Từ sau khi mẫu thân nói hiện nay Bạch thị tham dự vào loạn cung
đình, Nghiêu Mộ Dã cực kỳ khó chịu với chuyện trong và ngoài
cung cấu kết với nhau.
Hắn đã
coi Ngọc Châu như thê tử của mình, tất nhiên đối với mấy chuyện hằng ngày này cũng yêu cầu nghiêm khắc, quyết không để nàng
có liên quan đến phi tử trong cung, can thiệp vào gia sự của
Thánh thượng.
Thế nhưng ngẫm nghĩ lại thì Tiêu Phi kia ở trong cung cũng không được sủng ái cho lắm, mà
Ngọc Châu thì khó lắm mới có được tỷ muội thân thiết, nếu
cương quyết bắt Ngọc Châu đoạn tuyệt lui tới với Tiêu Phi, có
khi tiểu nữ tử này lại trốn đến nơi không người mà tí tách
rơi lệ mất… Nghĩ vậy, cuối cùng Thái úy cũng chậm chạp đưa
phong thư kia đến tay Ngọc Châu, đồng thời nói: “Dù sao nàng ta
cũng là phi tử trong cung, nàng lui tới với nàng ta cũng không
thể thân cận như tỷ muội bình thường được.”
Ngọc Châu lên tiếng đồng ý, lúc này mới được cầm thư, tranh thủ
lúc Thái úy đi thư phòng xử lý chính vụ nàng mới mở thư ra
đọc nội dung trong đó.
Trong cung nhiều tai
mắt, thư truyền đi lại phải qua tay tận mấy người nên trong thư
Tiêu Phi cũng viết cẩn thận, đa phần là tán gẫu về chuyện
mình nuôi hoa cỏ. Nhưng ở trong thư thật ra có một câu khiến
Ngọc Châu nghiền ngẫm. Nàng ta nói từ khi có được trâm ngọc do
muội muội tự tay làm thì bệnh đau đầu đã đỡ hẳn, chỉ là
trong bụng lại không được yên ổn, hình như bệnh đau bụng ngày
trước lại tái phát, gần đây hay mệt mỏi, thái y trong cung lại
không tới thỉnh mạch đúng hạn. Hi vọng muội muội mau chóng hồi kinh, có thể tự mình vào cung trấn an bệnh thể…
Lúc trước khi Ngọc Châu đưa vòng ngọc kia qua thay vòng thuốc thì
đúng là trong hộp gấp có để một cây trâm ngọc cho hợp với
tình hình. Thế nhưng trâm ngọc đấy làm gì có tác dụng trị đau đầu, huống chi chưa từng nghe Nhị tỷ nhắc tới đau đầu. Nàng
đọc đi đọc lại câu kia. Đột nhiên thoáng chốc hiểu ra, lẽ nào…
ý Nhị tỷ đang nói là tỷ ấy lại có thai?
Nếu như đặt ở hậu cung trước kia, có long mạch là chuyện rất đáng mừng, nhất là người như Nhị tỷ, là một phi tử bị ruồng bỏ,
thất sủng, nếu như có hài tử thì cũng an ủi cho những ngày
tháng tịch mịch, vắng vẻ sau này ở trong cung.
Hiện tại người chủ
quản Vương gia chính là lão gia Vương Văn Nguyên của đại phòng.
Ông ta là anh em ruột với cha chồng của Ngọc Châu ở Vương gia
trước đây, là Đại bá phụ của Vương Vân Đình - người bị Ngọc
Châu tự tay đâm vào đùi, coi như là Đại gia trưởng của Vương gia.
Nhưng hôm nay Ngọc Châu đến
với thân phận hoàng thương, trên thương trường chỉ nói chuyện
làm ăn, nàng cố tình tới bàn chuyện, Vương Văn Nguyên cũng không tiện từ chối. Nhưng vốn là ông ta muốn phái đại một chưởng
quầy ra ứng phó phụ nhân này một chút thôi.
Nhưng ai ngờ đâu ngày hôm qua, cháu trai Vương Vân Đình vốn dĩ phải đi tới kinh thành lại mang đầy bụi đất trở về, nói với Đại bá
phụ chuyện phụ nhân kia đã ép mua mất khối vàng cứng.
