Mỹ thạch vi ngọc, hấp nguyệt tinh hoa. (Đá đẹp là ngọc, hấp thụ tinh hoa của mặt trăng)Người trong thiên hạ đều biết, trấn Ngọc Thạch ở Tây Bắc nước Đại Ngụy là nơi sản xuất ngọc thạch có tính chất ôn nhuận màu sắc thượng hạng, quả là
mỹ ngọc hiếm có, hàng năm được lựa chọn làm trân phẩm tiến cống vào
cung.
Thế nhưng càng làm cho người ta hứng thú hơn, chính là, nơi
này sinh ra những mỹ nhân tuyệt diễm giống như ngọc vậy, gió độc Tây Bắc lại thổi ra những cô nương yêu kiều quyến rũ hơn hẳn so với trung thổ,
phải biết rằng, thiên tử đương triều thịnh sủng Tiêu Phi, đó là nữ nhi
thứ hai của vợ cả Tiêu gia- một gia đình giàu có trong trấn Ngọc Thạch.
Nữ nhi Tiêu gia xinh đẹp, đủ thấy không phải là giả.
Trong vòng trăm dặm quanh đây, đều coi việc cưới được nữ nhi Tiêu gia làm vinh dự.
Nhưng hôm nay, hai tấm biển chữ vàng lấp lánh chỉ trong một đêm như lung lay sắp đổ.
Đầu tiên là năm nay Tiêu gia tiến cống cho Thái hậu bức ngọc chạm khắc Bách Điểu Triều Phượng làm thọ lễ đã xảy ra sơ suất, lại thêm Lục cô nương
Tiêu gia vậy mà bị gia đình chồng đuổi ra khỏi nhà, đuổi về nhà mẹ đẻ.
Đương nhiên, nếu so với việc cống phẩm xảy ra chuyện không may thì việc một
người vợ vô đức bị bỏ rơi, lại có vẻ không có gì quan trọng.
Phải biết rằng cống phẩm bị lỗi, đó chính là tử tội phải bị rơi đầu!
Chuyện này, còn phải nói đến khối ngọc lớn trăm năm khó gặp phát hiện trong
năm nay. Khối ngọc kia tuy điêu khắc tinh xảo, nhưng lại bị người thạo
nghề trong cung nhìn ra được ba móng vuốt ở dưới chỗ khảm vàng lại mơ hồ có vết nứt, tuy rằng ngọc bích được khảm vàng tỉ mỉ xung quanh, vừa
nhìn thì thấy hoàn mỹ không tì vết, song làm sao có thể thoát được đôi
mắt sắc bén của người thạo nghề trong cung?
Thủ đoạn vụng về che
giấu nét khắc bị hỏng, nếu đưa vào trong dân chúng thì không phải là
chuyện gì to tát cả, nhưng vào trong cung chính là sóng to gió lớn.
Huống chi, thời gian gần đây bệnh ở chân của Thái Hậu lại tái phát, mà lễ vật chúc mừng này lại cố tình bị khuyết điểm ngay chân, đây là ngấm ngầm
hại người, có thể so sánh với việc nguyền rủa, thân là một người con
hiếu thảo bảo sao Hoàng đế lại có thể không giận tím mặt?
Tuy
nhiên cứ truy cứu cặn kẽ như vậy, thì vật này là do Đại tướng quân Ôn
Tật Tài ở Tây Bắc tặng lên phía trên, sự tức giận của hoàng đế dù cao
đến ba ngàn trượng vẫn phải thu liễm lại một ít.
Hiện giờ đại
tướng trấn thủ các nơi, trong tay nắm trọng binh, đế vương phải cân bằng rất khó khăn. Mà Ôn Tật Tài kia đúng là cục xương cứng khó gặm. Nếu vì
một khối ngọc điêu khắc mà cùng rường cột nước nhà xảy ra mâu thuẫn, vậy thì đúng là chút chuyện bé xé ra to.
Sau khi cân nhắc một lượt
như vậy, sự tức giận cao ba ngàn trượng của hoàng đế quay qua giận dữ
với người chạm ngọc -- Tiêu gia ở trấn Ngọc Thạch vùng Tây Bắc.
Ba đời liên tiếp của Tiêu gia đều nắm giữ xưởng điêu khắc cùng với khoáng
sản ngọc thạch tốt nhất trong trấn Ngọc Thạch, chẳng những chuyên cung
cấp trong cung, mà còn độc quyền trong việc mua bán ngọc cho giới quyền
quý. Thế nhưng tuyệt đối không ngờ tới, một chuyến này, lại là lật xuồng trong mương.
