Sau khi bày tỏ nỗi oan khuất, Cảnh Lượng mắt ngấn lệ nói, "Thái úy, bọn họ hãm hại
người trung lương như vậy có khác nào đưa triều đình Đại Ngụy tới bước
đường cùng không?"
Ánh mắt Nghiêu Mộ Dã trở nên lạnh lùng, "...Chẳng qua là muốn...vây khốn cô lập chúng ta ở trong thành thôi mà!"
Trước kia hắn còn
thấy khó hiểu về việc Bạch gia trở nên nhiệt tình khác thường đối với
công việc trong thủy quân. Thuyền bè thủy quân đều cần ngân lượng để duy trì, ngoài ra nếu xảy ra thủy chiến, nếu tàu thuyền bị hao tổn thì đúng là càng đốt bạc. Mỗi năm, khi Uất Trì lão tướng dự trù cho chi phí quân sự, bao giờ cũng phải chạy qua lại giữa hai nơi là bộ binh và bộ hộ, vô cung tốn tâm sức.
Vậy mà gần đây Bạch gia lại đầu tư một khoản tiền khá lớn vào thủy quân Giang Tây, nhìn qua thì trông bọn họ chẳng khác nào phường cờ bạc ham mê một cách mù quáng. Nhưng vài ngày trước, khi Nghiêu Mộ Dã điều tra ra lai lịch của Phạm
Thanh Vân, người từng đảm nhiệm công bộ, vô tình hắn đã tìm thấy bản đồ
trùng tu hoàn chỉnh của đường thủy, nhờ đó hắn đã giật mình bừng tỉnh,
toàn thân không khỏi cảm thấy âm u lãnh lẽo!
Giữa lúc đám thuộc cấp đang mồm năm miệng mười, hắn bèn lấy ra tấm bản đồ mượn tạm từ công bộ trải ra, trầm mặc nhìn.
Kênh đào của kinh thành và Giang Tây vốn cách xa khỏi đường bộ, trong tấm
bản đồ này, nhìn qua cứ tưởng chỉ là một công trình bình thường, nhưng
khi tu sửa hoàn chỉnh, rồi lại sửa thêm một lần nữa, hai nơi ban đầu
không liên quan gì tới nhau không ngờ giờ lại được đả thông, nói cách
khác, một khi thủy quân Giang Tây thuận chiều gió thì chẳng cần tới nửa
ngày, bọn họ có thể dọc theo đường thủy thẳng tiến tới kinh đô.
Hơn nữa, Cấm Vệ Quân đóng quân ở kinh thành có quân số không thể khinh
thường. Những tướng sĩ được trang bị đầy đủ này không hề nghe theo sự
điều khiển của Nghiêu Mộ Dã, tất cả đều là lực lượng tâm phúc của hoàng
thất và Bạch gia!
Dù Nghiêu Mộ Dã có
ngầm cài được một vài lão tướng vào thủy quân Giang Tây thì hôm nay
trong cuộc tập kích diệt trừ nội gián, tất cả lão tướng cũng đã bị Bạch
Sùng chém đầu toàn bộ.
Tuy binh lực
của Nghiêu Mộ Dã đóng tại trấn Phái Nhiêu khá đông nhưng vì Đại Ngụy có
lệnh cấm nếu không phải buổi lễ duyệt binh thì lực lượng quân đội không
được phép vòa trong kinh thành. Trọng binh đóng tại trấn Phái Nhiêu cách kinh thành khá xa. Xa tới nỗi, có điều phối binh lính từ binh thự của
Nghiêu Mộ Dã từ hai quân doanh đóng ngay phía trước thủy quân Giang Tây
thì căn bản cũng chẳng thể làm nên chuyện.
(*)binh thự: trụ sở quân đội.
Công trình tu sửa đường sông nhìn thì có vẻ không có liên quan tới việc xây
dựng thủy quân, nhưng khi kết hợp hai chuyện lại cùng một chỗ thì một âm mưu đã được tính toán từ lâu lập tức nổi lên khỏi mặt nước.
Đột nhiên Nghiêu Mộ DÃ cảm thấy dường như lời của thầy coi tướng kia đã
linh nghiệm, hôm nay quả nhiên hắn đã bị vây trong thành, chỉ cần bất
cẩn là có thể trọn đời không thoát thân nổi!
