách người bước vào trong nhà.
Tại Lĩnh Vực của hắn cảm nhận, Ngân Giáp Thi đang ngâm mình trong một
cái lu chứa đầy chất độc ở phía sau kho củi đây. Thấy cảnh này Tống đại
quan nhân liền yên tâm, xem ra yêu nữ kia vẫn rất nhiệt tâm giúp hắn bồi dưỡng con này cương thi.
Không quản nó nữa, hắn tự nhiên đi đến bàn trà, tự rót cho mình một chén nước lọc sau liền quay sang Thiên Hương gọi:
“Tiểu nha đầu, không cần giữ lấy bộ mặt đâm lê đấy sao. Đến đến, ngồi xuống đây! Ta cho ngươi biết một đại tin tốt.”
Gặp tiện nhân này vào phòng của mình mà tự nhiên như nhà nó vậy, dù đây
thật sự là nhà của đối phương nhưng Thánh Nữ đại nhân vẫn cực cực bất
bãn:
“Hừ, chuyện gì mau nói! Có phải hay không Nguyễn La Thăng lão tặc kia tẩu hỏa nhập ma chết.”
“Hắc hắc, ngươi tỉnh tỉnh đi, bớt mơ mộng hão huyền. Hơn nữa mong cho kẻ thù chết có ích gì, đại trượng phu trên đời chính là phải có oán báo
oán có thù báo thù. Cố gắng tu luyện rồi tự tay đâm chết hắn không phải
càng thêm thống khoái, càng thêm có thành tựu cảm. Tiểu nha đầu ngươi
nghĩ vẫn còn ngắn lắm!”
Lão nương lại không phải đại trượng phu!
Nhìn con chó trước mặt bộ dáng lão khí hoành thu lên mặt dạy đời, Thiên
Hương cũng cực nóng mắt. Nhưng hắn nói mấy lời cũng không phải không có
đạo lý, cô nàng này thế mới nhẫn nại ngồi xuống tiếp tục:
“Hừ, không cần nói nhảm. Tiểu tặc ngươi có chuyện gì?”
“Ha hả, không vội. Ngươi trước tiên cho ta trả lời, người bị trúng Thực
Tủy Tiêu Hồn Cổ đã nhập vào trong cốt tủy ngươi có thể hay không cứu
chữa?”
Đậu xanh rau má!
Tìm đến cô nãi nãi nói có việc tốt muốn báo, bây giờ lại thành ra muốn
nhờ vả chuyện này, Thánh nữ đại nhân ánh mắt bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Tống Khuyết tự nhiên cũng cảm thấy xung quanh sát cơ sơ xác, lúc này chạy nhanh trấn an con này táo bạo hổ cái:
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Cứ trả lời ta câu hỏi trước, bản thiếu khẳng định sẽ cho ngươi biết một tin mà ngươi cực có hứng thú.”
Mắt sắc lạnh lườm qua tiện nhân kia, thấy nó bộ dáng chắc chắn như thế
Thiên Hương mới tạm tin lời hắn một lần, lúc này ngạo kiều khoanh tay
vênh mặt:
“Đối với người khác thì đó là chuyện khó như lên trời, nhưng đối với bản Thánh nữ cũng chỉ là một bữa ăn sáng vậy thôi.”
“Lợi hại lợi hại! Ta liền nói mà, chuyện này chỉ có tìm Thánh Nữ ngài
mới có cách giải quyết. Như Nguyễn Tuấn Huy cái loại bao cỏ kia vậy chỉ
tổ tốn công vô ích, chẳng được tích sự gì.”
“Hừ hừ ...”
Tiểu ớt nhìn thấy Tống Ảnh đế bộ dáng bội phục ngũ thể đầu địa thì cũng
hơi đắc ý. Nhưng mặt ngoài còn lạ lộ vẻ xem thường không quan tâm:
“Không cần nịnh bợ! Nói đi, tiểu tặc ngươi sáng sớm đã tìm bản cô nương
có việc gì cầu? Hơn nữa tin tốt mà ngươi bảo là chuyện gì.”
“Khà khà, tại hạ đến lần này chính là muốn hỏi Thiên Hương cô nương có
hứng thú hay không lại tiếp tục cùng ta làm một hồi giao dịch?”
Giao dịch?
Giao dịch gì? Mình có đồ vật gì cần thiết gấp bây giờ không mà giao dịch?