Ngọc Châu thật sự cảm thấy mệt mỏi, đến nỗi lười phải đối đáp với Nghiêu thiếu.
Vừa nãy khi ở tiệc trà, nàng một lòng muốn Ông lão kia thay đổi cách nhìn,
liền khéo léo kết hợp các kỹ xảo chạm nổi lập thể thường ngày dung nhập
vào trong bức họa, quả nhiên tạo cho người xem có cảm giác mới mẻ. Mà
cảnh tượng băng tan trên sông lớn kia ở Tây Bắc cũng rất thường thấy,
Ngọc Châu chỉ muốn đem lại chút tươi mới cho những quý nhân phương Nam
mà thôi, làm gì có giang sơn xã tắc, tâm nguyện cảnh phục quốc, nhiều
thứ như vậy?
Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, thì
tượng khí* trong bức họa thứ hai càng đậm nét, có thể khiến cho mọi
người tôn sùng, Ngọc Châu cũng rất bất ngờ.
*Tượng khí: khí thế, tác phong của thợ thủ công
Khi nước mắt Ông lão thấm ướt nếp nhăn, thì ông lại cầm lên bức tranh hàn
mai của nàng trước đó, cứ cảm thán mãi đây thực ra chính là sự cứng cỏi
kiên trinh đáng kiêu ngạo của phương Bắc, là tinh hồn bất khuất của nữ
nhân Đại Ngụy, Ngọc Châu vậy mà cảm thấy hai má nóng lên, so với lúc
trước bị ông ấy mỉa mai khắc nghiệt càng khó xử hơn.
Nếu như Nghiêu thiếu vẫn luôn có hứng thú thanh cao tao nhã như vậy, luôn
muốn đưa nàng đến tham gia những kiểu tiệc trà như này, nàng nghĩ tới
cảnh phải ứng phó với mấy nhóm nhã sĩ thế này thì mệt chết đi được,
chẳng thà làm cho Nghiêu thiếu coi nàng có tác phong của thợ thủ công
như trước, tục khí lan tràn e rằng không cách nào khống chế được, tránh
được những chuyện bực này mới là chuyện tốt.
Nói đến đây, Ngọc Châu hơi nhắm mắt, lông mi hơi cong lên, mềm mại tựa vào
đệm lót êm ái trong thùng xe, một bộ dáng vô cùng nhu thuận, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng đó nghe thế nào cũng là mười phần trào phúng.
Nghiêu Mộ Dã không khỏi nheo mắt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nữ tử này
không chỉ có sức lực có thể xuống tay ác độc, nếu như tính khí bộc phát, thì miệng lưỡi cũng sắc bén giống như cái dùi kia!
Nói thực ra, Nghiêu thiếu trước nay không thích nữ tử giỏi tranh luận,
trước kia đã từng kết giao với một nữ tử, rất biết nói suông, hùng biện
sắc sảo, lại thêm dung mạo thoát tục khiến người ta hoàn toàn tôn sùng.
Nhưng Nghiêu thiếu chỉ âm thầm hẹn có với nữ tử kia có một lần, chưa lên
giường, Ngay vào lúc nữ tử kia lớn giọng thao thao bất tuyệt, hắn đầu
cũng không quay lại phất tay áo mà đi. Xem ra đối với hắn, nữ tử chỉ cần khéo hiểu lòng người, khi vấn đáp không cần để lộ vụng về quá mức là
được, quá mức khoe khoang tài nghệ mà không biết chừng mực, thật là
khiến người khác không cách nào nhẫn nại.
Nhưng
bây giờ nhìn tiểu phụ Tây Bắc này, cũng là một người hùng biện sắc xảo
lý lẽ không buông tha người khác, nhưng Thái úy lại cảm thấy cái miệng
nhỏ nhắn sắc bén này đúng là hồng nhuận hơn vài phần so với trước đây,
lại còn mang theo vài phần giảo hoạt, vả lại cần phải hôn hôn thật tốt
lên đôi môi này một chút.
