Nghĩ như vậy, thân thể vốn quỳ gối trước kinh đường một
ngày, lại càng thêm mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Nhất thời bà
không còn lời nào để nói với tôn nhi, chỉ ôn tồn bảo hắn lui ra.
Mắt thấy thanh niên cao lớn xoay người rời đi, bà mới nói với bà tử bên
cạnh mình: “Một lúc nữa ngươi đến Đông viện, nói với bên phía phòng Cảnh Niên, tuy rằng Lục nha đầu bị hưu ly, đó là do Vương gia không nhìn
thấy được báu vật, tuy hiện giờ nàng ta đã đổi lại họ Viên, nhưng trong
gia phả Tiêu gia vẫn chưa xóa tên, dù sao nàng ta vẫn là cô nương do
Tiêu gia nuôi lớn, lâu ngày không về thăm phủ cũng không hay, lão thân
tính toán đêm nay kêu Lục nha đầu về phủ dùng cơm, bảo nàng chuẩn bị ít
đồ ăn Lục nha đầu thích, tránh cho đứa nhỏ thấy bản thân bị lạnh nhạt.”
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, bà lại khép hai mắt, từ từ gõ mõ trước mặt…
Một câu này của Lão phu nhân lại làm cho Đông viện có chút gà bay chó sủa, rối loạn thành một đoàn....
Vương phu nhân mẫu thân của Tiêu Sơn, đã nhiều ngày bị mắc chứng đau đầu, bà
đang buộc chặt một miếng vải bông hai lớp quanh trán, cuộn trong chăn
gấm, nằm trên giường sưởi trong phòng rên hừ hừ, thế nhưng nghe bà tử
nói xong, người vốn dĩ thân thể ốm yếu giống như cá chép mới ra khỏi
nước, lại nhảy dựng lên. Cánh tay đưa ra khỏi mép giường đất sưởi mà
nói: “Này bà tử, có phải bà một đường chạy đến nên bị gió lớn làm thổi
cho sái miệng? Cẩn thận nói lại lần nữa cho ta nghe, lão tổ tông thật sự để cho… nàng ta trở về dùng cơm?”
Bà tử không biết làm sao, đành phải nói lại tường tận kĩ càng những lời của lão tổ tông thêm một lần nữa.
Sau khi Vương phu nhân duỗi cổ nghe xong, ánh mắt nhất thời thay đổi, cánh
tay mềm nhũn, một lần nữa đổ ngược lại trên giường sưởi, vô lực nói: “Đã biết, ngươi trở về đi!”
Đợi đến khi bà tử ra
khỏi cửa, Vương phu nhân lại giống như ánh sáng lóe lên, một lần nữa
động thân ngồi dậy, nói về hướng lão gia nhà mình đang ngồi ở phía bên
kia của giường đất: “Tiêu Cảnh Niên! Ông còn có tâm tư mà ngồi đó mân mê mấy cái bình trà rách nát kia! Tiêu gia chúng ta đây là muốn dẫn họa
thủy vào nhà!”
Phụ thân của Tiêu Sơn, đại lão
gia Tiêu gia Tiêu Cảnh Niên lại không hề có dáng vẻ tức hộc máu như vợ
mình. Ông ta ngồi ở bàn khắc hoa bên cạnh, vểnh ba cọng râu đắc ý, yêu
thích không buông tay mà vuốt ve mấy món trà khí chú sa, đến đầu cũng
lười nâng lên, hừ một tiếng nói: “Nói cho cùng nếu muốn xét nhà, đến lúc đó cây đổ bầy khỉ tan, nếu có thể bảo toàn tính mạng, tôi với bà không
biết bị lưu đày đến nơi nào, đến trạch viện này còn không biết là của
ai, đừng nói là họa thủy, ngay cả đem lửa châm lên đốt sạch thì thế nào? Ôi, chỉ tiếc mấy bộ trà Sơn Lâu này ta đã bảo dưỡng hai mươi năm, không biết là tiện nghi cho tên quy tôn nào, hắn cần biết là mỗi ngày phải
dùng trà nóng dưỡng bình mới tốt….”
Từ nhỏ Tiêu
Cảnh Niên từ nhỏ đã học được mấy bộ khí công từ đám giang hồ mãi võ bán
nghệ trong hẻm, tuy rằng luyện mấy ngày rồi bỏ phế, nhưng bản lĩnh dưỡng khí coi như đã được khai thông từ lúc năm tuổi, phóng mắt khắp cả vùng
Tây Bắc này không có ai theo kịp, cho dù lửa cháy xém lông mày, vẫn có
thể không nhanh không chậm gọi người tới dập lửa.