Vương Văn Nguyên nghe xong không khỏi giận dữ, phụ nhân này bày ra quỷ kế ép mua mất khối vàng cứng trong tay Vương Vân Đình, thứ mà
lẽ ra phải tặng cho Hồ Vạn Trù. Chuyện này, cần phải có một
gia trưởng mạnh mẽ đứng ra tính toán cẩn thận một phen với
nàng mới được! Thế là ông ta quyết định hôm nay sẽ tự mình
gặp mặt tiểu phụ bị Vương gia vứt bỏ này.
Khi Ngọc Châu xuống xe ngựa thì được báo cho biết là không được đi vào cửa chính của tiệm.
Tên người làm kiêu căng nói: “Lão gia nhà ta phân phó, trước cửa
hàng nhiều người lắm miệng, nếu để người ta thấy ngươi đi vào
cửa tiệm Vương gia chúng ta thì sẽ tổn hại đến danh dự Vương
gia chúng ta. Xin Lục tiểu thư chịu thiệt một chút, đi vào từ
cửa sau nhé!”
Ngọc Châu đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên đường phố xôn xao, chỉ nghe xa xa có
tiếng ngựa đạp lộc cộc, chốc lát sau thì thấy Thái úy cưỡi
ngựa đi đến trong sự vây quanh của một đám thị vệ mặc quân
trang.
Những con tuấn mã quý báu kia đều
là cao to khỏe khoắn, đuôi dài, phía trên bờm có tết chuỗi
ngọc, yên ngựa thì từng chi tiết đều đẹp đẽ lộng lẫy, lại
càng không cần nói đến tôi tớ hoa phục rực rỡ kia, đứng trong
trấn nhỏ Tây Bắc này thật sự thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ngọc Châu không ngờ là Thái úy đại nhân lại đột nhiên đến đây, cũng có chút sững sờ. Khi đoàn ngựa đến trước cửa hàng Vương gia,
Thái úy ném roi ngựa cho thị vệ phía sau, tung người xuống
ngựa, đứng trước mặt cửa tiệm quan sát trên dưới một phen rồi
nói với Ngọc Châu: “Làm gì mà ngẩn ra thế, ta đi vào với
nàng.”
Người làm kia cũng bị khí thế của Nghiêu Thái úy làm cho kinh hãi, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi ngài
này, tôn tính đại danh là gì ạ?”
Không
đợi Thái úy mở miệng, thị vệ bên cạnh đã hung tợn nói:
“Nghiêu Thái úy ở đây, tiểu dân như người còn không mau tránh
đường?”
Tên người làm biết người trước
mặt là Thái úy của Đại Ngụy thì sợ đến té chạy vào trong
bẩm báo cho đại gia chủ quản Vương gia. Đại gia nghe xong vội vã ra ngoài chào đón, dọc theo đường đi trong lòng cũng cân nhắc.
Tất nhiên ông ta có nghe chút lời đồn về Nghiêu Thái úy và hạ
tiểu phụ bị Vương gia ruồng bỏ kia, nhưng trong lòng vẫn luôn
khinh thường mấy tin vỉa hè này. Lục tiểu thư Tiêu phủ kia có
gì tốt, làm sao leo lên được Nghiêu gia - quý phủ đứng đầu Ngụy triều kia.
Thế nhưng khi ông ta chạy chậm
tới trước cửa thì thấy một nam tử thân hình cao lớn đang đứng
trên bậc thang, hơi cúi đầu nói chuyện cũng nữ tử xinh xắn kia. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ đẹp
tựa tiên tử trong tranh, khiến người ta có một loại cảm giác vi diệu nói không nên lời.
Ông ta lập tức
vội vàng đi tới, hành đại lễ nói: “Thảo dân Vương Văn Nguyên
bái kiến Thái úy đại nhân." Thái úy hơi nghiêng người gật đầu
nói: “Không biết Vương chưởng quầy có thể dẫn ta và vị hôn thê
vào bên trong cửa tiệm được không?” Trong lòng Vương Văn Nguyên
khấp khởi, nào dám nói một chữ không, vội vã khom lưng chắp
tay mời Thái úy và Ngọc Châu đi vào.