Nghĩ như thế, Nghiêu
thiếu lập tức sấm rền gió cuốn làm y như suy nghĩ, kéo tiểu phụ kia vào
lòng, vừa cúi đầu xuống ngậm lấy hương thơm ngát đã tràn đầy trong
miệng.
Ngay khi nói xong lời kia, kỳ thật Ngọc
Châu cảm giác sâu sắc những lời này chút không ổn, cái này há chẳng phải đang trào phúng một đám bạn bè thân thích của Nghiêu Thái Úy sao? Đang
định hòa hoãn để cứu vớt một chút, lại không ngờ lập tức ngã vào trong
lòng của hắn, lời muốn nói đều bị môi mỏng của Thái úy ngăn chặn rồi.
Ngọc Châu không biết vừa nãy mình đã nói câu nào mà khiến cho Thái úy đại
nhân hưng trí bừng bừng bộc phát , chỉ có hôn môi thôi mà cứ xoa nắn
nàng không thả, thấp giọng nói bên tai nàng: “Châu Châu của ta miệng
lưỡi lanh lợi như vậy, vả lại phải hôn nhiều hơn ngậm nhiều hơn, bắt
chước một ít ôn nhu láu lỉnh …”
Bất quá lần này
trở về khách điếm, Nghiêu thiếu ngược lại không có ý định nghỉ lại qua
đêm, sau khi lên lầu, chỉ dính lấy nàng một lát, để cho nàng nghỉ ngơi
cho khỏe, chuẩn bị để ngày mai đấu vòng loại, buổi tối hắn lại đến thăm
nàng.
Ngọc Châu khó có được một đêm thanh nhàn, ăn cơm tối xong, liền sớm rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ngọc Châu đã sớm thức dậy. Hôm qua Thường Mãn đã tới kinh thành rồi, cũng trọ lại khách điếm.
Hôm nay thợ thủ công nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn, đổi lại bố sam màu
xanh vừa người, nhìn qua có tinh thần hơn nhiều. Một đôi mắt to kết hợp
với đôi mày rậm, rất là linh lợi, nhìn thấy Ngọc Châu xuống lầu, ngay
lập tức đi tới nói: “Tiểu thư, ta đã thu xếp công cụ, tất cả đều để trên xe ngựa rồi. Người xem còn có gì muốn đem theo, ta lại đi kiểm kê.”
Ngọc Châu cười cười, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật là lanh lợi, nhẹ giọng
nói tiếng cảm ơn, rồi gọi Giác nhi đem bản vẽ phác thảo dự phòng mang
lên xe ngựa, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, liền nhân lúc sương mù chưa tan
xuất phát.
Lần này bởi vì là vòng sơ khảo, thợ
khắc ngọc đến tranh tài rất nhiều, địa điểm thi được lựa chọn lần này là ở giáo trường luyện binh.
Bởi vì đại quân đã
xuất phát, giáo trường chỉ để cho quân trông coi, ngày thường dùng để
thao luyện, lúc này đây sân này coi như trống trải. Có vài binh sĩ tập
luyện buổi sáng ngoài sân cũng đến xem trận đấu, lúc này sân dùng thi
đấu được dùng vải bố vây quanh ngăn cách, nhất thời tiếng người ồn ào
huyên náo.
Hôm nay Ngọc Châu không đội mũ sa, mà là bắt chước theo cách làm của các phụ nhân trong kinh thành thường
làm, lấy lụa mỏng cài phía dưới mắt che nửa khuôn mặt, che đi dung mạo
của mình.
Nhưng dù cho như thế, trong đám thợ thủ công thô tục xuất hiện một nữ tử, muốn không liếc mắt cũng không được.
Chỉ là không bao lâu sau, trong đội ngũ xếp hàng lại xuất hiện một nữ tử khác.
