Vô luận như thế nào, chuyến đi Tây Bắc lần này, ngoại trừ mỗ danh lại cùng với Nghiêu Thái úy tiếp
tục nghiệt duyên của anh ta là không dự đoán được số kiếp ra, những mục
đích khác của Ngọc Châu đều đã đạt được. Ngoài việc đã tạo dựng được một chút tình cảm của Tiêu gia, thì cũng đã giải quyết được chuyện cung ứng ngọc liêu và kim liêu.
Cũng xem như không để lại điều gì tiếc nuối.
Đến thời điểm xuất phát, Tiêu gia cũng phái người đến đây.
So với trước đây, lần này Vương phu nhân đối đãi với Ngọc Châu có thể nói là đã từ tốn, thay đổi rất nhiều.
Cũng không phải là bà tỉnh ngộ sâu sắc trước sai lầm của mình khi đối đãi
với Ngọc Châu, mà là bà biết rõ cấp bậc năng lực của vị Thái úy bên cạnh Ngọc Châu kia, đó là chỉ cần một ngón tay, cũng đủ để đại nhân vật
quyết định quyền sống chết của con trai mình.
Nỗi sợ
hãi xuất phát từ nội tâm này, còn đáng sợ hơn nhiều so với sự mỉa mai
trào phúng của Tiêu lão gia, làm Vương phu nhân ở trước mặt dưỡng nữ của mình đã lấy lại được sự khiêm tốn phúc hậu của một người làm mẹ, chỉ
tha thiết mà nắm lấy tay Ngọc Châu, để cho nàng nhớ đến hôn sự của Ngũ
tỷ mình, nếu có thể gả Tiêu Trân Nhi vào trong Kinh thành, thì nàng cùng muội muội có thể chăm sóc lẫn nhau, trở thành một người bạn đồng hành
cũng tốt.
Ngọc Châu cười chấp thuận, không lộ dấu vết mà tránh thoát khỏi bàn tay của Vương phu nhân.
Ngược lại, Tiêu lão gia là một người thẳng thắn, dứt khoát hơn rất nhiều,
trong lúc Vương phu nhân không chú ý, ông đã nói rõ tình hình thực tế
với Ngọc Châu, trong trấn ở Tây Bắc đã tìm được một hộ hương thân , đối
phương gần đây tang ngẫu (góa), gia đạo giàu có, lại là người thành
thật, nên cũng rất phù hợp với sự cứng đầu của lão Ngũ.
Đến nỗi theo lời nói của Vương phu nhân, chỉ khi nằm mơ mới gặp được chuyện tốt như vậy, mặc dù năm người con gái của ông thật sự lanh lợi đáng
yêu, nhưng ông không muốn một nhân tài đáng yêu đến thiếu hiểu biết như
vậy vào Kinh để làm mất mặt Thái úy phu nhân.
Ngọc Châu cũng không tiện tiếp lời của dưỡng phụ, chỉ là bị ông trêu chọc đến
phụt cười, đồng thời lại chuẩn bị một số tiền lớn, để quản chuyện hành
quán và chuẩn bị khi Ngũ tỷ kết hôn, cũng xem như làm quà chúc mừng cho
Tiêu gia.
Nhưng sau khi xong việc ở Tây Bắc, thì trong Kinh thành lại phong vân gợn sóng.
Khi xe ngựa của hành quán được tập hợp hết lại, liền cuồn cuộn xuất phát về phía Kinh thành. Trong lòng Ngọc Châu biết sự mệt mỏi trên đường đi tàu xe nên chuyển thành một quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Bởi vì sau khi đến Kinh thành, bất luận là đại Phật của Vân Từ Am, hay là an nguy
của Nhị tỷ trong cung, còn có cả đấu đá mờ ám với tên tặc tử Phạm Thanh
Vân kia, đều là chuyện đáng lo lắng không thể được sai nữa bước.
