Khi Nghiêu Mộ Dã dâng tấu chương lên long án, Thánh thượng lúc này đang đánh cờ với Bạch Thủy Lưu.
Gần đây Kinh thành đang lưu hành loại cờ song lục.
Loại trò chơi này được bắt nguồn từ Thiên Trúc, chỉ thấy trong hộp cờ của
hai người có hai loại cờ hắc bạch được làm bằng cốt trâu, bên cạnh bàn
cờ đặt hai cục xúc xắc được làm bằng ngọc thạch, mỗi bước đi tiếp theo,
đều phải đỗ xúc xắc trước, rồi lại theo con số trên xúc xắc mà ra quân.
Ai đem quân cờ mình sở hữu vào được điểm giao cuối cùng của hai đường tung hoành được đạo khắc trên bàn cờ trước, mới được tính thắng. Bởi vì loại cờ này một nữa là dựa vào con số lớn nhỏ khi ném xúc xắc quyết định,
thắng bại chỉ là trong nháy mắt, chỉ cần chưa đến phút cuối cùng, ai
cũng không biết trước được thắng thua.
Từ trước đến nay Thánh thượng thích chơi thử các loại trò chơi mới mẻ, lần gần đây nhất là thích tìm tới các cận thần đánh cờ.
Đến khi một quân cờ quyết định được đặt xuống, Bạch thiếu mới cười nói: “Thánh thượng anh minh, thần lại thua rồi.”
Hoàng đế trẻ tuổi thích ý duỗi cái eo lười cười to ha ha nói: “Bạch ái khanh, ngươi nên tập luyện tài nghệ ném xúc xắc thêm!”
Sau khi nói đùa xong, Hoàng đế mới xoay người mang tấu chương kia đến, sau khi mở ra nhìn, liền ai một tiếng thở dài.
Bạch Thủy Lưu không nói gì, yên lặng chờ Hoàng đế mở miệng. Hoàng đế lại đem tấu chương nhìn lại một lần nữa, lúc này mới đưa cho Bạch Thủy Lưu, cảm thán nói: “Ngươi xem cũng không sao, Nghiêu khanh không muốn cử hành
Đại sư chi lễ, thỉnh tấu chương hủy bỏ, vì hoàng gia mà đổi thành nghi
thức tế lễ, cũng xem như báo tin vui này cho tiên hoàng.”
Sau khi Bạch Thủy Lưu xem xong, trầm mặc một hồi rồi cười nói: “Tấu chương
này Nghiêu Thái úy nhắc đến trận chiến đã làm tổn thương vào gân cốt Đại Ngụy, không muốn vì buổi lễ này mà phô trương lãng phí, thật sự là vì
Thánh thương mà quan tâm lo lắng, không biết ý Thánh thượng là…”
Thánh thượng gõ nhẹ bàn cờ, nói: “Lúc trước Hộ bộ trình báo lên tấu chương
không phải nói là Đại sư chi lễ lần này thật sự quá gấp gáp, có ý muốn
hướng đến các thân hào thế gia trưng thu “Thuế Đại sư”, dùng để bổ sung
phí vào buổi lễ đó sao? Thái úy săn sóc dân tình, Hộ Bộ cũng không phải
khó khăn vì việc này, nên hãy hủy bỏ Đại sư chi lễ đi.”
Bạch Thủy Lưu cười nói: “Thần tuân chỉ, lập tức đi làm ngay.”
Một khắc sau khi ra khỏi cửa cung, trên mặt Bạch Thủy Lưu không còn vẻ tươi cười như lúc nãy. Loại cờ hiện nay trên triều đình, có chút tương tự
với loại cờ song lục kia. Tỉ mỉ bố cục, nhưng cũng không thể dự đoán
được biến số đột nhiên thay đổi.
Lần Đại sư chi lễ này, vốn là muốn chứng thực Nghiêu gia lập đại hỉ công, làm hao tài tốn của, mặt khác tranh lột phúc lợi của các thế gia, để sửa chữa tội danh công
đức của Nghiêu gia. Kể từ đó, mâu thuẫn của Nghiêu gia và các thế gia
khác, từ từ trồi lên mặt nước.
Nhưng không ai ngờ được, Nghiêu Mộ Dã giờ đây lại trở nên khiêm tốn, chủ động đưa ra lời hủy bỏ Đại lễ…
Bạch Thủy Lưu nghĩ đến đây, rồi cũng thở hắt ra một hơi, nếu đã hủy bỏ như
vậy, kể cũng không sao, bất quá Kinh thành phong vân biến đổi ngờ, cho
dù là ai cũng không đoán trước được, cũng như đánh cờ thú vị hay không,
không phải cũng bắt nguồn từ đây sao?
