Suy tư một lúc, Ngọc Châu không kiềm được ngẩng đầu nhìn về phía trên đài cao kia.
Vị Nhị gia Nghiêu lang kia đeo ngọc quan dài đang quay đầu nói chuyện với tiểu thư Bạch gia, vẫn chưa nhìn về phía này của nàng.
Sẽ là vị Thái úy đại nhân kia ra tay sao?
Ngọc Châu nhất thời không dám khẳng định bừa. Vị Thái úy này thân cận với
mình, chỉ là chút tươi mới nhất thời, những ngày qua ở kinh thành này,
nàng luôn nghe được từ miệng người khác nói về một đoạn phong lưu trước
kia của Thái Úy, mặc dù là suy diễn bóng gió, luôn là chuyện tình chỉ
qua hơn tháng phong ba liền dừng lại. Nếu như mỗi một đoạn tình sử đều
phải do Thái úy tự mình ra sức động tay động chân, chẳng phải là quá mức vất vả với một người bận trăm công ngàn việc như Thái úy sao? Nếu mình
đi hỏi về chuyện của Đại ca, cuối cùng lại có chút tự mình đa tình rồi.
Nhìn bộ dạng hắn đang nói chuyện với tiểu thư Bạch gia lúc này, có lẽ không
bao lâu nữa, sẽ có tin vui về mối liên hôn giữa hai nhà Nghiêu Bạch
truyền tới, một đoạn thời gian hoang đường giữa nàng và Thái úy có thể
giống như dòng nước chảy đi chẳng còn dấu vết, cứ như vậy mà trôi qua
thôi. Mà Đại ca bị bắt, rốt cuộc không phải là bị bắt oan, nếu không
phải ngoài bức tường vững chãi ấy có thị vệ, thì sự trong sạch của Giác
nhi chẳng phải là bị hủy hoại hoàn toàn rồi sao? Chỉ là nàng có chút
không hiểu Đại ca rốt cuộc là đắc tội với ai lại bị phán trọng tội như
vậy? Có điều… rốt cuộc là vì sao, vốn đã có quan phủ làm chủ, Ngọc Châu
cũng không cho rằng mình nên can thiệp thái quá, càng không muốn nợ Thái úy quá nhiều ân tình…
Ngọc Châu yên lặng đi về phía trước mấy bước, tận lực kéo dài khoảng cách với Mạnh thị kia.
Mạnh thị kia nhìn thấy Ngọc Châu không để ý tới mình, tức giận đến đen mặt,
hung hăng thấp giọng chửi mấy tiếng uổng công nuôi cái thứ có tâm địa
độc ác, rồi lập tức trở về vị trí đứng của mình.
Lúc này trên đài cao rất náo nhiệt, vốn dĩ quan nhân sắp xếp vị trí sân bãi cũng không lường trước được hôm nay có nhiều quý nhân đến như vậy. Chỉ
chốc lát trên đài dựng lên liền chật hẹp đi nhiều, các quý nhân nhất
thời ngồi không được nữa.
May mà Quảng Tuấn
Vương rất là có phong độ, nhường vị trí tốt cho nữ quyến. Mình thì kéo
Bạch Thủy Lưu cùng nhau xuống đài, định chút nữa tiếp cận gần hơn một
chút để nhìn cho rõ tuyệt kỹ của nhóm thợ thủ công.
Lúc Bạch tiểu thư vào ngồi hướng Nghiêu thiếu bên cạnh hơi hơi phúc lễ, nhẹ giọng nói: “Hôm nay lại có thể gặp, thật là có duyên…”
Tối qua khi Nghiêu Mộ Dã vừa trở về nhà liền bị muội muội mình truy đuổi
phía sau, nhắc mãi mấy câu, ý tứ đại khái là cho dù tiểu thư Bạch gia
kia không thể trở thành nhị tẩu của nàng, nhưng chung quy hai người cũng là bạn tốt, Nhị ca không nên vô tình như thế, đột nhiên lạnh nhạt, trực tiếp khiến Bạch tiểu thư mất mặt.
Nghiêu Mộ Dã
cảm thấy muội muội mình bình thường ôn tồn, đột nhiên giáo huấn mình như thế, liền có chút thú vị, có loại cảm giác như thỏ trắng sắm vai chó dữ vậy, thế nên không hề nổi giận, hứng chí nghe nàng lên án một trận.