Khi Ngọc Châu ló đầu ra từ trong xe ngựa nhìn lại Tây Bắc, còn chưa cách
quá xa, đã cảm thấy chi tình buồn rầu của “Minh nguyệt khi nào còn chiếu theo ta”*.
* Minh nguyệt khi nào còn chiếu theo ta:
Diễn tả nỗi nhớ về quê hương, muốn được trở về đoàn tụ với những người
thân yêu. Nhưng kỳ thật, cũng có một mong muốn mạnh mẽ trở lại nơi vũ
đài chính trị, để thực hiện được mong muốn hiện tại.
Nhưng bất luận là trong lòng có buồn cỡ nào, thì vẫn như cũ muốn tiến về phía trước. Đến khi nàng lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, nhìn về
phía nam nhân đang giục ngựa ở đoàn xe phía trước.
Hắn đang cùng phó tướng một đường xe - ngựa chạy nhanh phía trước, nhìn qua như tiên y nộ mã, khí thế phấn khởi.
Ngọc Châu nhìn bóng dáng to lớn của một hồi, ngược lại cảm thấy vẻ phập
phòng trong lòng thoáng bình phục. Một lần nữa ngồi trở lại trong xe
ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì nàng biết chỉ sợ đến khi trở về Kinh thành, càng khó có được thời gian nghỉ ngơi nhàn rỗi.
Tin tức Thái úy trở về, sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Kinh thành.
Kết quả của cuộc chiến này quá nổi bật, cố thổ đã mất đi mấy trăm năm nay
đã lấy lại một lần nữa, những điều truyền kỳ mạo hiểm bên trong cũng đủ
để những người kể chuyện biên soạn suy diễn đến dăm ba năm sau.
Có thể quá xứng với chiến công hiển hách này, tự nhiên sẽ được “Đại sư chi lễ” trong Lục lễ*!
*Lục lễ: là sáu loại nghi thức từ ngày kết hôn đến trong quá trình hoàn hôn. Cụ thể là: Nạp thái, Vấn danh, Nạp chinh, Thỉnh kỳ và Thân nghênh.
Các nhạc sư đã tập hợp ngàn người đến từ khắp nơi trong cả nước để diễn tấu nhạc quân hưởng, ngày ngày ở giáo trường ngoại ô Kinh thành diễn tập
thổi Sênh Tiêu. Các phường dệt cũng đang ngày đêm không ngừng dệt những
tấm lụa đỏ dùng để đến dâng tặng giáp trụ lên người tướng sĩ. Trong Kinh thành những cửa hàng phô thương gia cũng treo đèn đỏ lên sôi nổi như
dịp đón Tết. Ngay cả Quan Đạo của vùng ngoại ô Kinh thành, cũng một lần
nữa đã mở đường vùng đất mới gần một trăm dặm…
Đến khi
cách giao huyện Kinh thành không xa, một hàng xe – ngựa của Nghiêu Mộ Dã liền dừng lại, chờ đợi đội quân đơn lẻ đuổi đến, lại phủi đi bụi bặm
đường trường trên giáp trụ, chiến giáp được đánh bóng một lần nữa. Giờ
đây chỉ đợi đến lúc vào đến cửa Kinh thành, nghênh tiếp quân dân cùng
chúc mừng “Đại sư chi lễ”.
Nhưng trước khi Hoàng đế
nghênh đón đặc sứ đuổi đến, thì xe - ngựa của Nghiêu phủ --- Nghiêu phu
nhân đã mang theo Nghiêu tiểu thư chạy đến giao huyện trước, nghênh đón
nhi tử đại chiến trở về.
Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng diễm quang của Nghiêu phu nhân vẫn không suy giảm, cho dù đi cả một
chặng đường khá xa, nhưng vẫn giữ được nét trang nghiêm và thanh lịch,
váy áo trường bài cũng không có chút nếp nhăn nào.
Khi Nghiêu phu nhân từ trên xe ngựa bước xuống, Nghiêu Mộ Dã mang theo Viên Ngọc Châu đi tới nghênh đón mẫu thân.