Không khí trong biệt viện ở ngoại ô kinh thành đang nặng nề thì bên trong
hoàng cung lại là một khung cảnh ca múa, xa hoa an nhàn, đồi trụy.
Bạch Hầu dẫn theo Viên thị, thê tử vừa cưới của mình tới tiểu điện của hoàng đế ăn cùng nhau ăn uống no say.
Đầu thu, hoa cúc trong hoàng cung đang nở rộ, hoàng đế không muốn thưởng
thức vẻ đẹp ấy một mình cho nên mơmì phu thê Bạch Hầu tới uống rượu ngắm hoa cùng.
Cùng tiếp khách còn có cả
Bạch phi bụng mang dạ chửa, sắp tới ngày lâm bồn, vì vậy bữa yến tiệc
riêng tư tại tiểu điện này diễn ra khá vui vẻ.
Dù bụng Bạch phi đã lớn nhưng nàng ta vẫn tô son trác phấn nhẹ nhàng như
cũ, sắc mặt rạng rỡ tựa phù dung, hải đường. Gần đây moi chuyện trong
cung đều cực kỳ vừa ý nàng ta.
Tiêu
phi, cái kẻ chẳng biệt tại sao lại mang long thai, giờ đã bị giáng chức
rồi đuổi ra khỏi cung, bất kể nàng ta có sinh nam hay nữ thì cũng chẳng
thể tranh giành long sủng với đứa con trong bụng nàng được.
Con nối dõi trong cung coi trọng nhất là danh phận của mẫu thân, dù hoàng
đế có ham luyến nữ sắc, nhất thời không bỏ được Tiêu phi mà thỉnh thoảng đi thăm nom thì nữ nhân trong cung đều biết một chuyện, hoàng đế nhìn
cứ tưởng là người đa tình nhưng hóa ra lại là kẻ bạch tình nhất. Bây giờ Tiêu phi bị mất thánh tâm bởi vì mưu tính cho Nghiêu gia thì khó mà có
khả năng trở mình được nữa.
Nghĩ vậy,
nụ cười của Bạch phi càng trở nên ngọt ngào, hoàng hậu họ Viên kia chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí, nếu không phải hoàng thượng muốn bảo vệ
thể diện của thế gia suy tàn thì hoàng hậu họ Viên kia liệu có đững vững nổi không? Bạch phi nàng mới là hoàng hậu chân chính trong cung này mới đúng.
Sau đó Bạch phi nâng cổ tay trắng như tuyết, đích thân rót rượu cho hoàng đế.
Hoàng đế trẻ tuổi đã ngà ngà say, hắn phanh y phục trước ngực, cười nâng chén nói với Viên Hi, "Trẫm còn nhớ rõ lần trước khi Bạch phu nhân vào cung
là vào khoảng cung yến Trung thu, bức tranh Bách Cúc Thu Vận của khanh
đẹp tới nỗi khiến mọi người phải chấn động, nhớ mãi không quên, khi đó
trẫm đã nghĩ không biết trong triều này vị anh hào tuấn kiệt nào mới có
thể xứng với bậc tài nữ như khanh, hôm nay xem ra đúng là Bạch khanh có
phúc mới lấy được một hiền thê như vậy."
Viên Hi vội dập đầu nói, "Con gái của tội thần tạ ơn Thánh thượng đặc xá,
nếu không phải Thánh thượng lệnh cho Bạch hầu đến miếu am miễn tội cho
thần thì sao thần và Bạch hầu kết được mối lương duyên này đây?"
Bạch phi dựa vào người hoàng đế ngồi cạnh, cười nói, "Hoàng thượng là người
nhân từ, năm đó khi Viên gia gặp chuyện, Thánh thượng vốn không hề muốn
xử nặng, thế nhưng Nghiêu Thái úy lại dùng thủ đoạn dữ dội mới khiến cho người già phụ nữ và trẻ em Viên gia chịu liên lụy...Bây giờ cảnh vật
đổi rời, Thánh thượng tưởng niệm sự nhân hậu của đại bá ngươi mới chăm
sóc cho gia quyến của các ngươi."
Khóe mắt Viên Hi tuôn trào từng giọt lệ, nàng ta lại quỳ lạy đội ơn tấm lòng sủng ái gia quyến của Thánh thượng một lần nữa.
