Biểu hiện không khỏe của Ngọc Châu coi như kịp thời cứu thầy bói một mạng.
Nghiêu Mộ Dã nhớ rằng khi Ngọc Châu mang thai không nên để nàng bị sát khí làm cho giảm phúc, hắn cố đè nén cơn tức giận, tha cho tên thầy bói không
biết trời cao đất rộng là gì kia.
Tuy nhiên trên đường về, Thái úy đại nhân như bị bao quanh bởi không khí u
ám, sự lạnh lùng trên gương mặt hắn khiến cho thị vệ đi theo nhiều năm
cũng chẳng dám tới gần.
Ngọc Châu cho rằng lát
nữa ăn cơm gương mặt thối này của Thái úy sẽ dọa nhị tỷ, vì vậy nàng bèn nhỏ giọng nói, "Chỉ là lời của thuật sĩ giang hồ thôi, Thái úy đừng để
trong lòng."
Nghiêu Mộ Dã liếc nhìn Ngọc Châu,
hắn cảm thấy từ khi mang thai gương mặt nữ nhân này càng trở nên dịu
dàng, ngực càng ngày càng đẫy đà, thắt lưng càng thêm mê người, hoàn
toàn không giống bộ dạng một thai phụ cũng chẳng mang theo sự thô thiển
của một người sắp làm mẹ gì cả. Khó trách hạng người như Bạch Thủy Lưu
mà cũng phải chạy vạy khắp nơi để thu xếp chuyện hòa ly cho nàng.
Người phụ nữ như vậy, dù có gả ba bốn lần cũng chẳng phải lo về người kế tiếp...
Mặc dù không thể hoàn toàn tin tưởng mấy cái lời bói toán nhưng một vài
điều có vẻ khá chuẩn. Nếu là sự thật...vậy chẳng khác gì nữ nhân này lại muốn tái giá nữa hay sao? Lại còn lần gả sau cao hơn lần gả trước? Cao
hơn Thái úy đương triều hả? Vậy là gả vào trong hoàng cung ư?
Nghĩ vậy, hắn vô thức siết chặt tay Ngọc Châu.
Ngọc Châu biết người chồng thứ hai này của mình tính ghen tuông quá lớn. Lúc này cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay hắn là nàng biết chắc chắn hắn
lại đang tức giận gì đó rồi. Thế là nàng bèn cau mày nói, "Chàng làm đau ta..."
Nghiêu Mộ Dã vội buông lỏng
tay, hắn cũng cảm thấy mình hơi nhập tâm quá vào mấy lời nói của tên
thuật sĩ lừa gạt cho nên sắc mặt lập tức giãn hẳn ra.
Khi quay trở lại đình viện của Thục Huệ phu nhân thì cơm canh đã được chuẩn bị xong.
Tuy trước kia Thục Huệ phu nhân cũng đã từng dọn ra ngoài cung, nhưng thời
điểm đó tới sống tại biệt viện ở miếu am, không phải địa bàn của mình
cho nên nàng vẫn cảm thấy không được quen cho lắm.
Còn bây giờ tuy trang viên nhỏ thật song Thục Huệ phu nhân cảm thấy mình có thể mặc sức tự mình quyết định, bớt đi vài công công tổng quản nội thị
bên cạnh giám sát, điều này càng làm cho Thục Huệ phu nhân chặt đứt ý
niệm hồi cung cùng với những ưu tư về tương lai, nàng chỉ tập trung lo
cho cuộc sống của chính mình, chuẩn bị một ngày ba bữa với đủ hương đủ
vị.
Cho nên đậu tương hấp và củ cải muối trưa
này chính là do Thục Huệ phu nhân đích thân cắt thành dải hoa rồi phơi
khô, lạp xưởng mùi vị Tây Bắc cũng do nàng phối vị, đậu hà lan rang ngon miệng, thêm một bát đậu hũ nấu gạch cua rắc thêm hành, phần lớn toàn là món Ngọc Châu thích ăn.
Vừa đi tản bộ một lúc
khiến cho mạch máu khắp cơ thể Ngọc Châu được lưu thông. Sau vài ngày
nôn nghén liên tục, hiếm khi nàng cảm thấy thèm ăn như này, kèm theo củ
cải muối vừa miệng còn có cả lạp xưởng đậm vị quê nhà đã giúp nàng ăn
được khoảng một bát cơm nhỏ.