Thế nhưng Vương phu nhân thì không có được một thân bản lĩnh luyện khí từ
nhỏ như phu quân mình, vốn là bà lo lắng việc này, hít thở vô cùng khó
khăn, thật sự có ý nghĩ muốn đập đầu chết đi trước mặt phu quân nhà
mình.
“Đều đã đến nông nổi này mà ông còn có tâm tư đau lòng cái ấm trà! Tôi nói cho ông biết, cho dù ngày mai Tiêu gia
thật sự bị xét nhà xử trảm! Tôi vẫn không chấp nhận cho hồ ly tinh Tiêu
Ngọc Châu kia lại quay về bước vào cửa chính Tiêu gia!”
Nghe thế, lúc này Tiêu Cảnh Niên mới thật cẩn thận thả ấm trà trong tay lên
kháng trác lần nữa, liếc mắt nhìn phu nhân nhà mình nói: “Cho dù không
niệm tình Ngọc Châu là dưỡng nữ của bà, thì dù sao vẫn là con dâu của
nhị ca bà, làm gì nói đến khó nghe như vậy, có phải do buổi trưa ăn quá
nhiều đậu hủ thối không!”
Vương phu nhân đã quen với thói trào phúng của phu quân mình, nên tự nhiên lướt qua mà không
để bụng, chỉ oán hận nói: “Lúc trước thấy nàng ta ngoan ngoãn, mới hứa
gả nàng ta cho chất nhi Vương Côn của ta, làm sao nghĩ đến nàng ta lại
không tuân thủ nữ tắc, quấy nhiễu đến Vương gia tôi chướng khí mù mịt,
bây giờ bị hưu ly trở về, thì nên tìm cái am ni cô nào đó mà treo cổ đi! Lão thái thái đọc kinh Phật nhiều quá, tâm địa Bồ Tát, vậy mà đi kêu
nàng ta trở về!”
Bà ta nói mà lòng đầy căm phẫn, Tiêu lão gia bên cạnh lại không để bụng, hớp một ngụm trà nóng do chính mình mới pha, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tổng hợp lại, bà đã cho Ngọc
Châu một mối nhân duyên tốt mà không tìm thấy được trong trời đất này,
bị hưu ly là do nàng ta không biết tốt xấu! Chuyện tốt như vậy sao lúc
trước không thấy bà để dành cho Ngũ nha đầu. Tên biểu ca đẹp đẽ suốt
ngày đầy bệnh tật lại hiếm lạ cứ như nhân sâm kia, Vương gia nhà các
người nhiều năm mới có thể kết ra được một người như vậy, người mẫu thân như bà, sao không để dành miếng ngon đó lại cho khuê nữ của mình…”
Vương phu nhân ghét nhất là khi nghe phu quân tranh luận với mình, thấy ông
trào phúng đến đứa cháu trai ốm yếu của mình, lập tức nổi cơn thịnh nộ,
trợn mắt nói: “Tiêu Cảnh Niên, ông không cần móc mỉa ta như vậy. Lúc
trước vì sao phải vội vàng gả nàng ta đi, không phải ôngrất rõ ràng sao! Hay là muốn đợi cho nàng ta cùng Sơn nhi náo loạn gây ra chuyện xấu,
người làm phụ thân như ông mới nở mày nở mặt phải không? Lại nói, gả
nàng ta đi là Lão tổ tông! Ông làm phụ thân đau lòng cho Lục nha đầu,
vậy sao lúc trước không thấy ông hăng hái với mẫu thân ông như vậy?”
Nhắc tới Lão tổ tông, Tiêu lão gia giống như bị xì hơi, không hề lên tiếng
nữa, chỉ quay đầu bưng khay trà ra khỏi phòng, đi về thư phòng.
Vương phu nhân tức giận đến ngã người về lại giường sưởi, trăn trở qua lại
mấy lần, vừa nhìn thấy canh giờ không còn sớm thì thở dài một hơi, tháo
khăn quấn đầu ra đứng dậy.
Khi còn là một cô nương, bà là người hiếu thắng, biết thu xếp tốt mọi chuyện. Sau khi
gả đi, phu quân của bà lại là một thiếu gia đầy tật xấu, không thích
quản lý sự vụ, Vương phu nhân lại càng thêm bận rộn từ trong nhà đến ra
ngoài phủ.