Tán gẫu thêm một hồi, Bạch phi tinh ý đứng dậy, mời Viên Hi cùng nhau ra
đình viện ngắm hoa, để quân thần hai người trò chuyện chuyện cơ mật quan trọng.
Bạch hầu cười nhìn kiều thê
của mình đi cùng Bạch phi vào hoa viên rồi mới xoay người thấp giọng
nói, "Bẩm Thánh thượng, vừa rồi Phạm đại nhân của Hình bộ vừa bẩm báo
rằng ở Giang Tây có một tên gian tế giặc nước tên là Cảnh Lượng, trên
đường đào thoát tới cửa sau kinh thành đã bị Nghiêu Thái úy mang đi,
Phạm đại nhân muốn xin chỉ thị của Hoàng thượng xem có thể đưa người của Hình bộ tới lục soát biệt viện Nghiêu gia, bắt tên tội phạm bị truy nã
kia về quy án hay không."
Đế vương trẻ tuổi chậm rãi uống nốt chén rượu, ôn hòa đáp lời Bạch hầu, "Mấy chuyện
nhỏ nhặt này Bạch khanh cứ tự định đoạt là được, trẫm không biết rõ ngọn ngành cho nên không tiện chủ trương, có điều...lúc này Bạch hầu nên dè
chừng Thái úy, hắn ta thân là người đứng đầu thế gia đáng ra phải hành
động cẩn trọng, vậy mà lần này lại ầm ĩ trong nội bộ thế gia khiến con
em các họ tràn đầy bất mãn. Dù công lao có lớn hơn nữa thì cũng phải có
giữ thái độ quân thần, điều này Bạch khanh có thể coi như một ví dụ điển hình cho văn võ trong triều."
Bạch
Thủy Lưu nghiêm túc nghe mấy câu nói tưởng chừng hồn nhiên không có đầu
óc của Hoàng đế, sau đó suy nghĩ một lát mới cất tiếng, "Vậy trước tiên
thần sẽ bảo Phạm đại nhân tạm thời đừng làm to chuyện, đợi Thái úy đích
thân dẫn khâm phạm quay về, nếu Thái úy quyết định bao che tội phạm thì
hành động của Hình bộ coi như cũng có lý do phù hợp."
Nghe xong, hoàng đế gật đầu nói tiếp, "Bạch khanh làm vậy rất ổn...Trẫm đã
đọc danh sách mà Bạch khanh đệ trình lên, những người này được bổ nhiệm
vô cùng thỏa đáng, có điều hình như Trẫm thấy có vẻ ít người Nghiêu gia
hẳn đi nhỉ."
Bạch Thủy Lưu hơi cau mày song vẫn nói tiếp, "Là do danh sách thần viết không thích đáng, khi nào về thần sẽ sửa lại rồi nộp cho bệ hạ..."
Hoàng đế bưng chén rượu, khẽ quơ quơ, "Không cần phí công thế. Lúc tiên hoàng còn tại thế, Nghiêu Chính Đường - cháu trai của Nghiêu thái sư, tộc
trưởng Nghiêu gia đầu tiên hình như vẫn chưa có chức vị chính thức, vậy
ghế trống ở Hộ bộ để hắn ta ngồi vào đi...Lại nói tới, tộc trưởng của
Nghiêu gia vốn nên do truyền thừa của Nghiêu thái sư nắm giữ, ôi Nghiêu
Nhị lang, tài năng quá lộ liễu rồi!"
Nghe lời này của Hoàng đế xong, Bạch Thủy Lưu lập tức hiểu ngay thánh ý. Xem ra Hoàng thượng muốn nâng đỡ một nhánh khác Nghiêu gia thành tộc trưởng dòng chính. Bởi Nghiêu Mộ Dã kia quá mức tùy tiện, không thể khống chế
nổi. Nhưng Nghiêu Chính Đường này cũng chỉ là một kẻ ngu muội, cả ngày
thích thưởng thức kim thạch, thuộc hạng người hay đăng đàn tán dóc bàn
luận viển vông.
Thật ra trong lòng
Bạch Thủy Lưu vẫn luôn cho rằng Hoàng thượng vì kiêng dè thực lực của
Nghiêu gia nên mới muốn diệt trừ tận gốc một lần, hôm nay xem ra bên
người vị hoàng đế này bớt đi một Nghiêu Mộ Dã quyết đoán tàn nhẫn...cũng tốt! Dù sao một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, có một Hoàng đế yếu đuối như vậy đối với sự tồn tại của các thế gia mà nói đúng là rất may mắn!