Nghiêu phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy nhi tử và vị hôn thê mới đây hắn còn nói
không cần đang đứng bên cạnh hắn. Thật sự có chút sửng sốt, trên gương
mặt được trang điểm tinh tế khẽ run rẩy.
Bà quá hiểu
nhi tử của mình. Con cháu thế gia, thể diện là điều quan trọng nhất. Lời nói muốn hủy hôn ước trước đây còn ở bên tai, ngay khi xuất phát, cũng
đã nhìn nhau như người lạ. Như thế nào vừa đi chinh chiến một cái, hai
người lại cùng đứng chung một chỗ? Đây là….
Nghiêu tiểu thư bên cạnh cũng có chút giật mình mà nhìn ca ca.
Bất quá Nghiêu Mộ Dã ngược lại rất thản nhiên, sau khi thỉnh mẫu thân vào
tạm trà thính dịch quan rồi nói: “Khi Ngọc Châu đang ở Tây Bắc, thân
mang bệnh cấp tính, một người cơ khổ không ai quan tâm, ta thấy không
đành lòng, liền đem nàng mang theo bên người chăm sóc…”
Ngọc Châu cảm thấy nội tâm Thái úy thật là thâm sâu, nàng vĩnh viễn lãnh hội không kịp núi non trùng điệp bên cạnh.
Đang định làm trò trước mặt phu nhân, muốn cảm tạ Thái úy đã luôn quan tâm
chăm sóc cô nương không nơi nương tựa, lý do ấy quá lỗi thời, Thái úy
liền trừng mắt nhìn qua, ý bảo Ngọc Châu không cần nhiều lời, bằng không tuyệt đối là “ăn không hết đóng gói đem đi”*!
* ăn không hết đóng gói đem đi: nghĩa là hậu quả tự chịu
Lần này không so đo hiềm khích trước đây chiếu cố vị hôn thê lúc ấy đang
đau ốm làm lý do thoái khác, thật là làm Nghiêu phu nhân nhìn không ra
sai sót gì. Tự nhiên cũng không tiện mở miệng hỏi thêm hai người cái gì
nữa.
Nghiêu phu nhân quan tâm lo lắng nhi tử rời nhà đã lâu, dọc theo đường đi cũng không ăn được cái gì ngon miệng, cho nên
trong Nghiêu phủ sớm đã mang theo ba hộp đồ ăn lớn, tầng dưới còn bỏ
thêm nước ấm. Cho nên đồ ăn bên trong còn nóng hầm hập. Nhất thời bày
biện một bàn, người một nhà cuối cùng cũng có thể ngồi vây quần bên
nhau, trước ăn một bữa cơm đoàn viên.
Chỉ là đến lúc ăn cơm, Nghiêu Mộ Dã đã kêu Bạch Thủy Thanh - Thất thiếu của Bạch gia đã
đi theo hắn suốt một đường lên bàn ăn, để hắn cùng nhau dùng bữa.
Nghiêu tiểu thư thấy mặt Bạch Thất thiếu bị phơi đen, vành mắt đều đỏ lên, chỉ vặn vẹo khăn liếc mắt đưa tình mà nhìn hắn.
Mi tâm Nghiêu phu nhân khẽ nhíu, thế nào mà bà lại nhìn không ra sự kỳ
quặc trong quang cảnh này? Trong lòng lại khiếp sợ lần nữa, mà nhi tử rõ ràng là người biết rõ sự việc, nhưng lúc nghênh đón lại không tiền trảm hậu tấu với bà, thật sự là dù có đánh gãy ba cây gỗ mun cũng không giải hận được!
Bất quá Nghiêu Mộ Dã lại cảm thấy nơi đây
cách xa Kinh thành, ở trạm dịch người không liên quan cũng thanh trừ
sạch sẽ, so với Nghiêu phủ nhiều người mồm miệng khó giữ bí mật, thì đây chính là nơi tốt nhất để nói chuyện gia đình.