Gánh nặng trong
lòng Nghiêu Mộ Dã như được vơi bớt, hắn cảm thấy nên gọi đầu bếp trong
phủ tới thỉnh giáo Thục Huệ phu nhân để có thể làm ra một bữa cơm ngon
miệng như thế.
Ăn xong, Ngọc Châu tạm biệt nhị tỷ.
Từ vùng ngoại ô quay về kinh đô bọn họ bắt gặp một đám người đứng trước cổng thành.
Từ trước tới giờ Thái úy không bao giờ phải chen lấn với ai cả. Một bên
cổng thành khép kín đã sớm mở ra khi thấy xe ngựa của Thái úy tới, đồng
thời lính gác còn hô to lên để dân chúng tránh ra.
Nhưng khi xe ngựa vừa đi qua thì có người nhào qua chặn đầu xe, gào lên, "Oan uổng quá, xin Thái úy phân xử giúp mạt tướng!"
Nhanh chóng có thị vệ gác cổng chạy tới, dễ dàng dùng một tay chặn người kia
lại, đồng thời gào thét đấm đá muốn trói hắn ta lại.
Quan thị vệ mặt mũi mướt mát mồ hôi, chạy sang nói khẽ cùng với gia tướng
của Nghiêu phủ đang đứng cạnh xe ngựa, "Đó là một tội phạm truy nã cải
trang định vào thành nhưng bị phát hiện, không may đụng phải xe ngựa của Thái úy đại nhân, mong dại nhân hãy lượng thứ."
Lúc này Nghiêu Mộ Dã cũng vén rèm cau mày nhìn tên nam tử vừa bị đánh, dưới sự ngăn chặn của quan binh, hắn ta vẫn như con thú vùng vẫy khi bị
nhốt, lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng chỉ cần là
người luyện võ thì đều có thể nhận ra, tư thế lăn của nam tử kia chính
là phương pháp dùng khiên tránh né thường thấy trên sa trường, hơn nữa
đó còn là chiêu thức do chính Nghiêu Mộ Dã đích thân sáng tạo và ra sức
phổ biến rộng rãi vào năm ấy, hồi đó khi hắn dẫn quân, hầu như ai cũng
phải tập luyện qua.
"Dẫn tên kia qua đây!" Thái úy lên tiếng phân phó.
Dường như người kia cũng đã nghe thấy giọng nói của Thái úy cho nên đã ngừng
chống cự, mặc cho thị vệ của Nghiêu Mộ Dã trói chặt rồi đưa tới trước xe ngựa.
Người nọ có vẻ đã trải qua đủ loại thăng
trầm, chòm râu nơi khóe miệng anh ta bù xù, chẳng biết đã bao lâu rồi
chưa tắm nữa. Có điều khi trông thấy Thái úy đại nhân, anh ta giống như
gà con phá trứng nhận mẫu thân, nôn nóng khó mà dằn nổi chắp tay hướng
về phía Thái úy.
Tuy đã bị dánh tới bầm tím cả
gương mặt nhưng chỉ cần liếc mắt là Nghiêu Mộ Dã đã có thể nhận ra, đây
chính là Cảnh Lượng, lính tiên phong trong quân doanh ở phương Bắc của
mình khi ấy.
Người tên Cảnh Lượng này năm đó
chiến đấu anh dũng, thạo sông nước, đã từng tự mình bơi qua dòng sông
lớn ở phương Bắc mà không cần dùng tới thuyền.
Sau đại thắng ở Bắc địa, anh ta đã được điều động tới dưới quyền của lão
tướng Uất Trì, giúp đỡ trong việc trừ giặc nước, gần đây thủy quân đã có một đợt cải tổ lớn, tuy thủy quân Giang Tây do Bạch gia độc quyền,
nhưng nhân mạch bao năm Nghiêu Mộ Dã tích góp trong quân đội há có thể
khinh thường? Tóm lại, Nghiêu Mộ Dã vẫn có thể cài tâm phúc vào trong
Thủy doanh Giang Tây như thường.
Cảnh Lượng chính là một trong những số tâm phúc đó. Nhưng tại sao hắn không ở trong thủy doanh Giang Tây, chạy tới đây làm gì?
"Thái úy đại nhân...ta và mấy vị tướng quân nữa đã bị kẻ gian hãm hại, đổ vấy cho ta ngần cấu kết với bọn giặc nước, bán đứng bí mật quân sự, mấy vị
tướng quân kia đã bị đại soái thủy quân Bạch Sùng chém ngay tại chỗ, ta
không cam lòng chịu oan ức nên mới chạy trốn tới đây, Thái úy đại nhân,
xin người phân xử giúp mạt tướng!"