Song sự vững chãi của Tiêu gia sắp sụp đổ lại làm cho các xưởng ngọc thạch lớn nhỏ trong trấn rục rịch ngóc đầu dậy.
Vẻ đẹp của ngọc thạch khắp thiên hạ dù sao cũng không đuổi kịp mỹ ngọc của Tây Bắc, cho dù Hoàng đế tức giận, thế nhưng vẻ đẹp mỹ lệ của mỹ nhân
nơi hậu cung vẫn không thể thiếu được sự điểm xuyết của ngọc. Một Tiêu
gia đổ xuống, thì còn có vô số thợ thủ công tay nghề tinh xảo có thể
thay thế vào.
Cho nên lần này Tiêu gia gặp phải tai
họa thì toàn trấn lại vui mừng, vì trước nay việc làm ăn của các thợ
chạm ngọc khác trong vùng vẫn luôn bị Tiêu gia chèn ép gắt gao.
Đến lúc này, dù chưa nghe được chút tiếng gió nào thì các thợ thủ công toàn trấn vẫn gia tăng thu mua ngọc thạch tuyệt đẹp, chuẩn bị dùng bản lĩnh
nhà nghề điêu khắc ra một kiện ngọc khí tuyệt đẹp, chờ đến lúc quan khâm sai triều đình đến trấn Ngọc Thạch tuần tra, sẽ đem ra trưng bày. Một
khi tài nghệ của bản thân được quan khâm sai coi trọng, đến lúc đó thay
trời chuyển đất, tiền đồ tương lai rộng mở đấy!
Trong lúc nhất
thời, giá cả ngọc thô tăng cao, ngọc thô có chất lượng thượng thừa càng
là ngàn vàng khó tìm. Khi trời còn chưa sáng, ở phía tây chợ đã là dòng
người chen chúc xô đẩy.
Ngay trong đám người rộn ràng, có một nha
hoàn nhỏ tết tóc hai bên, khó khăn ôm lấy ngọc thô chen ra khỏi đám đông ở phía tây chợ, nhấc làn váy chạy như gió đến một xưởng nhỏ nơi sâu
nhất trong một hẻm nhỏ ở trấn Ngọc Thạch.
Khi nàng ta đi vào ngõ
nhỏ, đến cửa chính của một nơi khá cũ kỹ, lúc này mới dừng bước chân,
dựa vào cửa thở hồng hộc rồi nói với một nữ tử còn trẻ ngồi trước bàn đá dài: “Lục… Lục cô nương, người có nghe nói rằng, quan khâm sai trong
triều trong sáng mai sẽ tới trấn Ngọc Thạch?”
Vị nữ tử kia hơi
nghiêng đầu ra khỏi bức tượng Quan m vừa mới chạm khắc được một nửa,
dưới khăn lụa tơ tằm màu xanh, hé ra một khuôn mặt thuần khiết không tì
vết có thể so với bạch ngọc.
Người đẹp Tây Bắc rõ ràng vì xinh đẹp mà nổi tiếng, thế nhưng nữ tử xinh đẹp này so với những người đẹp ở nơi đây thật là một trời một vực, đúng là ý vị không nói rõ được.
Tuy ngày ngày đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp này, thế nhưng nha hoàn Giác
Nhi vẫn có chút thất thần. Nếu nói ngọc có hồn phách, có thể ngưng kết
ra thành hình người thì Lục cô nương nhà nàng hẳn là quang cảnh như vậy
đi?
Chỉ thấy gương mặt kia giống như mỹ ngọc, mỡ dê thượng thừa,
một đôi mắt không vẽ mà như làn thu thủy, mày ngài không vẽ tự đen, khí
chất nhã nhặn lịch sự mà điềm đạm càng làm cho người ta không dám lớn
tiếng, vẻ ngạo mạn kia giống như một vị tiên giáng trần.
Trái lại, cô nương kia thấy nha hoàn mình lại tái phát bệnh cũ, chỉ lo ngơ ngác
nhìn chằm chằm mặt mình, thì khẽ nở nụ cười, thuận tay cầm lấy một khối
ngọc thô bị bể ném về hướng bên cạnh chân Giác Nhi nói: “Cả ngày giống
như mấy tên đầu đường xó chợ, chỉ biết nhìn người ta như sắc lang, xem
tương lai muội làm sao mà gả đi?”