Hôm nay thấy muội muội và tiểu thư Bạch gia cũng đến, ngược lại có ý định
cho muội muội mấy phần thể diện, qua lại hàn huyên vài câu với Bạch tiểu thư. Chỉ là nhìn thấy sóng mắt Bạch Thanh Nguyệt hơi chuyển, bộ dạng
kích động hai má ửng đỏ, nhất thời lại mất hết hứng thú, không hề nhiều
lời với nàng ta. Chuyển ánh mắt xuống dưới đài.
Thợ thủ công dưới đài lúc này đã phân nhóm đứng ở trước bàn ngọc của mình, đợi phát ngọc thô đến tay.
Nếu là vòng loại tỷ thí, tất nhiên không thể trông cậy vào ngọc thô được
phát có bao nhiêu tinh tế. Càng huống hồ lần này là tỷ thí với khối ngọc thô lớn, căn bản đều là tú ngọc tương đối rẻ tiền, loại ngọc này, chất
ngọc ôn nhuận trong suốt, chính là tính chất ngọc vô cùng giòn, khi mở
đá tách ngọc chính là muốn thử thách kỹ năng người thợ mở đá.
So với những tổ khác, đội ngũ của nhóm Ngọc Châu thoạt nhìn quả thực có
chút khiến cho người ta không đành lòng. Chỉ có một nữ lưu yếu đuối dẫn
theo một nha hoàn choai choai, còn có một thằng bé cực kì gầy yếu, không có chút xíu nào khí thế lực cánh tay của thợ làm ngọc, thực là thua
trước mấy phần khí thế rồi.
Ngay khi ngọc thô
phát cho bọn họ được đặt trước mắt, Ngọc Châu cẩn thận nhìn đánh giá một phen, khối ngọc thô này rất to, ước chừng hơn hai mươi cân.
Thường Mãn trước nay chưa từng nhìn thấy ngọc thô to đến như vậy, hai mắt đều
lấp lánh phát sáng. Cầm lấy cái cưa liền muốn mở đá.
Nhưng Ngọc Châu lại nói: “Không vội, tạm thời xem đã.”
Ngay lúc này, thợ thủ công mấy bàn bên cạnh bọn họ đã lần lượt mở đá rồi. Có một thợ thủ công nhanh tay nhanh mắt đã một búa đập vỡ lớp vỏ bên ngoài của ngọc thô.
Tú ngọc là sản vật ở phương Bắc,
đường xá xa xôi, tuy rằng cách vài năm sẽ có chuyên gia buôn ngọc thạch
vận chuyển tới bán, nhưng ở Đại Ngụy cũng không tính là loại ngọc phổ
biến, phần lớn những thứ thợ thủ công mua về đều là tú ngọc đã được bóc
đi lớp vỏ ngoài dùng trực tiếp điêu khắc, căn bản chưa từng có kinh
nghiệm mở đá tách ngọc.
Một búa này hạ xuống,
một âm thanh ngọc kém rõ rệt hung hăng xẹt qua màng tai. Thợ thủ công mở đá kia liền kêu to một tiếng: “Hỏng bét!”
Mọi
người chăm chú nhìn qua đó, không phải chứ! Một khối ngọc thô thật tốt
bên trong bị chấn động làm nứt mở miệng ra rồi, vỡ vụn thành ba mảnh.
Chuyện này, mọi người còn lại đều không dám manh động nữa, có mấy thợ thủ công thạo nghề, sau khi nhẹ nhàng cưa bỏ đi lớp vỏ mỏng, dùng một băng vải
đen buộc đầu mình và khối ngọc thô lại với nhau, rồi mới dùng đèn chiếu
sáng chuyên dùng có lồng sắt che lại ánh sáng để nhìn tình hình bên
trong khối ngọc thô, tìm kiếm chỗ có thể xuống tay.
Thường Mãn vừa nhìn thấy thế, trong lòng có chút sốt ruột. Dụng cụ nào hắn
cũng chuẩn bị đầy đủ hết rồi, nhưng cố tình lại không chuẩn bị vải đen
và đèn.
Thực ra không thể trách Thường Mãn, đến cả Ngọc Châu cũng không nghĩ tới chuẩn bị những thứ này.
Tiêu gia kinh doanh cửa hàng ngọc đã lâu, điêu khắc đều là danh ngọc ở Tây
Bắc, căn bản không nghĩ tới tú ngọc có tính chất giòn yếu như vậy, cho
dù mở đá tách ngọc cũng không cần rườm rà như vậy, căn bản không dùng
tới đèn chiếu ngọc.