Nghiêu Mộ Dã
thầm cả kinh. Tuy những trận chiến tiêu diệt giặc nước chưa bao giờ
ngừng lại, nhưng bây giờ không phải thời chiến, dù đại soái thủy quân
Giang Tây muốn giết gian tế, hơn nữa gian tế lại có quân hàm không hề
thấp, Bạch Sùng dám không mật tấu đã giết người, ngay cả Quân bộ ở kinh
thành cũng chưa từng nghe qua chuyện kinh hãi bực này, hắn ta ăn phải
gan hùm mật gấu à?
Có lẽ Bạch Sùng kia lại không ngờ có một con cá lọt lưới như Cảnh Lượng, tới thời khắc bị chặt đầu
trong quân doanh Cảnh Lượng đã thoát khỏi đao phủ, mặc cho thân thể bị
trói mà nhảy vào trong dòng nước xiết, cuối cùng cũng trốn tránh được
quân truy lùng, chạy tới kinh thành gặp Thái úy đại nhân.
Nghiêu Mộ Dã lập tức mở miệng dặn dò kẻ dưới, định đem theo Cảnh Lượng về quân doanh của mình.
Đúng lúc này có người hô lớn, "Khoan đã!"
Nghiêu Mộ Dã ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Thị Lang Phạm Thanh Vân, kẻ mới được bổ nhiệm vào Hình bộ.
Vị Phạm đại nhân này là tấm gương điển hình trong việc thăng quan tiến
chức của thứ tộc, trong đám con cháu thứ tộc trước đây, khó mà có người
có thể một đường thăng tiến lên được tới Hình bộ như hắn.
Hôm nay, vị Phạm đại nhân này lộ rõ vẻ mạnh mẽ oai phong, nói với Thái úy
đại nhân bằng giọng điệu đúng mực, "Người này chính là trọng phạm mà
Hình bộ đang truy nã, dựa theo điều lệ, hắn ta nên trải qua sự tra xét
của Hình bộ, nếu Thái úy đại nhân có nghi ngờ gì, hôm sau hạ quan sẽ sai người mang tư liệu tới quân doanh của đại nhân để người xem, có điều
trước mắt, hạ quan cần dẫn người ngày tới Hình bộ thẩm vấn!"
Nghiêu Mộ Dã nhìn người trước mắt, nếu không phải vì quan hệ với Ngọc châu thì e rằng cả đười này hắn cũng chẳng buồn nhìn thấu một tên thứ tộc ti
tiện như thế.
Nói về tiểu sử của vị Phạm đại
nhân này, Nghiêu Mộ Dã đã thức trắng một đêm trên thuyền đọc đi đọc lại
nhiều lần. Tuy trước mắt chưa nắm được nhược điểm của hắn ta nhưng
Nghiêu Mộ Dã có thể khẳng định chắc chắn rằng lai lịch của hắn ta có
điều khuất tất, những điều bẩn thỉu mà hắn ta giấu diếm khiến cho người
khác phải buồn nôn. Gần như trên con đường thăng tiến của hắn ta đều sẽ
có kẻ phỉa ngã ngựa vì đủ loại sai lầm, mà những sai lầm đó lại vừa đúng lúc giúp hắn ta thượng vị.
Cựu ân sư Viên Trung Việt của hắn chẳng qua cũng chỉ là vật hi sinh đầu tiên trên con đường
một bước lên trời của hắn mà thôi. Vậy mà bây giờ một con kiến hôi hèn
hạ, một tên nam nhân dựa vào Viên gia để leo cao như hắn cũng có thể
bình tĩnh thách thức Nghiêu Mộ Dã ư?
"Phạm đại
nhân quả nhiên là quan mới nhậm chức thích ra oai phủ đầu, rất có uy
phong của một Thiết Diện Phán Quan nhỉ!" Nghĩ tới đây, Nghiêu Mộ Dã thản nhiên mở miệng nói.
Phạm Đại Nhân vội vã chắp
tay, "Mấy ngày nay Thánh thượng đã tỏ rõ ý muốn chỉnh đốn lại trị (*),
đương nhiên Hình bộ là nơi đứng mũi chịu sào, hôm nay ở cổng thành người qua lại đông đúc, bất kể kẻ nào dám không tuân theo quốc pháp, e rằng
Ngự sử chưa kịp sonaj tấu thì cả thành đã xôn xao hết cả lên rồi nhỉ? Hạ quan lo sợ, thật sự không dám làm trái thánh chỉ!"