Tuy rằng trong lòng rất không muốn,
thế nhưng Lão tổ tông đã lên tiếng, bà phải vực dậy tinh thần, tổ chức
bữa gia yến này cho thật viên mãn.
Nếu là gia
yến, quan trọng đó là người nhà đoàn viên. Vương phu nhân vừa sai tôi tớ chuẩn bị bữa tối, vừa lệnh cho người đi đưa tin, kêu hết mấy đứa con
đến Đông viện.
Bà sinh được sáu người con, ba
nhi tử, ba nữ nhi, tạo thành ba chữ “Tốt”. Chỉ có điều lúc nữ nhi thứ
sáu được sinh ra bất hạnh chết non, cho nên mạnh khỏe lớn lên thì chỉ có năm người.
Sau này bạn vong niên của Lão Thái
gia, đại sư khắc ngọc đương thời Viên Trung Việt bất hạnh qua đời lúc
tuổi trẻ, chỉ để lại một bé gái tên Ngọc Châu mồ côi không nơi nương
tựa. Lão thái gia liền làm chủ, để cho nhi tử Tiêu Cảnh Niên của mình
thu dưỡng Ngọc Châu lúc ấy chỉ vừa mới sáu tuổi, đồng thời bù vào chỗ
trống của nữ nhi thứ sáu, cũng coi như cho lục nha đầu một phần âm đức.
Bấy giờ, người biết Lục nha đầu Tiêu Ngọc Châu không phải nữ nhi thân sinh
của Tiêu gia không phải rất nhiều. Họ giống như những người khác, vẫn
xem Tiêu Ngọc Châu kia là tiểu thư chính thức của Tiêu phủ.
Có điều là mấy vị thiếu gia tiểu thư Tiêu gia lại biết rõ sự tình, đối
với việc vị Lục muội này hồi phủ vẫn là trăm mối cảm xúc đan xen.
Tiêu Sơn thân là gia chủ, lại là người cuối cùng nghe được Lục muội mình
phải về phủ ăn cơm. Khi chuyện của hắn vừa xong xuôi, vội vàng gấp gáp
trở về phủ thì thấy một con lừa nhỏ kéo chiếc xe bằng vải nỉ xanh lặng
lẽ dừng ở cổng sau Tiêu phủ.
Ngọc Châu đang chầm chậm đỡ tay nha hoàn Giác Nhi bước xuống từ trên xe.
Trời Tây Bắc chợt lạnh vào đêm, nhưng trên cơ thể gầy yếu của nàng chỉ mặc
một chiếc áo choàng mỏng bằng vải bông màu đen, bên trong thấp thoáng
váy chiết eo bằng bông màu trắng, nhìn thế nào cũng không đủ chống lại
cái lạnh.
Tiêu Sơn hơi nhíu nhíu mày, đi đến
phía trước thấp giọng nói: “Không phải đã đưa cho muội ba rương quần áo
sao, thế nào lại chỉ ăn mặc cái áo khoác mỏng như vậy đi ra ngoài.”
Ngọc Châu ngẩng đầu lên thấy là Tiêu Sơn, lập tức khom người thi lễ chào hắn: “Đại ca, huynh đã trở lại.”
Một câu “Đại ca” này từ đôi môi anh đào phấn nộn của nàng nói ra, lại có
cảm giác xa lạ nói không nên lời, Tiêu Sơn nghe được trong lòng không
khỏi lạnh đi vài phần.
Nhìn sắc mặt Tiêu Sơn có
chút căng thẳng, Ngọc Châu lại thực dịu dàng cười nói: “Y phục đại ca
đưa tới, muội đều thật sự thích… Qua một thời gian nữa lại mặc đi.”
Ý của lời nói này, Tiêu Sơn cân nhắc một chút thì đã hiểu.
Ba tháng trước Ngọc Châu bị Vương gia hưu ly, mà ngay tháng vừa rồi thôi, Vương Côn, chồng trước của Ngọc Châu bệnh nặng.
Theo tập tục Đại Ngụy, khi trượng phu đau bệnh thê tử cầu phúc không được
trang điểm, trên người không thể mặc quần áo màu sắc sặc sỡ. Rương quần
áo mình đưa qua kia, tuy rằng phong cách thanh lịch, nhưng màu sắc lại
không đủ nghiêm trang, mà lúc này Ngọc Châu mặc một thân màu trắng đen,
nghiễm nhiên đang vì cầu phúc cho Vương Côn sắp chết kia mà!