Vì thế liền hướng mẫu thân một năm một mười kể rõ chuyện tư tình đã xảy ra của đôi nam nữ.
Nghiêu phu nhân nữa ngày không nói gì, chỉ trừng cặp mắt sắc bén về phía nữ
nhi, nhìn đến mức Nghiêu tiểu thư cảm thấy chột dạ, chỉ gắt gao dựa gần
Ngọc Châu, cúi đầu, không ngừng dùng đôi đũa kẹp lấy miếng đậu trước mặt đưa vào trong miệng.
Chỉ thấy bộ dáng vô cùng đáng thương kia của nàng, dường như hận không thể lập tức biến mất trước bàn cơm.
Bất quá Thất thiếu Bạch gia lúc này lại ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên mà đối diện với ánh mắt dò xét Nghiêu phu nhân.
Lần này hắn ở biên cương xa xôi, thật đúng là đã trải qua một thời gian mài giũa, ở quân doanh sinh hoạt buồn tẻ, nhưng rời xa cuộc sống nệm ấm
chăn êm lại làm cho một tên nam nhi con nhà thế gia trở thành một người
đàn ông đảm đương. Lần này hắn tác chiến kiều dũng, Thái úy đã tấu
chuyện này lên triều đình, thay hắn thỉnh công, mưu cầu một chức quan
tạm thời, hẳn là không nói suôn.
Nghiêu phu nhân trầm
mặc một hồi, đem đũa trong tay để xuống, nhàn nhạt nói: “Sinh ra các
ngươi là một đôi hảo nhi tử, số phận ta đời này không có duyên với Thiên luân chi nhạc*, còn có chuyện gì giấu ta, nói rõ một lần đi, làm ta tức chết, đi xuống cửu tuyền cùng cha các ngươi đoàn tụ, cũng không cần
phải nhọc lòng thương tâm…”
* Thiên luân chi nhạc: Đề cập đến niềm vui trong gia đình giữa các thế hệ và họ hàng huyết thống.
Trong lời nói mang sự thương cảm, lại làm cho Ngọc Châu bên cạnh cảm thấy
không đành lòng. Chỉ có thể đẩy đẩy Nghiêu tiểu thư dựa gần người mình
đang liều mình ăn đậu, ý bảo nàng hướng mẫu thân cáo tội.
Nghiêu tiểu thư phục hồi lại tinh thần, lập tức đứng dậy quỳ rạp xuống trước
mặt mẫu thân, nghẹn ngào nói: “Là nữ nhi bất hiếu, khiến cho mẫu thân ưu phiền.”
Thất thiếu Bạch gia cũng chạy nhanh đến quỳ
xuống, muốn cho Nghiêu phu nhân thấy, bản thân mình là người thiệt tình
thực lòng muốn nghênh thú Nghiêu tiểu thư làm vợ.
Nghiêu phu nhân không liếc mắt đến hai người, chỉ lập tức hỏi: “Con đây là ca
ca một tay che trời, chắc hẳn là đã an bài đường lui, nói xem, con tính
xử trí hôn sự của muội muội thế nào?”
Nghiêu Mộ Dã gắp
một miếng thịt mềm, thích ý mà ăn một ngụm, nói: “Bạch thiếu đã cùng con thương định muốn giải trừ hôn ước với muội muội, còn lại muốn xem bản
lĩnh của Thất thiếu Bạch gia thế nào, nếu hắn có thể làm cho mẫu thân
mình tự động đến cầu hôn, Nghiêu gia chúng ta cũng không ngại đồng ý,
thành toàn cho họ…”
Nghiêu phu nhân rốt cuộc nhịn không được, đập nhẹ cái bàn, nói: “Sau đó để cho những người trong Kinh thành nhai loạn lưỡi căn của Nghiêu gia? Nữ nhi Nghiêu gia chúng ta không ai
muốn cưới? Gả không được vị đích trưởng tử của Bạch gia, liền phải gả
cho tử đệ Bạch gia ngay cả một cái danh cũng không biết?”