(*)lại trị : tác phong và uy tín của quan lại thời xưa
Nghiêu Mộ Dã cũng cảm thấy giữ gìn quốc pháp là việc quan trọng. Thế là hắn
đáp, "Phạm đại nhân có lý, nếu người này chưa bước qua cổng thành, lại
là do ta bắt lại thì đương nhiên theo cơ sở Hình bộ đại Ngụy, phạm nhân
bị truy bắt bởi các bộ binh thự khác giữa đường, vả lại không thuộc sự
quản lý của phủ nha, vậy tất cả đều có thể giản lược, để người của Binh
thự áp giải vào kinh thẩm vấn. Do đó, người này sẽ do ta áp giải vào
kinh nhỉ..."
Nói tới đây, hắn ngoảnh đầu nhìn
thị vệ đứng cạnh, "Hôm nay quá muộn để lên đường rồi, không bằng làm
phiền quan trông thành, tạm thời tới biệt viện ở ngoại ô kinh thành nghỉ ngơi, chọn ngày hồi kinh."
Thái úy vừa ra lệnh, xe ngựa lập tức quay đầu chuyển hướng về phía ngoại ô kinh thành, mang theo Cảnh Lượng nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt Phạm Thanh Vân xám xịt vì tức, hắn ta cố tình đón đầu xe ngựa,
nhưng tính nết của Thái úy khắp kinh thành này ai mà không biết? Nếu
chọc tới Thái úy thật, người ta cũng sẽ mặc kệ hắn ta là quan viên thị
lang bộ Hình gì đó mà khiến cho hắn ta không bước xuống đài được.
Gương mặt Phạm Thanh Vân u ám hẳn đi, hắn sai người đi theo xe ngựa của Thái
úy, tránh việc nhỡ đâu Cảnh Lượng kia nhân cơ hội chạy trốn, sau đó hắn
ta xoay người trở về kinh thành, chuẩn bị bẩm báo cho Bạch hầu biết.
Ngay khi xoay người rời khỏi kinh thành, Nghiêu Mộ Dã lập tức dặn thị vệ thông báo thuộc hạ ở quân thự tới nhận lệnh.
Rất nhanh đã tới biệt viện, ở cửa là một khung cảnh huyên náo, các tướng quân đều đã tới đông đủ.
Lúc xuống xe, Ngọc Châu ngoảnh lại nhìn gương mặt Thái úy, trông hắn có vẻ
rất trầm trọng, không còn tâm trạng thờ ơ như thường ngày nữa.
Nàng hít một hơi thật sâu, khoongn khỏi nhớ lại lời nói của thầy bói, có
phải Thái úy đại nhân đang bị vây trên núi, kẹt trong nước hay không?
Không lâu sau, lão tướng quân Uất Trì nặng nề dẫ theo em trai là Uất Trì Đức hiền bước tới.
Trước sự làm chứng của mấy vị tướng quân, Nghiêu Mộ Dã hỏi thăm Cảnh Lượng
một cách cặn kẽ về toàn bộ quá diệt gian tế tại thủy doanh Giang Tây.
Cảnh Lượng rưng rưng kể lại hoàn cảnh lúc mình tiêu diệt giặc nước rồi gặp
mai phục, hắn cùng với đồng liêu liều chết chém giết, mang được về ba
chiến thuyền nguyên vẹn, nhưng có một chiếc thuyền và người đã bị đánh
chìm trên biển.
Trải qua cuộc chiến thập tử nhất sinh trở lại, vừa mới lên bờ đã bị bắt. Có người lục soát lớp áo ngủ
lụa của hắn, không ngờ lại tìm thấy mật thư của địch, trong thư nói rõ
rằng Cảnh Lượng phải mang cho bọn họ một con thuyền dạng tàu thủy để bọn họ có thể mô phỏng lại.
Kết quả, chiếc thuyền không thể mang về kia đã trở thành bằng chứng tư thông với địch của Cảnh Lượng.
Nhưng chư vị tướng quân ngồi đây đều biết, chẳng qua đó chỉ là mượn cớ mà thôi!
Bạch gia mượn cái cớ này để giết chóc, ý đồ tranh giành binh quyền thủy quân Giang Tây, dùng một đòn để ra oai phủ đầu!