Nghĩ thông suốt được điểm này, khóe miệng Tiêu Sơn gắt gao mím lại, muốn nói gì đó thế nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt trở vào. Chỉ lấy cái áo choàng lông cáo màu đen dự phòng qua, đưa cho Giác Nhi đứng bên cạnh:
“Đây, khoác lên cho Lục cô nương, trời lạnh như vậy mà chỉ để nàng ấy
mặc thế này ra ngoài, ngươi đã trở nên vô tích sự rồi sao?”
Giác Nhi do Ngọc Châu mang từ Tiêu phủ ra, đối với vị đại thiếu gia Tiêu gia luôn luôn không giận mà uy này vẫn luôn kính sợ. Nghe xong hắn phân
phó, lập tức tiếp nhận áo choàng, khoác lên bên ngoài cho Lục cô nương.
May mà Lục cô nương luôn khéo hiểu lòng người, tuy rằng nhìn cái áo choàng
nam kia thoáng do dự một chút nhưng vẫn không phật ý lòng tốt của Tiêu
Sơn ngay trước mặt hạ nhân, chỉ hơi hơi khoác lên người rồi đi vào hậu
viện.
Tiêu Sơn biết Lục muội của mình tuy rằng
ít nói, từ nhỏ lại cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, khi được sáu tuổi, lúc vào
phủ rốt cuộc đã có ký ức của phụ mẫu thân sinh, biết bản thân đang ăn
nhờ ở đậu không thể giống như hai tiểu thư khác của Tiêu gia, cho nên
khắp nơi đều khiêm tốn nhường nhịn.
Giống như
lúc này đây, sau khi xuất giá đây là lần đầu tiên nàng trở lại Tiêu gia, thế nhưng chỉ có thể đi vào phủ từ cửa sau, thực sự làm cho trong lòng
Tiêu Sơn không quá thoải mái.
“Đồ vô liêm sỉ nào làm chuyện này vậy? Sao lại để Ngọc Châu vào phủ từ cửa sau?” Thấy đại
thiếu gia mặt mày lạnh lùng, đám tôi tớ làm việc ở cửa sau đều có chút
hoảng hốt.
Thay vào đó giọng nói trong trẻo dịu
dàng của Lục cô nương giải vây cho bọn họ: “Là muội kêu phu xe dừng ở
cửa sau, hiện giờ trong phủ nhiều việc, đi từ cửa sau vào vẫn thuận tiện hơn một chút.”
Tiêu Sơn nhìn nàng với đôi mày
rậm nghiêm nghị, cuối cùng không nói thêm gì phất tay ý bảo nhóm tôi tớ
lui ra, lại gọi tiểu nha hoàn trong phủ dẫn Ngọc Châu về khuê phòng lúc
nàng chưa xuất giá rửa mặt thay y phục -- buổi tối ở Tây Bắc bão cát cực kỳ lớn, Ngọc Châu ngồi trên chiếc xe lừa đơn sơ rõ ràng lã bị gió lùa
tứ phía, trước khi dùng cơm đương nhiên phải rửa mặt chải đầu thật tốt
một lượt.
Đợi đến lúc mở cửa khuê phòng ra, Giác Nhi đi theo phía sau Ngọc Châu hơi bất ngờ mà than một tiếng. Chờ đến
khi tiểu nha hoàn lấy nước ấm, lại lấy quần áo đặt trên giường rồi xoay
người rời khỏi phòng, Giác Nhi có chút không che giấu được ngạc nhiên
nói: “Lục cô nương, ở đây vẫn còn bố trí giống y như ngày người chưa
xuất giá, ngay cả khăn lụa đặt trên khay đan người thêu được một nửa,
vẫn đặt ngay ngắn ở chỗ kia. Có thể thấy được, lão gia với phu nhân vẫn
yêu thương Lục cô nương người….”
Ngọc Châu đứng
trong phòng, cẩn thận đánh giá rèm che bài trí xung quanh, gian phòng
này nàng ở hơn tám năm. Theo lý mà nói hẳn là nhắm hai mắt đều có thể
nhớ được cách bài trí bàn ghế. Thế nhưng hiện tại đứng ở nơi này, lại có chút cảm giác đã qua mấy đời, còn đọng lại bất quá chỉ là một ký ức
toàn màu đỏ lúc vội vàng xuất giá mà thôi….
Mà
nay khi nến đỏ rèm đỏ lúc xuất giá đều đã hạ xuống, khôi phục lại dáng
vẻ trước đó, người lưu giữ lại gian phòng này, coi như thật sự có dụng
tâm.