Lời này vừa nói ra, mặt Thất thiếu Bạch gia bị đè nén đến đỏ bừng, nhưng
lời Nghiêu phu nhân bất đắc dĩ lại là sự thật, mà Nghiêu gia cũng đích
xác ném không nổi người này!
Cuối cùng Nghiêu phu nhân
nói với Nghiêu Mộ Dã: “Hôn sự của ngươi, chính mình làm bừa lặp đi lặp
lại thì thôi đi, dù sao ở Kinh thành ai cũng biết ngươi không phải là
một người chung tình! Nhưng hôn sự của muội muội ngươi, ta không chấp
nhận ngươi hỗn thế làm bậy! Mẫu thân là ta đây còn chưa có chết! Hậu
trạch Nghiêu gia cũng không phải là triều đình để Nghiêu Mộ Dã ngươi
quát tháo!”
Lời nói này, cắt tuyệt lời của Nghiêu Mộ
Dã, cuối cùng chỉ quát đuổi bọn họ đi ra ngoài, để lại Nghiêu tiểu thư
và Bạch Thất thiếu.
Ngọc Châu vừa ra khỏi phòng ăn, đều nhịn không được hỏi Nghiêu Mộ Dã: “Thái úy hành sự như vậy, có phải có
chút vội vàng không?”
Nhưng thật ra Nghiêu Mộ Dã lại
không quan tâm, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: “Sau khi hồi Kinh ta tất nhiên
công việc bận rộn, nào có thời gian đi quản bọn họ có đàm hạm loạn sự
hay không, dù sao hiện giờ tiểu tử kia cũng coi như là tự mình lập được
chút công huân, người làm ca ca là ta cũng xem như làm hết phận sự, thay Xu Đình giải quyết hôn sự không muốn của nàng. Nếu có quyết tâm, đương
nhiên sẽ được kết thành một đôi. Còn nếu không có được cái bản lĩnh kia, thì tan sớm một chút cũng tốt, chẳng lẽ còn muốn ta một đường hộ giá hộ tống bọn họ động phòng?
Kỳ thật Nghiêu Mộ Dã làm
chuyện này, còn có một tâm tư không nói được, điệu bộ “quay đầu ăn cỏ”
của hắn lần này có chút chật vật, hắn luôn muốn tránh đi tầm mắt của mẫu thân, muốn bà tạm thời không rãnh rỗi để chú ý đến mình nữa.
Ngọc Châu bị Nghiêu Mộ Dã làm như không có việc gì, lưu loát phủi tay thật
sự thuyết phục, chỉ có thể lại một lần nữa trong lòng một phen đồng tình rơi nước mắt với vị tiểu thư yếu đuối Nghiêu gia kia.
Đến ngày hôm sau, Thất thiếu Bạch gia bị Nghiêu phu nhân quát đuổi ra khỏi
trạm dịch, lúc đi sắc mặt như tro, nhưng lại mang theo quyết tâm nhất
định không buông tay.
Trên gương mặt trắng nõn của tiểu thư Nghiêu gia lại lần nữa nổi lên hai dấu hồng đào. Trên đường hồi
Kinh giận dỗi không muốn trở về cùng mẫu thân, chỉ là cùng Ngọc Châu đi
chung một chiếc xe ngựa, nghẹn ngào hỏi nàng có thể hay không thay nàng
cầu xin ca ca nói rõ, đừng cho mẫu thân chia rẻ nàng và Thất lang?
Ngọc Châu thở dài một hơi nói: “Tiểu thư đương nhiên biết tính cách của ca
ca người, hắn sao có thể chủ động nói với phụ nhân? Bất quá hiện giờ
người muốn giải trừ hôn ước với Bạch gia cũng là chuyện tốt, hà tất cả
ngày đau thương, sự tình không phải còn có cơ hội xoay chuyển sao?”
Trong xe ngựa bên này thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh khụt khịt, nhưng xe ngựa phía trước thật ra là mẫu tử ngồi chung.