Giác Nhi hồi phục tinh thần, bất chấp việc Lục cô nương trêu chọc mình, vội vàng mở miệng nói: “Lục cô
nương, cơ hội của người tới rồi!”
Chỉ mở đầu như vậy không có vế
sau, ấy vậy mà Lục cô nương nghe hiểu, nhưng nàng chỉ cười nhạt nói: “Đó là cơ hội cho người khác, có quan hệ gì với ta đâu? Trái lại là muội
đó, kêu muội đi mua một khối bạch ngọc về, có mua được hàng tốt không?”
Giác Nhi nhìn Lục cô nương nhà mình vân đạm phong khinh, dáng vẻ không cầu
vươn lên, ngược lại đã sớm đoán được nên lập tức nổi giận: “Lục cô
nương, người vẫn thật bình tĩnh, nhớ ngày đó Đại thiếu gia không cho
phép Lục cô nương người hồi phủ, là quyết tuyệt cỡ nào? Căn bản không
nghĩ đến người là muội muội, chỉ sắp xếp cho người ở đây trong một trạch viện tồi tàn để đó không dùng tới của Tiêu gia, bắt người đổi họ tự lập gia môn, nếu không biểu dương thật tốt bản lĩnh của người, thật đúng là để cho mấy tổ tông Tiêu gia đó xem nhẹ người rồi!”
Nói đến đây,
ánh mắt Lục cô nương đang lơ đãng chợt dời qua đây, chỉ là trong ánh mắt dịu dàng có thêm chút lạnh nhạt, nàng cầm lên đao khắc, thu lại ý cười, rồi nói: “Ta họ Viên, chẳng qua là nghĩa nữ của Tiêu gia, bị nhà chồng
hưu ly, giờ khôi phục lại họ vốn có, không được vào Tiêu phủ vẫn không
có gì đáng trách. Mặt khác, ta chẳng qua chỉ học qua được chút tài nghệ
bề ngoài của Tiêu gia, lấy nghề này mà sống tạm thôi, có cái gì gọi là
bản lĩnh? Từ nhỏ muội đã đi theo bên cạnh ta, phải hiểu được đạo lý nói
năng cẩn thận, chớ làm cho người ta nghe xong, vô duyên vô cớ rước lấy
phiền toái không cần thiết.”
Khi nói chuyện, đao khắc trong tay
nàng hơi dừng lại, ở chỗ làn váy của Bồ Tát hơi hơi thu tay vạch xuống
một nét xước rất nhỏ, tượng ngọc điêu khắc gần như hoàn mỹ, ngay tức
khắc đã để lại một tì vết, ngọc phẩm như vậy, chỉ có thể bán cho người
ngoài nghề không quá bắt bẻ, lại khó có thể đến được nơi thanh nhã.
Giác Nhi biết mình đã nói sai, lập tức khép miệng.
Nếu nói Lục cô nương là một nhân vật giống như ngọc, nhưng tâm tư của nàng
từ trước đến nay lại là con đường quanh co, làm người ta khó có thể suy
đoán. Từ khi bị nhà chồng hưu ly đến giờ, mỗi ngọc phẩm Lục cô nương làm ra đều giống như tôn bồ tát bằng ngọc này, tài nghệ mượt mà cũng khó có thể bù đắp được sai sót của tì vết.
Giác Nhi biết tâm tư của Lục
cô nương, lại biết nàng làm như vậy nhất định là có ý nghĩ sâu xa của
nàng, lập tức không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, ngọc kia giá
cả tăng vọt, các nàng phải thắt lưng buộc bụng tích góp tiền, hơn nữa đã nhiều ngày việc bán ngọc phẩm điêu khắc nhỏ vốn không đủ thu để mua
ngọc thô, còn phải chờ qua mấy ngày, giá ngọc thô hạ xuống mới có thể
mua được một khối giống vậy.
Nhưng nói xong, vẫn còn chưa từ bỏ ý
định nên nói tiếp: “Lục cô nương, hiện giờ người đã ra khỏi cửa lớn
Vương gia, không cần cả ngày chỉ lo điêu khắc mấy vật chết này, phải vì
bản thân mà suy tính tương lai, cô gia trước đó bị bệnh lao, thành hôn
hai năm lại chưa từng thân mật cùng người… Người vẫn còn trong sạch, nếu rời khỏi Vương gia, phải vì bản thân mình mà tìm kiếm một phần tương
lai thật tốt đấy!”
Thế nhưng những lời này chính là viên đá ném
vào hồ nước lặng, không dấy lên nổi một gợn sóng nhỏ, giương mắt nhìn
Lục cô nương Viên Ngọc Châu kia, hết sức chăm chú bắt đầu tạo hình tiếp
cho một chiếc vòng ngọc màu đỏ như máu gà.
