Ngọc Châu nhìn thấy Vương Côn quay lại Tây Bắc thì
cũng sửng sốt, khóe miệng không kìm được mà hơi nhếch lên,
nhìn về phía Vương lang. Biến hóa rất nhỏ nơi khóe miệng này
tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt diều hâu của Thái úy đại
nhân, trong lòng hắn nói thầm: Còn bảo là không có gì! Sao chưa từng thấy phụ nhân này vì nhìn thấy mình mà không kìm lòng
nổi mỉm cười như vậy?
Lại nhớ
đến mấy ngày trước nàng ở trong mơ hô lên từng tiếng “Kính
Đường, dẫn ta đi.” Lửa giận giống như lò lửa phừng lên giữa
mùa đông.
Thế nhưng cái lò lửa này lại
bị đè ép trên nóc, nhất thời không thể phát huy được, chỉ có
thể cứ thế kiềm chế nửa che nửa dập.
Vương Côn kính cẩn thỉnh an Thái úy trước. Lần trước thấy Thái úy
tức giận ở cạnh rừng trúc, lại không hề thấy Ngọc Châu đến
tìm mình nữa, hắn vẫn luôn lo lắng không thôi.
Cho nên sau khi nghe nói Ngọc Châu trở về Tây Bắc thì cũng chạy về đây. Lúc này tận mắt chứng kiến Ngọc Châu bình an thì mới
buông xuống được nỗi lo nhiều ngày nay. Mà Thái úy nhìn thấy
hắn, tuy là sắc mặt không tốt nhưng không mất phong độ, lộ vẻ
thản nhiên nói: “Vương công tử không cần giữ lễ tiết, hôm nay
chẳng qua là tại hạ đi cùng vị hôn thê đến đây trao đổi chuyện
quan trọng mà thôi, xin chư vị cứ tự nhiên…”
Thế là Vương Côn lại chào hỏi Đại lão gia Vương gia một tiếng. Từ
nhỏ Vương Côn đã thông minh hiếu học, tuy rằng yếu ớt nhưng bốn
tuổi có thể đọc thuộc lòng, năm tuổi có thể làm thơ. Vương Văn Nguyên thường xưng với người ngoài là ‘Lân nhi nhà ta’, đáng
tiếc từ nhỏ thân thể Vương Côn đã không tốt, toàn bộ danh y Tây
Bắc đều đã thỉnh đến, uống vô số thuốc nhưng thân thể chẳng
những không thấy khỏe lên mà ngược lại tuổi càng lớn thì lại
càng gầy yếu. Ngay cả phụ thân của Vương Côn còn phải từ bỏ hy
vọng. Vương Văn Nguyên biết chán trai này kiến thức rộng rãi,
luôn có chút coi trọng, ôn hòa nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Vương Côn lại duỗi tay mời bá phụ di chuyển đến nội thất. Đợi khi
hai người đã vào nội thất, hắn mới nói: “Đại bá, cháu trai
tới chính là vì chuyện liên quan đến tranh giành giữa Ngọc Châu và Hồ Vạn Trù.”
Vương Văn Nguyên nhíu
mày, nói: “Côn nhi, ta biết từ trước đến nay con đối xử rất
tốt với phụ nhân kia… Nhưng nay các con đã hòa li, nàng ta cũng
sắp thành vợ người khác. Đây không phải là chuyện nhỏ, sao có
thể mang chuyện tư vào chuyện công?”
Vương Côn nói: “Bá phụ nói phải, nhưng Côn nhi tới không phải vì Ngọc Châu, mà là vì Vương gia ta.”
Vương Văn Nguyên à một
tiếng, hiển nhiên không tin, cũng không nói gì. Vương Côn tiếp
tục nói: “Lần này Thánh thượng khâm điểm hai vị hoàng thương,
chính là việc chưa từng xảy ra bao giờ. Chuyện ra khác thường
tất có kỳ quặc. Lần này con vào kinh thành phát hiện ra chút
manh mối, kinh thành đã nổi lên mưa gió, thời gian sau này tất
sẽ có nhiều thị phi. Mà hai vị hoàng thương đều có quan hệ
với người quyền quý, biểu hiện ngoài mặt đơn giản chỉ là
tranh chấp giữa hai hoàng thương là Hồ Vạn Trù và Ngọc Châu,
nhưng bên trong tất nhiên dính tới Nghiêu gia, Bạch gia và một
đám gia tộc huân quý khác của quốc gia. Trên triều đình biến
đổi liên tục, chưa chắc cao minh hơn lục đục giữa các thương hộ
chúng ta bao nhiêu, nhưng hậu quả thì sẽ máu tanh hơn nhiều. Mối quan hệ giữa các nhà cao cửa rộng nơi kinh thành dây dưa rối
rắm, dù nhất thời thất thế chẳng qua là ngủ đông một lúc mà
thôi, thế nhưng đối với những thương hộ dính líu vào trong đó
thì có khả năng chính là tai họa ngập đầu.”
Lúc đầu Vương Văn Nguyên không để ý lắm, đợi đến khi nghe tới đây
thì thân mình không khỏi nghiêng tới trước, nghiêm túc lên.
Vương Côn nói: “Vương gia ta và Hồ Vạn Trù chẳng qua chỉ là mối quan hệ hời hợt, con thấy hắn dương dương tự đắc, chưa biết bản
thân chỉ là một quân cờ được bày trên bàn cờ. Nếu người đứng
sau lưng hắn ta thắng thì tất nhiên tốt rồi, nhưng một khi thất
bại, thân chết tộc vong cũng là chuyện bình thường. Đến lúc
đó Vương gia ta lại phải làm sao đây?”