Hơn nữa… Nàng hẵn là cũng đã trở lại rồi đi.
Nghĩ đến đây, Bạch Thủy Lưu nghiền ngẫm cười cười, sửa sang lại y bào lãnh
tụ của mình, sải bước về phía cổng cung nơi có cổ xe ngựa đang đứng chờ
trong làn sương…
Tam quân Đại Ngụy xuất phát vào thành,
tuy rằng hủy bỏ Đại sư chi lễ và yến hội thịnh lễ một tháng. Nhưng bá
tánh khắp nẻo đường hoan nghênh nhiệt tình một chút cũng không giảm!
Ngày hôm ấy ở Kinh thành quả thực bầu không khí vui mừng sôi nổi đến
không tả được.
Nhưng điều khiến bá tánh hơi tiếc nuối
đó là, không được nhìn thấy thân ảnh vị chủ soái Nghiêu Mộ Dã cùng các
vị tướng quân khác.
Bởi vì bọn họ không đi theo tam quân vào thành, mà là đi đến đế miếu hoàng gia trước một bước, an ủi tổ tiên Dương gia.
Nghi thức tuy đơn giản nhưng không mất phần long trọng. Thánh thượng tự mình suy nghĩ viết tế văn, cao giọng đọc diễn cảm, văn võ bá quan đứng rũ
đầu trước tế đàn, lắng nghe âm thanh vang vọng, hồi tưởng hồn thiêng tử
trận.
Sau đó, quần thần được Thánh thượng ân cần dạy
bảo, đại chiến tuy rằng đã kết thúc, nhưng lưu dân biên ải len lỏi khắp
nơi, tạo thành đạo phỉ hoàng hành, dân chúng lầm than khốn khổ, các
khanh cần phải cố gắng hết sức giải quyết vấn đề này, nhất nhất giải trừ lo lắng cho dân.
Những dân sinh này gian nan khổ cực,
nhất thời làm giảm đi sự vui sướng của thắng lợi, lại thêm Thánh thượng
giống như đang nhắc đến trước đây Nghiêu Thái úy “nhất ý cô hành”*, xuất binh gây ra chiến tranh loạn lạc.
*Nhất ý cô hành: Khăng khăng làm theo ý mình.
Bất quá sắc mặt Nghiêu Thái úy lại không mang nét giận giữ, bình thản ung
dung mà cảm tạ Thánh thượng lâm huấn, khiến cho những người đang có ý
định chê cười, không khỏi sinh ra cảm giác thất vọng.
So với sự kích động ngầm của những nam tử triều đại trước đây, thì những nữ tử thế gia hoàng tộc khá đơn giản và dễ hiểu.
Trước đây bởi vì chuẩn bị cho cuộc chiến tranh, trong Kinh thành nghiêm cấm
các loại yến hội. Các chư vị thế gia lúc này chỉ biết dựa vào trà yến
“canh suông quả thủy”* để ứng phó với sự nhàm chán thường ngày, thật là
có chút bị trà nước làm cho no đủ.
*Canh suông quả thủy: Mô tả món ăn nhạt và không có mùi vị
Hiện giờ thắng lợi đã trở về với sư đoàn, các phủ trạch rốt cuộc cũng tìm
được danh mục chính đáng chính là tổ chức một buổi yến tiệc để tận hưởng niềm vui bên gia đình và bằng hữu.
Trong đó yến hội của phu nhân Lễ Bộ thị lang là độc đáo nhất.
Thụy quốc phu nhân từ trước đến nay là người rất giỏi tổ chức yến hội, danh
mục chuẩn bị mở yến hội lần này cũng khiến cho người khác phải kính
ngưỡng, có tên gọi “Thiên Quân Yến”.
Phu nhân muốn mời
các tướng quân trẻ tuổi xuất chinh lần này nhập viên, tại tiệc rượu
trong yến hội bà sẽ kể cho các nữ quyến đang ở Kinh thành không được
hiểu biết về quang cảnh nơi sa mạc rộng lớn kia nghe về những trận chiến ác liệt nơi sa trường.
Hiện tại bầu không khí nghênh
quân đang vô cùng hừng hực, có thể cùng những vị anh hùng ngồi uống với
nhau thật là hấp dẫn lòng người.
Sau khi Thụy Quốc phu
nhân phát thiệp mời xuống, những nữ quyến của các phủ cơ bản đều đáp ứng lời mời tham dự. Thậm chí ngay cả Thánh thượng cũng nghe nói đến “Thiên Quân Yến” này, liền cười cùng những vị công chúa đi đến tham gia yến
hội một phen.