Giác Nhi thở dài một
hơi, biết lúc này Lục cô nương không thích có người quấy rầy, lập tức
nhẹ tay nhẹ chân đi về phòng bếp nhỏ bên cạnh sân, chuẩn bị bữa cơm hôm
nay.
Tuy rằng ngân lượng sống qua ngày của các nàng không nhiều
lắm, nhưng lu gạo lại chứa đầy gạo thơm thượng hạng của Giang Nam, ở nơi biên thùy Tây Bắc này chính là của hiếm không thấy được nhiều. Trên xà
nhà là khối thịt khô lớn đã ướp gia vị, chỉ cần xào cùng với bó cải xanh là có thể ăn cơm.
Trong lúc này, trong tiểu viện vang lên tiếng
thái rau xào rau, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng thét to rao hàng của người bán bên ngoài ngõ nhỏ.
…
Tiêu gia quả thực sơ suất, làm cho lòng người trong trấn Ngọc Thạch rục rịch.
Bấy giờ trong đại trạch Tiêu gia, nhìn qua vẫn ngăn nắp trật tự giống như thường ngày.
Nói cho cùng mấy đời buôn bán cho giới quyền quý, ở kinh thành Tiêu gia có
đông đảo tai mắt, Hoàng đế hạ thánh chỉ trừng trị Tiêu gia vừa mới ra
khỏi kinh thành, Tiêu gia bên này đã sớm nhận được tin đưa tới từ bồ câu đưa thư khẩn cấp, hiểu được tường tận hết nội dung trong thánh chỉ kia.
Sáng sớm, sương mù lạnh lẽo còn hỗn loạn chưa tan hết trong nắng sớm, gia
chủ hiện giờ của Tiêu gia -- Đại thiếu gia Tiêu Sơn một đường vững vàng
đi đến Phật đường phía hậu viện bái kiến tổ mẫu hắn.
Khi Tiêu Sơn
đi vào trong viện, lão tổ mẫu Tiêu gia đang gõ mõ, ánh sáng mặt trời yếu ớt xuyên qua cửa sổ khắc hoa tiến vào phòng, hình thành nên vùng sáng
mờ. Khói hương khuếch tán thành màn sương mỏng, ngăn cách thành một bầu
không khí trầm lặng.
Sau khi Tiêu Sơn thấp giọng chào hỏi, Tiêu
lão thái thái mới chậm rãi mở mắt. Bà xoay người nhìn trưởng tôn của
mình, Tiêu Sơn tiếp nhận gánh nặng Tiêu gia từ tay cha mình đến nay đã
được ba năm, bộ dáng tuấn lãng văn nhã thì nay lại có thêm chững chạc.
Tuy rằng Tiêu gia sắp có tai họa, lại không thấy chút thần sắc hoảng sợ
nào của hắn, lão phu nhân lập tức khẽ gật đầu, nói: “Không màng hơn
thua, Sơn nhi của ta ngày càng ra dáng gia chủ.”
Tiêu Sơn gục đầu
xuống, trầm giọng nói: “Cháu đã cho người điều tra vết nứt của móng vuốt trên ngọc kia, ngọc khí này chính tay lão sư phụ Cổ Vạn Nhân thợ thủ
công trong cửa hàng điêu khắc. Song có thể do sợ tội, hôm nay lại không
tới cửa hàng, nhìn cảnh này hẳn là ông ta đã trốn về quê lánh nạn.”
Tiêu lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải hiểu rõ tình hình như
vậy, làm gì mà chạy nhanh như bôi mỡ vào chân, Tiêu gia đối đãi với hắn
không tệ, tay nghề hắn thuộc hàng xuất sắc, lại không biết bị người nào
mê hoặc mà muốn tới phá hư Tiêu gia ta. Nhưng mà, lần này Hoàng thượng
tức giận, tội trạng này sẽ đổ lên đầu Tiêu gia chúng ta… Mặt khác,
chuyện Tiêu gia chúng ta sai sót cũng truyền đến trong trấn này quá
nhanh… Có một số người có dụng ý khác, muốn hạ độc thủ Tiêu gia chúng ta đấy!”