Nghiêu phu nhân lần này đến nay, trong lòng còn vướng bận một đại sự, cũng
lười vấn tội với nhi tử. Chỉ hỏi thẳng: “Thánh thượng vì ngươi cử hành
Đại sư chi lễ, ý của ngươi như thế nào?”
Nghiêu Mộ Dã
biết mẫu thân hỏi lời này là có ý gì, trầm ngâm một hồi nói: “Trước lần
đại chiến này, thánh thượng sửa đổi thánh ý, cùng con nghênh chiến hỗ
trợ lẫn nhau, làm con cảm động thật lâu, hiện tại hoàng thất Dương gia,
chiếu so với trăm năm trước khi bọn họ mới vào Giang Nam quang cảnh đã
thay đổi rất nhiều…Hiện giờ thế gia mấy phen chìm trong vinh nhục,
Nghiêu gia chúng ta nhất cho độc tú sừng sững không ngã, nhưng cũng
không phải căn cơ trầm ổn mà vô ưu… Nhi tử muốn tránh Đại sư chi lễ.
Không biết ý mẫu thân như thế nào?”
Càng đến tận cùng
của sự vinh quang, cũng là lúc tiến đến thời điểm suy sụp. Nghiêu Mộ Dã
lần này chiến công nổi bật, vượt xa tổ tiên của các triều đại trong quá
khứ, không thể không nhìn xa trông rộng, bản thân đã lẩn tránh vượt qua
vinh quang mà người thần đáng phải nhận.
Lời này của
hắn, nhưng thật ra lại trùng với suy nghĩ trong lòng Nghiêu phu nhân,
gật gật đầu nói: “Ngươi đây là đang sử dụng chiến thuật khổ nhục kế “Âm
phụng dương vi*”, cũng là muốn Thánh thượng ngã đau một cái ở trước mặt
đủ loại quan lại, lần này để xem bản lĩnh của ngươi là một quân thần như thế nào tu bổ, nếu ngươi không muốn Đại sư chi lễ, vậy có ý tưởng khác
nào?”
* Âm phụng dương vi: Chiến thuật hai mặt
Nội tâm Nghiêu Mộ Dã đã sớm có chủ ý, mở miệng nói: “Nhi tử muốn dẫn đầu
nhóm chủ tướng, đi đến trước lăng mộ tiên đế, do Thánh thượng thực hiện
nghi thức tế lễ, an ủi thiên hạ Hoàng tộc.”
Nghiêu phu
nhân nói: “Lần này khen thưởng của ngươi là kế tập đất phong, đa phần
cũng muốn cấp cho các con cháu khác trong tộc, còn có các con cháu trong tộc khác, những quân công khác cũng phải khen thưởng nhiều hơn, không
thể để một mình một người sống với kỳ công, tránh rước lấy bất mãn của
các thế gia khác…”
Nghiêu Mộ Dã gật gật đầu, việc ở nhà mẫu tử không hòa thuận lắm, nhưng trên cái nhìn của quốc sự, lại thật
ra nhất trí chưa từng thấy.
Nếu việc đã quyết định, Nghiêu Mộ Dã thân thủ lập tức muốn viết tấu chương, phái người cưỡi ngựa đưa cho Thánh thượng.
Ở tấu chương, Nghiêu Mộ Dã thật ra đã thu liễm sự ngạo mạn của ngày xưa,
khiêm tốn mà trần thuật chiến dịch lần này, vô số tử đệ tắm máu nơi sa
trường, mặc dù cùng rửa sạch quốc sỉ, lại là con dân phụng hiến cho Đại
Ngụy rất nhiều, chiến hậu lần này, yêu cầu nghỉ ngơi lấy lại sức, thật
sự không nên phô trương ăn mừng, nguyện bệ hạ săn sóc tâm tình sợ hại
của thần tử, hủy bỏ Đại sư chi lễ, dùng nghi thức tế lễ Hoàng tộc thay
thế, an ủi các tiên đế Hoàng gia trên trời có linh thiêng.