Nhưng Nghiêu tiểu thư lại bị mẫu thân cấm túc, kiên quyết không cho nàng tham gia “Thiên Quân Yến” này, để nàng
lại mượn cơ hội tiếp xúc với tên Thất tiểu tử Bạch gia kia. Nhưng Nghiêu gia lại là chủ lực nghênh quân lần này, nếu không phái người đến chẳng
phải sẽ khiến cho phu nhân Lễ Bộ thị lang mất mặt mũi sao?
Vì thế người được phái đi tham gia yến hội lần này, đương nhiên là Ngọc Châu – vị hôn thê của Thái úy.
Ngọc Châu sau khi trở lại Kinh thành, theo lý thường hẳn là phải về Nghiêu phủ ở tạm.
Lần này mở rương hành lý của Lục cô nương, Thái úy đại nhân vội bớt chút
thời gian bên cạnh giám sát, cho người đem những đồ vật cần thiết bày ra cái rương, còn vì Ngọc Châu phối hợp bố trí với những nha hoàn hạ
nhân.
Đại nhân còn hiếm có quan tâm lo lắng cho hạ
nhân, tự mình gọi Giác nhi đến tha thiết mà dặn đi dặn lại nàng thế nào
là chân lý của một trung phó*.
*Trung phó: Người hầu trung thành
Tỷ như, Lục tiểu thư sắp sửa xuất giá, Nghiêu phủ này đương nhiên là nhà
của nàng. Nếu Lục tiểu thư tính tình bỗng nhiên náo loạn, tức giận muốn
rời khỏi nhà, thân là trung phó, hẳn là nên khuyên nhủ an ủi Lục tiểu
thư nguôi giận, bình tĩnh qua một đêm rồi nói sau, chớ không phải một
mặt ngu dốt không nhìn tình hình mà nhanh tay nhanh chân thu thập hành
lý bỏ vào rương chạy lấy người.
Giác nhi trời sinh có
gì nói đó, nghe Thái úy đề cập đến vấn đề này, liền áp dụng chi ngôn của thánh nhân “Không hiểu thì hỏi”, lập tức hỏi: “Kia nếu Thái úy đại nhân tức giận đuổi tiểu thư ra khỏi phủ, vậy nô tì cũng phải khuyên nàng ở
lại?”
Thái úy sắc mặt căng thẳng, có chút ghét bỏ mà
nhìn nha đầu cứng như đá này, im lặng một hồi nói: “Hỗn xược! Như thế
thì càng phải giữ tiểu thư nhà ngươi ở lại! Chẳng lẽ một hồi sau ta
không nguôi giận hay sao?”
Giác nhi nghe vậy có chút
ngây ngơ mù mịt, nàng tình đậu chưa khai*, đương nhiên không hiểu được
những nảy sinh bất ngờ trong tình yêu, sự huyền diệu trong giận dỗi giữa nam nữ. Nhưng càng nghĩ càng thấy Thái úy đại nhân tính tình thay đổi
thất thường, khiến cho Lục tiểu thư nhà nàng chịu khổ.
*Tình đậu chưa khai: Chưa trải qua tình yêu lần nào
Hơn nữa, chẳng những phải ứng phó với hỉ nộ vô thường của Thái úy, mà mới
sáng sớm Lục cô nương còn phải đối phó với việc khổ sai khi tham gia vào yến hội.
Tuy rằng yến hội giữa trưa mới bắt đầu, nhưng quần áo trang phục để sử dụng tham gia vào yến hội sớm đã được đưa đến
cho Ngọc Châu, hơn nữa còn phải tắm gội thay quần áo, trang điểm lại
gương mặt, thật là một buổi sáng bận rộn.
Bởi vì trong
thiệp mời của Thụy Quốc phu nhân có nhắc đến, vì để nghênh hợp với ngụ ý “Thiên Quân”, khi đến tham gia các nữ quyến của các phủ người phải mặc
nhung trang, để làm nổi bật chi ý tôn kính đối với quân Ngụy. Cho nên
quần áo chuẩn bị cho Ngọc Châu, cũng được may và chỉnh sửa tân trang lại những chi tiết tuyến nhung ở ngực và eo.
Ngọc Châu tuy rằng trời sinh dung nhan diễm lệ, nhưng không thể không thừa nhận,
chuyến đi Tây Bắc lần này thật sự vất vả, khiến cho làn da nàng bị ảnh
hưởng đến có chút khô khan.
May mà cao hạnh nhân ngỗng
du trong Nghiêu phủ thật sự dùng tốt, thời điểm tắm, dùng muỗng bạc bôi
một tầng thật dày ở gò má và cổ, lại thêm hơi nước bốc lên, đợi đến khi
tắm gội xong, tẩy xuống mặt cao, làn da lập tức trở nên non mịn mềm mại
đi rất nhiều.