Có điều Ngọc Châu cẩn thận,
nàng phát hiện có mấy thợ thủ công lâu năm chuẩn bị mở đá tách ngọc,
không chút hoang mang, chỉ đánh giá sơ qua khối ngọc thô này một chút,
liền sạch sẽ dứt khoát bóc lớp vỏ đá bên ngoài ra, tách ra được một khối ngọc thô hoàn chỉnh đầy đặn, vừa thấy được sắc ngọc, nhất định phải gọi là thượng hạng.
Những người có vận may rơi
trúng đầu kia, mỗi người đều có y phục không tầm thường, đều là kiểu
dáng mới lưu hành trong kinh thành…
Vào thời
điểm điểm danh tên họ, nàng liền lưu ý mấy người này, nghe những thợ thủ công khác nhỏ tiếng nghị luận dường như họ đều đã từng là cao đồ của
Phạm đại nhân Phạm Thanh Vân.
Quy tắc mới của
Đại Ngụy, người làm quan không được buôn bán, vì thế khi Phạm Thanh Vân
đi lên con đường làm quan, ắt phải từ bỏ rất nhiều cửa hàng ngọc đã khổ
tâm buôn bán, song được lợi ích từ những môn đồ trung thành tận tâm này, Phạm Thanh Vân tuy là không hề can dự vào chuyện tầm thường kể từ khi
đó, nhưng vào đêm của mỗi năm đều có một lượng vàng bạc đáng kể dũng
mãnh nhập vào túi riêng của hắn. Mà những của cải này sẽ chuyển ngược
lại thành trợ lực giúp cho vị đệ tử nghèo hèn tiếp tục đi lên như diều
gặp gió…
Mà khẩu vị của Phạm đại nhân hiển nhiên càng ngày càng lớn. Thậm chí không hề thỏa mãn với việc chỉ ăn một phần tiền lợi nhuận của Tiêu gia kia, mà là phải hoàn toàn độc quyền trong
việc buôn bán ngọc thạch....
Từ góc độ biết hái ra tiền mà nói, Phạm đại nhân còn muốn xa hoa trôi chảy hơn so với một vài đại tộc của Đại Ngụy đang lụi bại.
Thế nhưng so với cao đồ của Phạm đại nhân, những người khác lại không có
may mắn như vậy, có mấy người khi điểm danh, bậc thầy điêu khắc ngọc làm cho người khác phải liên tục hút khí, lại liên tục mở đá vỡ ngọc, có
một số người mở đá không bị tổn hại, nhưng ngọc thô thành phẩm cực kỳ
kém, hoặc là không đủ chắc, khó mà tiến hành bước điêu khắc tiếp theo
được.
Sao lại vừa khéo đến vậy?
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu lại cẩn thận nhìn khối ngọc thô trước mặt mình, một
người thận trọng như nàng đột nhiên thuận theo hoa văn của khối đá thô
phát hiện trên đó vậy mà có dấu vết bị đốt cháy! Tuy là sau đó lại được
lau chùi cẩn thận, nhưng mà vẫn có chút dấu vết nhỏ lưu lại.
Nàng cẩn thận nghĩ, nhất thời nội tâm lập tức sáng tỏ!
Đây là khối thạch trước đó đã bị người khác nghiệm qua rồi, vì thế mới có
vết tích của lửa đốt. Hơn nữa không riêng gì khối này của nàng, chỉ sợ
tất cả đá thô ở hiện trường này đều bị kiểm nghiệm qua trước đó rồi. Mà
hàng chất lượng trong những khối ngọc thô này, không ngoài dự liệu, nhất định là được đặt trước mặt cao đồ của Phạm đại nhân rồi.
Có vài khối đá thô thậm chí là bị “gia công” qua rồi, nàng còn nhớ từng
nghe tổ phụ nhắc qua, có một số người làm nghề “đổ đá”, lại bị đối thủ
lập kế, chỉ cần dùng búa nhỏ với lớp vải mềm đặc chế bao xung quanh, lấy kỹ năng đã luyện tập đến mức khéo léo liên tục gõ vào bề mặt khối ngọc
thô, sẽ khiến cho mặt ngoài khối ngọc thô thoạt nhìn thì vẫn hoàn hảo,
còn bên trong lại đã sinh ra vết nứt, ngọc thô như vậy nếu như được
người khác nhất thời nhìn sai mà trả giá cao mua về, cho dù thợ thủ công mở đá tách ngọc đó có tài giỏi đến đâu, vẫn sẽ làm chấn động vỡ khối
ngọc bên trong, chỉ thu được một đống ngọc vỡ không còn giá trị cao nữa, vì thế mà có rất nhiều người tán gia bại sản!