Dưới tiếng ngâm nga nhỏ đầy ngạc nhiên của Giác nhi, Ngọc Châu nhìn lại,
liền nhìn thấy nữ tử đứng ở cuối hàng kia, người này thoạt nhìn có chút
quen mắt, cẩn thận ngẫm lại ngay lập tức nhớ ra, người này chẳng phải là Mạnh thị vợ của thợ thủ công Hà Toàn ở cửa hàng ngọc của Tiêu gia sao?
Chỉ nhìn thấy bên cạnh Mạnh thị chính là thợ khắc ngọc Hà Toàn, còn Vương
phu nhân và Tiêu lão gia dẫn theo Ngũ cô nương đang đứng ở vị trí cách
cuối hàng không xa.
Thì ra sau khi Tiêu Sơn gặp
chuyện không may, người Tiêu gia lại tìm không thấy bóng dáng của Ngọc
Châu. Mắt thấy ngày thi đấu sắp tới, Vương phu nhân kia trái lo phải
nghĩ, cuối cùng quyết định điệp bài trong tay mình không thể lãng phí vô ích, nếu như đã không tìm được Ngọc Châu, vậy thì tìm một nữ tử thay
thế là xong, cho nên lúc nộp điệp bài để báo danh, liền gọi Mạnh thị giả mạo Tiêu Ngọc Châu tới tham gia vòng sơ khảo. Vương thị nghĩ thật đơn
giản, dù sao Mạnh thị này ngày thường cũng thường làm trợ thủ cho trượng phu Hà Toàn, không lo không am hiểu căn bản của khắc ngọc. Đến lúc đó
thợ khắc ngọc Hà Toàn cùng ra trận, còn lo gì sản phẩm điêu khắc không
thể hoàn thành?
Mà Tiêu lão gia trước nay lười quản lý sự vụ, đã nhiều ngày phiền não liên tiếp đưa tới lại thêm suy nghĩ nhiều, trực tiếp khiến người ta trốn cũng
trốn không được, cuối cùng lại vui vẻ để cho Vương phu nhân trông nom
mọi chuyện, còn ông một mình trốn đi tìm nơi thanh tĩnh. Nhưng sáng sớm
hôm nay, ông mới biết thủ đoạn lớn mật mà phu nhân mình sử dụng, vậy mà
dám kêu người khác mạo danh thế thân đến tham gia cuộc thi khắc ngọc,
Tiêu lão gia tức giận đến cả người phát run, lớn tiếng quát hồ đồ, nhưng Vương phu nhân đã quyết tâm như vậy, lại thêm phu phụ Hà Toàn đã xuất
phát, Tiêu lão gia không còn cách nào đành phải đến theo, chỉ đợi có cơ
hội nói chuyện với Hà Toàn, nói rõ lợi hại trong đó, bảo hai vợ chồng họ che giấu, bất kể thế nào cũng không được thắng trận đấu vào đến trong
hoàng cung, bằng không chuyện này chính là khi quân phạm thượng, là tử
tội đó!
Đám người Vương phu nhân kia, cũng rất
tinh mắt, vừa xuống xe ngựa liếc mắt liền nhìn thấy Ngọc Châu trong đám
người, mặc dù nàng đã che đơn giản bằng cách đeo lụa mỏng che ngang mặt, nhưng mà thân hình kia lại không được che chắn, quen biết nhau tất
nhiên chỉ cần liếc mắt một cái lập tức nhận ra được.
Nghĩ tới Tiêu Sơn bây giờ bị nhốt trong ngục, không có khả năng ra ngoài,
bực bội của Vương phu nhân ẩn núp đã nhiều ngày lập tức đều bộc phát ra
hết, ngay tức thì muốn đi tìm Lục nha đầu kia hỏi cho ra lẽ. Thế là
không cần nha hoàn đỡ, mình bà tự xông tới muốn nắm nghịch nữ đang đứng
trong hàng ngũ kia kéo ra ngoài.