Sau khi tắm gội xong, tiếp đó là phân
đoạn cắt sửa lại móng tay, sửa sang lại diện mạo đầu tóc. Ngọc Châu hôm
qua lại thức đêm, nên khi được ấn niết thật là thoải mái, đến lúc trang
điểm nàng cứ vậy mà nhắm mắt ngủ say.
Đến khi Nghiêu
phu nhân tiến vào, liền nhìn thấy nữ tử này ngưỡng mặt ngồi ở ghế cao
dáng vẻ ngủ ngon lành, không khỏi ho khan một tiếng.
Ngọc Châu đang mông lung mà mở bừng mắt, thấy Nghiêu phu nhân đang hướng
nàng đi đến, nhất thời muốn đứng dậy hành lễ, lại bị Nghiêu phu nhân đè
lại bả vai trước một bước, nói: “Vẫn chưa trang điểm xong đâu, đừng lộn
xộn kẻo lại làm nhòe mặt.”
Ngọc Châu không động được, chỉ có thể để cho thị nữ tiếp tục trang điểm.
Nghiêu phu nhân cẩn thận mà nhìn trang dung của nàng, nói: “Trang điểm càng
nhạt, càng trở nên kiều diễm, chỉ sợ trong yến hội “Thiên Quân” lần này, tức phụ Nghiêu gia chúng ta là trang nữ nhi kiều diễm nhất!”
Ngọc Châu nghe xong có chút xấu hổ cười khẽ.
Nghiêu phu nhân mi sắc tỏ vẻ không hiểu, tiếp tục cười nói: “Trước đây cho
rằng ngươi cùng Nhị lang tình đã tận, vốn trong lòng cũng có chút tiếc
nuối, bất quá sau khi các ngươi nháo qua lần này, đoán chừng là còn ý
muốn tiếp tục, ta tuổi tác đã lớn, xem không hiểu chuyện tâm tình của
hai người. Nhưng có một điều thế này, đó chính là ngươi hiện giờ đã ở
trên con thuyền lớn trăm năm của Nghiêu gia, khi đã đồng hội đồng
thuyền, tuyệt không có đạo lý nữa đường rời thuyền. Hiện tại nhất thời
gió êm sóng lặng, nhưng không đại biểu là phía trước không có bão tố.
Nếu không có khoang lái chắc chắn, e là không căng dậy nổi con thuyền
Nghiêu gia này…”
Ngọc Châu vừa định nói bản thân mình
không có tài cáng gì, không xứng làm con dâu của Nghiêu gia. Nhưng
Nghiêu phu nhân căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, nói tiếp: “Yến
hội lần này, Bạch gia, Thạch gia và các vị gia quyến tụ tập, nội bộ nhân sự cũng rắc rối phức tạp, ngươi lại không biết rõ sự tình nội bộ, ta
không có cách nào giảng giải tường thuật rõ ràng cho ngươi, nhưng ngươi
đã có thể gánh được trọng trách hoàng thương trên vai, thì tự nhiên cũng có năng lực nhìn mặt đoán ý, chỉ cần nhớ kỹ ít nói xem nhiều, còn về
phía Bạch gia…”
Nói đến đây, Nghiêu phu nhân dừng một
chút. Ngọc Châu cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, nhỏ giọng nói: “Bạch gia nữ tử đa tài, Ngọc Châu tự nhiên sẽ lẵng lặng thưởng thức,
tuyệt không làm điều gì gây sự chú ý.”
Nghiêu phu nhân
lúc này mới tươi cười thật tình, nói: “Nguyên lai là ta sai rồi, Lục
tiểu thư e là hiểu biết thường không ít như thế…”
Sau
khi nói xong, Nghiêu phu nhân lại nói đến những biến cố nhân sự trong
những ngày gần đây ở Kinh thành, dặn dò vài câu, liền đứng dậy rời đi.
Ngọc Châu được chải vuốt xong đầu tóc, lại đổi sang một thân nhung trang,
thật sự là có chút tư thế hiên ngang chi khí oai hùng.
Bất quá Giác nhi cảm thấy một thân quần áo như vậy vẫn không đẹp bằng khi
mặc bộ váy trường sa phết đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là uống rượu, như thế nào lại ăn mặc đằng đằng sát khí như vậy.”
Ngọc Châu nhìn nhìn bản thân mình trong gương đồng, thắt lưng bảng rộng được buộc quanh eo, mũ giáp nhỏ được cải tiến lại, cười khổ nói: “Cũng không phải là tiến vào chiến trường Tu La!”