Lại không biết Phạm đại nhân cho mình khối ngọc thô này đã được chăm sóc đặc biệt qua hay chưa?
Mặc dù nghĩ rõ ràng được điểm này, nhưng lúc này cho dù mình nói ra cũng là nói chuyện không có căn cứ, tất cả quan lại của trận thi này đều là do
Phạm Thanh Vân sắp xếp, tùy tiện nói ra, chỉ có thể bị cho là kiếm
chuyện làm loạn để làm lí do đuổi ra khỏi thao trường, lại không còn cơ
hội chuyển mình…
Nghĩ rõ điểm này, Ngọc Châu ngược lại giảm đi chút do dự, nội tâm trở nên thản nhiên hơn nhiều.
Vừa đúng lúc này, Thường Mãn đang cầu khẩn một thợ thủ công của bàn bên cạnh, muốn mượn đèn và vải bố đen của hắn dùng một chút.
Thế nhưng lại bị đối phương trợn mắt, tức giận quát một tiếng: “Não bị cái
đục sắt đập trúng rồi đúng không? Đang thi đấu, há lại có đạo lý cho
ngươi mượn dụng cụ? Tiểu tử ngu dốt, mau cút đi!”
Giác nhi thấy Thường Mãn bị mắng, nhất thời tức giận, đang muốn qua đó chợt
nghe thấy Ngọc Châu nói: “Thường Mãn, mau quay lại đây!”
Thường Mãn bị mắng cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể phồng má quay về bên cạnh
Ngọc Châu: “Làm sao đây, tiểu thư, ta không mượn được dụng cụ, chút nữa
nếu như mở đá bị vỡ thì phải làm sao mới được đây?”
Ngọc Châu mỉm cười, xoa xoa đầu hắn an ủi nói: “Không sao hết, làm giống như đệ thường mở đá thôi, làm như cũ là được rồi.”
Thường Mãn nghe được lời của Ngọc Châu, hít sâu một hơi, chuẩn bị cưa sắt, cát mịn, còn có ấm nước nhỏ, chuẩn bị mở đá.
Khi Thường Mãn bắt đầu tách ra lớp vỏ ngoài của đá, Giác nhi đứng một bên
đổ cát mịn và nước vào, tăng thêm ma sát bên trong, từng chút một tách
lớp vỏ đá bên ngoài ra…
Người thạo nghề đều có
thể nhìn ra, kiến thức cơ bản của thợ thủ công nhỏ này rất vững chắc,
lớp vỏ đá bên ngoài kia tách ra rất mỏng. Tuyệt đối không lãng phí lỡ
tay tách quá nhiều ngọc thô. Nhưng không biết vì sao, thao tác tỉ mỉ đến vậy vẫn có phát sinh tiếc nuối, ngọc thô nằm trong lớp vỏ đá rất lớn,
thế nhưng vẫn mơ hồ có vết nứt, lại dùng thêm một chút sức lực, khối
ngọc thô kia sẽ bị chấn động tách ra thành hai nửa rồi.
Thường Mãn tuổi nhỏ tính tình nóng nảy, nhìn thấy tình hình này lập tức ảo não quăng cưa sắt trong tay đi, nắm lấy tóc mình, chỉ cảm thấy khó có mặt
mũi nhìn Ngọc Châu tiểu thư. Thì thào nhỏ giọng nói: “Đều là ta dùng lực quá mạnh! Ta quả nhiên là ngu ngốc mà!”
Nhưng
Ngọc Châu lại nhặt dụng cụ kia lên, nghiêm túc đưa cho Thường Mãn, rồi
mới xoay người đánh giá ngọc trước ngực kia, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thân là ngọc tượng, lúc nào cũng phải đặc biệt quý trọng dụng cụ của mình, sao
có thể vứt loạn như thế chứ? Mở đá vốn là đánh cờ, bên trong tốt hay xấu đều là trời xanh đã định trước, thân là thợ thủ công không thể oán giận ông trời, nhưng có thể dùng tài nghệ của mình đi bù đắp lại, trao lại
sự đẹp đẽ vốn có của ngọc, đây mới là việc khiến người ta mê say nhất,
nếu đã như thế, có gì phải phiền não chứ?”