Nhưng bà ta còn chưa kịp tới trước mặt Ngọc Châu, đã có hai đại hán thân hình vạm vỡ
đột nhiên nhảy đến trước người nàng, cản Vương phu nhân với bộ mặt phẫn
nộ kia lại.
Vương phu nhân cũng bị dọa một trận, nhất thời dừng bước chân lại, chỉ ngạc nhiên nghi ngờ nhìn đại hán đang ngăn cản kia.
“Vị phu nhân này là muốn chen ngang sao? Mời đến phía cuối xếp hàng, chớ có đấu đá bừa bãi!” Một đại hán không chút khách khí mở miệng nói.
Vương phu nhân chán nản nói: “Tôi cũng không tham gia dự thi, xếp hàng làm
gì?” Sau khi nói xong, liền cách vị đại hán khỏe mạnh hướng về phía Ngọc Châu gào lên: “Lục nha đầu! Ngươi mau đến đây cho ta!”
Ngọc Châu chỉ cảm thấy thái dương hơi đau, dựa vào hiểu biết của nàng với
dưỡng mẫu, lúc này nếu như mình hờ hững, bà ấy nhất quyết không chịu
buông tha mà muốn tiếp tục náo loạn!
Thế nên lúc
Ngọc Châu đang định mở miệng, đại hán bên cạnh đã có hành động, thô lỗ
xách áo của bà ấy lên, dùng lực kéo về phía sau nói: “Phụ nhân quê mùa
này từ đâu đến vậy? Nơi này chính là cửa thao trường của quân đội tinh
anh Đại Ngụy ta, há lại để bà hô to gọi nhỏ? Nếu như muốn giáo huấn nhi
nữ, tự về nhà mà răn dạy, bây giờ cút ngay cho ta!”
Khi nói những lời này thì mấy võ sĩ mặc áo giáp hông đeo bội kiếm đã đi tới bên cạnh, thấp tiếng hỏi: “Thống lĩnh, cần phải bắt phụ nhân này đúng
không?”
Vương phu nhân nào đã phải chịu loại áp
bức lăng nhục bực này? Bị xô đẩy ngã ngồi trên đất, hai con mắt hận đến
mức trợn lên như sắp rớt ra ngoài. Nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện
mấy binh sĩ võ trang đầy đủ, dọa bà sợ đến mức những lời mắng chửi đã
vọt tới tận cổ họng mà phải lập tức nghẹn lại, nuốt xuống hết toàn bộ.
Bởi vì mấy ngày này Tiêu lão gia lúc nào cũng luôn nói bên tai bà: “Đây là
dưới chân thiên tử, quan nhất phẩm nhiều như kiến, trên đường cái không
cẩn thận một chút, cũng có thể đạp rơi giày quan to trong triều, cho nên làm việc hành sự phải thật kín kẽ, càng không thể phát sinh cãi cọ với
người khác, bằng không đắc tội với ai cũng không dễ nói chuyện, khó
tránh khỏi rơi vào hoàn cảnh giống như nhi tử Tiêu Sơn, rơi vào kết cục
khó mà thu dọn.”
Nhớ tới lời nhắc nhở dặn dò của lão gia từng nói, bà lập tức thu bớt lại âm lượng, chỉ nhỏ tiếng nói:
“Dù là quân gia cũng không hề không nói đạo lí như thế này, ta chỉ là
muốn nói chuyện với nữ nhi, vì sao lại đối xử với một phụ nhân tay trói
gà không chặt như ta thế hả?”
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền tới tiếng xe ngựa, người thống lĩnh đẩy người kia
nhìn ra xa, liền thấy cờ hiệu cắm trên xe, tức thời lớn tiếng nói: “Phụ
nhân quê mùa này, mau đứng lên rồi cút ngay, xe ngựa của Thái úy sắp đến rồi, còn không nhanh chút nhường đường!”
Đúng
lúc này, nha hoàn bà tử của Tiêu phủ cũng chạy tới, sau khi nâng phu
nhân dậy, liền thấp giọng khuyên nhủ bảo bà quay về trước đi có gì lại
bàn bạc sau.