Không biết tại sao ngay bản thân Bạch Thủy Lưu cũng có chút thả lỏng.
Gần vua như gần hổ, nhưng nếu vua là một con mèo con vậy kẻ bề tôi há lại không an lòng cho được?
Sau khi tâm tình chuyện quốc sự với Bạch hầu một hồi, phu thê Bạch thị khấu tạ sự chiêu đãi của hoàng đế rồi rời khỏi hoàng cung.
Bạch phi vì mang thai nên mệt mỏi dập đầu thỉnh an xin lui.
Hoàng đế trẻ tuổi quay về ngự thư phòng, đối diện trước long án treo một bức
tranh sót lại từ tiền triều, năm đó khi hắn đăng cơ chính mẫu thân tự
tay chọn lựa treo trên tường cho hắn. Đây là bức tranh "Đứa bé tóc bù xù thích thú ngồi câu cá", đứa bé tóc rối ngồi trên tảng đá, bên cạnh đặt
một chiếc lưới. Bên dưới những chiếc lá sen trong hồ có vài con cá chép
như đang muốn nhảy lên khỏi mặt nước, đớp mấy con chuồn chuồn đậu trên
lá sen.
Đứa bé kia đúng là khiến cho
người ta cảm thấy sợ hãi, vừa có lưỡi câu cong, lại có cả lưới bắt chuồn chuồn, nhưng đối với mấy chú chuồn chuồn trong ao mà nói, thứ chúng nó
sợ nhất không phải là đứa bé bên hồ, mà là mấy chú cá chép kiu dưới
nước.
Mẫu thân treo bức tranh này lên
tường để cho hắn thưởng thức mỗi ngày chính là muốn nhắc nhở hắn rằng
bản thân đang ở trong hoàn cảnh thế nào. Thân là hoàng thất lại không
thể nắm mạch máu của giang sơn trong tay, đây là điều sỉ nhục đối với
các triều đại tiên hoàng. Lời nói của mẫu hậu lúc đó luôn vang vọng bên
tai hắn, "Nghi lễ đăng cơ hôm nay chẳng qua chỉ để lừa gạt thế nhân, con của ta ơi hãy nhớ kỹ lấy, khi nào con trở thành đứa bé thả câu bên bờ
nắm quyền định đoạt sinh tử của sinh vật nhỏ kia thì con mới thực sự là
một hoàng thượng cửu ngũ chí tôn."
Lời nói ấy, hắn vẫn còn nhớ...
Đúng lúc này, thái giám hầu hạ bên người dè dặt lên tiếng, "Thánh thượng vừa mới uống rượu mà chưa ăn cơm, giờ có chén cháo gạo tẻ đã nấu xong,
Thánh thượng có muốn dùng hay không?"
Hoàng thượng gật đầu một cách thờ ơ, dường như nhớ tới việc gì đó, hắn nói,
"Khỏi cần trình lên mấy món đầy dầu mỡ kia, ngươi mang một đĩa củ cảu
muối từ chỗ Thục Tuệ phu nhân tới ăn kèm cháo là được."
Một bát cháo thơm nồng được bưng lên cùng với một đĩa đậu tương trộn củ cải muối. Lúc Hoàng đế cầm chiếc đũa ngà voi lên gắp một miếng củ cải bỏ
vào trong miệng, khóe miệng hắn chậm rãi lộ ra ý cười chân thành. Trước
mắt hắn dường như hiện lên bóng dáng nhỏ bé yếu đuối của nữ tử ấy, đầu
quấn khăn trùm, tự tay cắt từng miếng củ cải dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ...
Chỉ khi trở thành một kẻ mạnh
mới có thể quyết định được sự sống chết của loài giun dế, nhưng trước
đó, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân xuất hiện cảm xúc mềm yếu nào
cả!
Nghĩ vậy, hắn từ từ thu hồi ý
cười, ăn xong hắn đặt bát cháo qua một bên,bắt đầu phê duyệt tấu chương, bóng nến lẻ loi kéo dài hắt xuống cạnh long án, dần dần đè lên bức
tranh đứa bé kia khiến bức tranh biến thành một màu đen...