Vương Văn Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên căng thẳng, hỏi: “Vậy ý con thế nào?”
Vương Côn nói: “Chi bằng đặt cược ở cả hai bên, không đắc tội bên
nào. Thực ra kinh thành có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới Vương gia ta, cung cấp vàng cứng cho Hồ Vạn Trù cũng
chỉ là thương nhân bình thường làm ăn. Sở dĩ Vương gia ta bị đưa lên bàn cờ là vì Hồ Vạn Trù dùng chúng ta làm lợi thế, ngăn chặn Ngọc Châu có được vàng cứng. Chỉ cần Vương gia ta không
nghiêng không lệch, không ảnh hưởng đến tranh đấu hai bên, tất
nhiên sẽ có thể đứng ở ngoài cuộc.”
Vương Văn Nguyên trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng ta đã đồng ý với Hồ
Vạn Trù là tuyệt đối sẽ không bán vàng cứng cho cửa hàng
Phác Ngọc Hồn Kim rồi. Nếu thất hứa thì vẫn sẽ làm người
đứng sau lưng Hồ Vạn Trù tức giận.”
Vương
Côn nói: “Trong lúc rảnh rỗi cháu đã làm ít điều chế, ngược
lại có chút công dụng với vàng để nạm. Ta có thể bán công
thức điều chế độc nhất vô nhị này cho Phác Ngọc Hồn Kim, như
vậy vừa không làm trái giao kèo với Hồ Vạn Trù vừa không chặt đứt con đường tranh đua của phía Ngọc Châu. Đến lúc đó hai bên
đều tự thân bằng sự khéo léo linh hoạt của mình, không dính
dáng gì đến Vương gia chúng ta.”
Từ trước
đến nay hắn luôn biết băn khoăn trong lòng Đại bá phụ, lời này
vừa nói ra, Vương Văn Nguyên cảm thấy vấn đề khó khăn xem như đã được giải quyết.
Thời đại kinh doanh của
Vương gia đều dựa vào việc làm ăn điều chế vàng, nạm vàng và
châu báu. Vương Côn tuy yếu ớt nhưng có được kỳ tài điều chế
vàng hiếm có, từ nhỏ đã có thể điều phối ra vàng có tính
chất khác biệt, dùng nguyên liệu tinh chuẩn, thêm tâm tư tinh tế, sản phẩm điều phối ra khiến người ta phải bất ngờ. Chỉ là
trời sinh ốm yếu, không thích hợp vất vả, nên Vương phu nhân luôn luôn không cho hắn chạm vào mấy thứ tốn công tốn sức này. Thế nhưng thỉnh thoảng lúc rảnh hắn vẫn sẽ nghiên cứu một chút,
sau khi lớn lên kỹ xảo càng thêm thành thạo. Hiện tại những
chất vàng do hắn điều phối ra luôn luôn có màu sắc sáng rực
rỡ, cảm nhận độc đáo khiến người lóa mắt.
Ngay cả vàng cứng mà Vương gia chế ra gần đây cũng là từ tay Vương Côn.
Nếu vàng cứng kia có thể cung cấp độc quyền cho cửa hàng của Hồ
Vạn Trù, như vậy loại vàng mà cháu trai mới điều chế ra có
thể cung cấp cho cửa hàng ngọc của Lục tiểu thư kia. Cũng không tính là quét mặt mũi của Thái úy đại nhân đang ngồi ngoài
kia.
Dưới sự khuyên bảo bình tĩnh của
Vương Côn, Vương Văn Nguyên cảm thấy loại phương thức không đắc
tội bên nào này thật ra rất hợp tâm ý!
Thế là khi Vương Văn Nguyên trở ra, kết quả như vậy có thể nói là vui vẻ đôi bên.
Kỳ thực khi Đại gia Vương gia chưa cho lời đáp thì Ngọc Châu đã
thấy Vương lang cười trấn an mình, trong lòng nàng biết mấy vấn đề bên trong Vương lang đã xử lý được hết.
Thế nên nàng không khỏi cười cảm kích với Vương Côn.
Chính là đúng lúc này Vương Côn đột nhiên hụt hơi, không khỏi ho khan
dồn dập. Ngọc Châu thấy vậy, không đợi tôi tớ phả ứng, đã vội rót một ly trà đưa qua cho hắn thông cổ họng.
Khi đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc của Vương gia, trong lòng Ngọc
Châu như nhấc xuống được tảng đá lớn. Nhưng mà núi to vạn quân* lại đè lên trên ngực Nghiêu Mộ Dã, khó chịu đến mức khiến
hắn không thở nổi.
*quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân TQ là một quân
Lần đầu tiên trong đời, Thái úy đại nhân phát hiện mình lại không
thể khiến phụ nhân vui vẻ bằng một tên nam nhân gầy yếu bệnh
tật.
Cái tên bệnh tật đáng chết kia!
Tuy rằng hắn ta chưa từng chiếm được một góc thân thể của Ngọc
Châu nhưng hắn đứng một bên nhìn khách quan thì thấy rõ ràng
là tên bệnh tật kia đaang kéo dài mấy cái hơi tàn cuối cùng,
chiếm hết trái tim của Châu Châu, không chừa lại góc nào cho vị hôn phu là hắn cả!
Thế nhưng hắn ta có
cái thân thể bệnh tật thế kia, trái lại mong cho hắn sống lâu
trăm tuổi. Nếu không thì hắn ta sẽ vĩnh viễn là trăng thanh gió mát trong lòng Châu Châu, và là cái đinh khó rút cắm trên đầu
quả tim Nghiêu Mộ Dã hắn!