Trước đó lúc ở cổng thành, Vương
phu nhân đã được lĩnh giáo qua khí thế không coi ai ra gì của xe ngựa
Thái úy đại nhân, nếu như lại không nhường đường, chỉ sợ chút nữa xe
ngựa một mạch không dừng lại kia sẽ thực sự nghiền nát bà mà đi qua, bà
lập tức đè nén một bụng tức giận bị bà tử nha hoàn đỡ quay về.
Lúc này, đoàn xe của Thái úy một đường khuấy động bụi trần mà đến. Quan
viên chủ trì vòng loại từ sớm đã nhận được tin tức liền một mạch chạy
tới cửa thao trường nghênh đón người tới.
Hóa ra sau khi Thái úy hạ buổi triều sáng, cũng không đến Thiên Điện ăn sáng,
đã nhanh chóng rời đi rồi. Bạch Thủy Lưu kia thấy hắn đi vội vàng, liền
trêu ghẹo hỏi, Thái úy đây là muốn lao tới phương nào. Nghiêu Mộ Dã
ngược lại cũng không che dấu, chỉ nói muốn đi quan sát cuộc thi khắc
ngọc.
Bạch thiếu cười khổ một cái, thầm nghĩ:
Xem ra lần này Nhị lang đúng là có chút để tâm đến vị Viên tiểu thư kia, lại có nhã chí rỗi rãnh đi xem loại tỷ thí tài nghệ thế này.
Có điều hắn cũng vui lòng tranh thủ lúc rảnh rỗi, liền cùng Nghiêu Mộ Dã ngồi xe đến đây xem xét buổi thi đấu.
Khi xe ngựa tới cổng thao trường, các vị thợ thủ công nhìn thấy nhất đẳng
công hầu Đại Ngụy vậy mà lại đích thân tới quan sát, cảm thấy trong lòng như nước cuồn cuộn chảy quả thật rất khó để hình dung, theo đó cảm giác được vòng sơ khảo này quan trọng không gì sánh được, lập tức xoa tay
chuẩn bị ra sức đấu trận này.
Ngay tại lúc
Nghiêu Thái úy xuống xe ngựa, chỉ thấy lại có thêm mấy xe ngựa hoa lệ
nữa tới, xuống xe đã có Phạm đại nhân Hộ Bộ, còn có Bạch Thanh Nguyệt và Nghiêu Thù Đình cùng nắm tay nhau tới. Không lâu sau, Quảng Tuấn Vương
cưỡi trên một con ngựa cao lớn chạy tới rồi.
Xem ra nối tiếp sau buổi thư họa kia, buổi khắc ngọc này cũng trở thành một trong những hứng thú tao nhã mà quý nhân trong kinh thành tán thành.
Quảng Tuấn Vương kia vừa xuống ngựa vừa cao giọng nói: “Còn cho rằng chỉ có
người rảnh rỗi như ta tới thôi, chẳng qua chỉ là một vòng thi sơ khảo,
sao mọi người đều nhàn rỗi như vậy?”
Phạm Thanh
Vân cười nói: “Bọn đồ đệ của hạ quan đều tới dự thi, thân là thầy, hiển
nhiên phải tới xem trận sơ khảo của bọn họ, tuy hạ quan đã chuyển tới hộ bộ, nhưng là đại nhân tân nhiệm Nội giám nhất thời không quen thuộc
nghề khắc ngọc, đặc biệt mời hạ quan đại diện chủ trì một hai, thân là
đồng liêu không thể thoái thác, cũng đành đồng ý, lúc trước đặc biệt gửi thư mời Thái úy đại nhân đến quan sát, không nghĩ tới Thái úy có thể
rút ra được chút rảnh rỗi mà đích thân tới, quả thực khiến cho hạ quan
lo sợ…”
Lời này của Phạm Thanh Vân nói ra quả
thực có ý nghĩa sâu xa, vừa kín đáo không hề lộ liễu ra vẻ bản thân hắn
kiêm nhiều chức vụ, lại không lộ tiếng gió kéo gần quan hệ với Thái úy
đại nhân lại, lời này loại này nghe vào quả thực là nhân tài trên con
đường làm quan.