Tiêu Sơn cúi đầu nói tiếp: “Tổ
mẫu không cần quá lo lắng, tuy rằng Hoàng đế giáng tội, song Thánh
thượng là minh quân, thêm quan hệ với Nhị muội hẳn không đến mức không
phân biệt được nguyên do, hơn nữa thánh chỉ chất vấn nói cho cùng còn
chưa tới trấn Ngọc Thạch, sự tình còn có thể xoay chuyển.... Vừa đúng
lúc Ôn tướng quân muốn tới trấn Ngọc Thạch dạo chơi, ngày mai xe ngựa
tướng quân đến rồi…”
Ấn đường Lão thái thái vẫn luôn nhíu lại, lúc này mới giãn ra được vài phần. Bà gật đầu: “Hiện giờ cháu là gia chủ,
chuyện lớn đến mức này, hiển nhiên là do người gia chủ là cháu nắm bắt.” Nói đến đây, bà hơi ngừng lại một lúc, lại nói: “... Nghe nói Lục nha
đầu và Vương gia đã giải quyết xong hưu thư?”
Tiêu Sơn càng cúi
đầu thấp hơn, kính cẩn nói: “Dạ, nhưng dù sao vẫn là bị Vương gia viết
hưu thư, tôn nhi cố kỵ người khác đàm tiếu, nên không cho muội ấy lập
tức vào phủ, hiện giờ, muội ấy ở viện bên ngoài, cháu để cho quản gia
mỗi tháng chi cho nàng năm lượng bạc sống qua ngày.”
“Năm lượng, không tính là nhiều…”
“Trước đó vài ngày Lão tổ tông có từng nói qua các nơi trong hậu viện phải tự
mình tiết kiệm chi tiêu, không được phô trương, để tránh cho người ngoài mượn cớ. Cho nên cho muội ấy năm lượng bạc trang trải qua ngày, tuy
rằng thiếu một ít, song nếu biết tiết kiệm, thì không lo đến gạo và mì.”
Lão thái thái có chút sâu xa: “Đúng vậy, tuy rằng cháu chỉ cho nàng ta năm
lượng, nhưng ta nghe nói lại đưa cho rất nhiều quần áo dụng cụ, hơn nữa
cháu lại siêng năng chạy đến, hẳn là không thiếu thứ gì…”
Nói đến
đây, Lão phu nhân đột nhiên xoay đầu, cẩn thận đánh giá tôn nhi anh tuấn của mình, lên tiếng: “Nghe nói nàng ta đổi lại họ Viên?”
“Dạ, tôn nhi cho rằng nếu nàng đã bị Vương gia hưu ly, ngược lại lấy lại họ Tiêu không tốt lắm, chi bằng sửa lại họ Viên.”
Đôi mắt của bà lão tỏa ra ánh sáng không tương xứng với tuổi của bà, rồi
từng câu từng chữ nói ra: “Cháu để nàng ta sửa họ Viên, chẳng lẽ là còn
động tâm muốn thu Lục muội cháu vào trong phòng cháu sao?”
Tiêu
Sơn không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, thanh niên lạnh lùng ngày xưa,
hiện giờ đã hoàn toàn trở thành nam tử thành thục chín chắn nội liễm,
cho dù tổ mẫu nói ra lời kinh người, vẫn không thấy hoảng loạn chút nào.
“Lão tổ tông, tôn nhi làm việc đều có chừng mực, tuyệt sẽ không làm bẩn danh tiếng Tiêu gia dù chỉ một ít. Nhưng mà Tiêu gia hiện đang có tai họa
gần ngay trước mắt, chuyện nữ nhi chỉ là chuyện nhỏ, người đừng bận tâm
lo nghĩ là tốt rồi.”
Ý của lời này chính là xin lão tổ tông không cần hỏi lại.
Tiêu lão phu nhân hiểu quá rõ vị tôn nhi này của mình, nhìn qua là một đứa
nhỏ kính cẩn khiêm tốn, thế nhưng lại rất có lập trường, năm đó trưởng
bối trong nhà làm chủ, gả Tiêu Ngọc Châu vào Vương gia, quả thực giống
như muốn lấy hắn một mạng, trong nhà huyên náo đến rối loạn ầm ĩ. Mắt
thấy mấy năm nay Tiêu Sơn từ từ chặt đứt tâm tư, cưới vợ rồi thu lại bớt tâm tính, dường như sắp quên hết đoạn thời gian hoang đường kia. Thế
nhưng không nghĩ đến, Lục nha đầu kia lại bị Vương gia hưu ly trở về,
nhớ nhung tưởng niệm thật lâu, lại giương mắt nhìn người được đưa đến
trước mặt, khó trách Tiêu Sơn lại muốn có hành động....”