Hôm
nay tâm tình Thái úy không tệ, cũng không ghét bỏ cửa hàng
Vương gia thương nhân bủn xỉn, tục khí khó nhịn, lại buông đại
giá cùng Ngọc Châu vào cửa hàng.
Đợi đến sau khi ngồi xuống, Ngọc Châu liền đề ra lần này bản thân đến
là vì muốn bàn chuyện hợp tác với Vương gia.
Trên thực tế thì bảng giá Ngọc Châu đưa ra không thấp, hơn nữa nàng lại là hoàng thương ngự cống ở kinh thành, sau này sẽ dùng
không ít vàng để khảm nạm, đối với Vương gia mà nói thì đây
xem như một mối làm ăn lớn.
Thế nhưng lúc
trước Vương gia đã chuẩn bị hợp tác với Hồ Vạn Trù, mà Hồ
Vạn Trù yêu cầu Vương gia nhất định không được cung cấp hàng
hóa cho cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim. Thực ra không cần Hồ Vạn
Trù nói thì Vương gia cũng không có ý định giao dịch gì với
hạ đường phụ của Vương gia.
Chỉ là lần
này Thái úy lại tự mình đến đây, củng cố lời đồn lúc trước
nghe được, khiến cho Đại gia Vương gia phải cẩn thận đối đãi.
Đắc tội hạ đường phụ này thì không sao, nhưng nếu vì vậy mà xích mích với Thái úy đương triều thì đó là mất nhiều hơn được.
Chỉ là, trong lòng Đại gia Vương gia vẫn cảm thấy Thái úy chỉ
nhất thời bị sắc đẹp của hạ đường phụ này mê hoặc nên mới
bị nàng mời qua đây chống giữ thể diện, không để mất thân
phận; chuyện nhà mình hợp tác bị đám nhà cao cửa rộng ấy coi như là buôn bán hèn mọn trong đám thương nhân mà thôi.
Thế nên khi Ngọc Châu mở miệng hỏi, Đại gia Vương gia châm chước một
hồi, vừa lén nhìn sắc mặt của Thái úy vừa uyển chuyển nói:
“Ngọc Châu cô nương không biết chứ trước đó Vương gia ta đã hợp
tác với hoàng thương Hồ Vạn Trù ở kinh thành rồi, còn giao
ước là không thể cung cấp hàng hóa cho các cửa hàng khác ở
kinh thành. Vương gia ta lập nghiệp mấy trăm năm mới gầy dựng
được một danh tiếng được tin cậy, thật sự là không tiện thất
hứa, xin Ngọc Châu cô nương thứ lỗi.”
Ngọc
Châu nghe vậy ngược lại không hề ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Ngọc Châu không biết Vương gia có hợp tác với Hồ chưởng quầy, lại
là mạo muội. Chỉ là bây giờ không giống khi xưa, thánh thượng
phê chuẩn hai hoàng thương ngự cống, nếu như là gia đình bình
dân có cơ hội hợp tác với hoàng thương thì tất nhiên là một
mối làm ăn rất tốt. Thế nhưng nhân tài kiệt xuất trong nghề như Vương gia lại bởi vậy mà bỏ qua một nửa mối làm ăn cùng
hoàng gia và quý tộc nhà giàu ở kinh thành thì thực sự là
có chút mất nhiều hơn được. Vẫn xin chưởng quầy cân nhắc thiệt hơn trong đó?”
Thái úy nghe xong Vương lão
gia khéo léo từ chối, ở bên cạnh vẫn không nhiều lời. Vốn là
hắn chẳng hy vọng Ngọc Châu hợp tác với Vương gia, lần này nếu thuận nước đẩy thuyền, bị Vương lão gia từ chối thì đúng là
hợp với tâm ý của hắn.
Đúng lúc này
ngoài cửa truyền đến một trận tiếng vang xe ngựa. Không bao lâu
sau có một nam tử sắc mặt trắng trẻo, dáng người tuấn tú
sáng sủa, nho nhã yếu ớt đi tới. Thái úy giương mắt lên nhìn,
trong lòng không khỏi hừ một tiếng. Lần này hắn đến đây không
phải là chuyện bé xé to, chủ yếu là đề phòng tên chồng trước Vương lang kia. Hiện tại xem ra, hắn tự mình đến đây thật sự
không phải là làm chuyện thừa!