Có điều Nghiêu Mộ Dã lại không
có tâm tình nói nhiều hơn với đám đệ tử xuất thân nghèo hèn này, chỉ đơn giản nói: “Mời Phạm đại nhân dẫn đường.”
Vì thế Phạm Thanh Vân vội vàng dẫn Nghiêu Thái úy tiến vào thao trường, ngồi
trên ghế cao có dựng mái che ở trên đài quan sát trận đấu.
Lúc Bạch Thanh Nguyệt xuống xe nhìn thấy Nghiêu Thái úy đích thân tới,
trong lòng không khỏi trầm xuống. Hôm qua nàng nhìn thấy vị Viên tiểu
thư thi triển kỹ thuật vẽ tranh tuyệt diệu, có được sự tán thưởng của
mọi người, nội tâm vẫn luôn bế tắc, đúng là một đêm khó có thể yên giấc, ngày hôm sau dứt khoát mời Nghiêu Xu Đình cùng tới quan sát trận đấu
khắc ngọc, thuận tiện lại xem xem vị Viên tiểu thư kia, lại thật sự
không ngờ tới, Nghiêu Nhị lang vậy mà cũng tới trước để xem thi đấu.
Chuyện này cực kỳ không hợp
với phong phạm của Nghiêu lang trước đây, chuyện phong lưu trước giờ hắn vẫn luôn là người dừng lại trước, nếu như đương sự không thừa nhận, bất kì ai cũng không thể biết được. Nhưng cố tình lần này, lại dụng tâm với một hạ đường phụ như vậy… Sự chua chát nói không nên lời nhất thời ập
đến, nàng chỉ cảm thấy nếu lần này Nghiêu lang chuyển tình ý sang quý nữ một nhà khác cũng không thể khiến nàng không can tâm như vậy, khó chịu
dâng lên như sóng trào. Vì thế nội tâm lại nặng nề hơn một chút.
Nghiêu Mộ Dã vừa nhìn thấy muội muội, lại mời hai vị tiểu thư ngồi xuống bên cạnh vị trí của chủ trì cùng xem.
Không bao lâu, các thợ thủ công liền nối đuôi nhau tiến vào trong thao trường.
Nghiêu Mộ Dã xòe quạt giấy ra che trước mắt, xa xa nhìn thấy Ngọc Châu đứng ở
cuối hàng, hình như đang cùng một vị phụ nhân nhỏ tiếng nói gì đó.
Hóa ra sau khi Ngọc Châu tiến vào thao trường, vị Mạnh thị phía sau liền
vội vàng chạy tới, mấy ngày này bà ta đều ở cùng với người Tiêu gia, lại rất hiểu rõ sự tình của Tiêu Sơn, lúc này nhìn thấy Ngọc Châu, vội vàng đi tới, nhỏ tiếng nói: “Lục tiểu thư, người thật là khiến chúng tôi tìm mãi! Lần này người lại có lòng ác độc như vậy, Đại thiếu gia bây giờ
sắp bị lưu đày rồi, người là thấy chết không cứu sao? Chỉ cần người tới
quan nha nói Đại thiếu gia bất quá chỉ là tới đây thăm muội muội, chưa
từng khiếm nhã với nha hoàn của người, chẳng phải là kết thúc vụ án rồi
sao?”
Ngọc Châu vẫn luôn không biết chuyện Tiêu
Sơn bị lưu đày, chỉ coi đó như là một trò hề, người Tiêu gia sau người
đút ngân lượng là xong chuyện, hiện tại nghe được chỉ trích của bà ta,
không khỏi nhíu mi sửng sốt.