Giác Nhi cũng hoảng hốt nhớ lại cảm giác
tổn thương ngày đó, đang muốn trấn an Lục cô nương vài câu, lại thấy
nàng đã khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên thường ngày, vẫn không vội vàng rửa mặt, ngược lại xoay người kéo cái rương đóng chặt phía sau bình
phong, sau khi tìm kiếm một hồi, rốt cuộc tìm thấy một tay nải nằm dưới
lớp y phục, vừa mở ra bên trong là nguyên bộ khí cụ tạo hình ngọc, chỉ
là công cụ kia đều thật sự cũ kỹ, vừa nhìn thấy chính là vật chưa dùng
tới.
Đem tay nải ra xem xét, trên mặt Ngọc Châu ngược lại hiện lên vài phần ý cười thật lòng: “Cuối cùng tìm được rồi.”
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, một giọng nữ nhân cao vút vang lên ngoài cửa: “Lục muội, muội đã trở lại?”
Trong lúc nói chuyện, một cô nương xinh xắn không chào hỏi gì đã xông thẳng vào trong phòng.
Người tới chính là Tiêu Trân Nhi - Ngũ cô nương của Tiêu phủ. Theo tính toán, nàng ta cùng tuổi với Ngọc Châu, mười sáu xuân xanh. Chỉ là ra đời
trước Ngọc Châu hai tháng mà thôi, đến nay chưa xuất giá. Vị tiểu thư
chính tông của Tiêu gia này là người luôn thân cận với Ngọc Châu.
Trong lúc Tiêu Trân Nhi đầy tươi cười đi vào phòng, khi thấy rõ Lục muội
trước mắt đã lâu không gặp thì thực sự ngây ngẩn cả người.
Nhớ trước đây lúc Ngọc Châu mới vào phủ, chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi, điệu bộ
cách mặc y phục so với các đứa nhỏ nước mũi chảy dài trong đại viện ở
Tây Bắc đúng là một trời một vực. Đến bây giờ Tiêu Trân Nhi vẫn còn nhớ
rõ, bấy giờ Tổ phụ ôm xuống khỏi xe ngựa một tiểu cô nương mặc quần lụa
mỏng màu hồng nhạt eo cao cùng với một tiểu sam tay áo rộng, tóc thật
dài nhưng không búi lại mà là mềm mại rũ đến eo, trên cổ tay không phải
là vòng bạc bình thường của tiểu cô nương, mà là một chuỗi vòng tay ngọc bích điêu khắc hoa, đeo trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, càng thêm
mượt mà trong suốt.
Cái này có chỗ nào giống cô nhi, rõ ràng là tiểu tiên nữ bên cạnh Vương Mẫu hạ phàm mà!
Không riêng gì nàng một hài tử còn chưa hiểu biết gì, mà cả viện đầy người
đều không tự chủ được bị thu hút bởi nữ hài tử giống như được gọt đẽo
một cách tỉ mỉ, tinh xảo này.
Loại rung động
tinh tế này, cho dù nhiều năm đã trôi qua, Tiêu Trân Nhi vẫn cứ nhớ rõ
ràng, thế nên sau một đoạn thời gian rất dài về sau, nàng luôn không tự
chủ ăn mặc trang điểm, khắp nơi đều bắt chước Lục muội này.
Mà Lục muội này rất hiểu chuyện, khi nàng nhập phủ mặc một chiếc quần lụa
mỏng rất độc đáo, còn có chiếc vòng ngọc nàng đeo khi nhập phủ, không
lâu sau đó đã bị nàng chủ động đưa cho Tiêu Trân Nhi, quan hệ tình cảm
giữa trẻ nhỏ vốn dĩ dễ dàng hơn so với người lớn, đứa nhỏ khéo hiểu lòng người đến mức này thì làm sao có thể không làm cho lòng người nảy sinh
cảm giác yêu thích đây?
Từ đó trở đi, Tiêu Trân Nhi thật lòng thật dạ tiếp nhận Ngọc Châu chính là muội muội của mình.
Song thiên tính của thiếu nữ trời sinh vốn dĩ không thiếu được tính ganh đua so sánh từng li từng tí.
Tuy rằng nàng có đầy sự đồng tình đối với Lục muội bị nhà chồng hưu ly, thế nhưng nghe nha hoàn bên dưới nói Lục cô nương mặc một thân mộc mạc màu
đen trắng, chỉ ngồi xe lừa vào phủ từ cửa sau, trong lòng có chút thổn
thức đồng thời lại có chút cảm giác hơn người.