Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 13


trướctiếp

Vì cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta hơi lạ, Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu nhìn Bạch Trừng, gương mặt ôn hòa của anh ta vẫn điền nhiên như không, cô cảm thấy hơi lạ.

Theo lý thuyết, giai đoạn thức tỉnh dị năng sẽ khiến nhiệt độ cơ thể tăng lên, nhưng anh ta dường như không có chỗ nào không khỏe, ngay cả làn da cũng trắng bạch, chẳng lẽ do tay mình quá lạnh?

Cô không nhịn được dùng tay khác sờ lên lưng bàn tay của Bạch Trừng, nóng thật nha.

Bạch Trừng: “…”

Diệp Tiêu: “…”

Phát hiện ánh mắt hai người nhìn mình có chút kỳ lạ, Lâm Đàm Đam mới nhận ra hành động của mình có hơi kỳ cục, cô vội vàng giải thích: “Ừm…. em cảm thấy tay anh có hơi nóng, có phải anh bị sốt không?”

Bạch Trừng còn chưa kịp nói Diệp Tiêu đã nắm ngay lấy tay Bạch Trừng, sau đó dùng lưng bàn tay áp lên trán anh ta, khẽ nhíu mày: “Đúng là rất nóng.”

Trong thời bình, không ai trong bọn họ sẽ để ý đến việc phát sốt gì gì đó, nhưng tình huống bây giờ thì khác, zombie cũng đã xuất hiện, ai cũng vô cùng chú ý đến trạng thái cơ thể của bản thân.

Lúc này thế mà Bạch Trừng lại phát sốt.

Trước đó Bạch Trừng đã bị trọng thương, trải qua một lần phẫu thuật, thân thể không khỏe như những người khác, vốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh ta sẽ chuyển sang làm bên văn phòng.

Diệp Tiêu nghiêm mặt, kéo Bạch Trừng qua một bên, tránh xa những người khác: “Bị từ lúc nào? Khó chịu ở đâu?”

Bạch Trừng cười đáp: “Có thể là cảm thôi, tôi không sao.”

Diệp Tiêu không tin anh ta. Bạch Trừng lúc nào cũng luôn âm thầm chịu đựng để không kéo chân sau của đội ngũ, dù bị trúng nhiều phát đạn cũng không hé răng, thể lực cạn kiệt cũng ra vẻ bình thường như người ta. Tuy nói ai trong đội của anh cũng như vậy nhưng Bạch Trừng là người làm việc này hoàn mỹ nhất, có đôi khi Diệp Tiêu cũng bị anh ta qua mặt.

Anh quay đầu nhìn Lâm Đàm Đàm: “Đàm Đàm…” Anh nhớ siêu năng lực của cô có thể chữa bệnh.

Nhưng trước mắt anh là một đôi mắt to sáng lấp lánh đến mức có thể làm lóa mắt người ta, đôi mắt kia tràn đầy kích động, hưng phấn. Gương mặt cười kia càng giống như có thể òa khóc, hai tay ôm lấy đôi gò má. Diệp Tiêu cảm thấy cô nhóc sắp nhảy tưng tưng lên.

Diệp Tiêu: “…”

Sao lại cười đáng sợ vậy chứ?

Lâm Đàm Đàm: A a a a a!!! Sờ trán sờ trán sờ trán rồi! Ngay trước mắt mình! Động tác lo lắng kia, giọng điệu nóng vội kia còn ngọt hơn cả trong tiểu thuyết! Ôi, trái tim thiếu nữ của lão phu! Không xong rồi, chịu sao nổi!

Cô thét chói tai trong lòng nhưng khi đối diện với Diệp Tiêu, cô bình tĩnh lại trong một giây, nghiêm mặt bước qua, đi một vòng quanh Bạch Trừng, nói với Diệp Tiêu: “Em đoán, đoán… anh ấy sắp thức tỉnh siêu năng lực rồi.”

Dị năng của Bạch Trừng quả thật đã xuất hiện sau cái chết của Mai Bách Sinh không lâu.

Diệp Tiêu ngạc nhiên, cũng không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của cô. Mắt Bạch Trừng lại sáng rực lên: “Cô Lâm, cô chắc chứ?”

“Em cũng không chắc lắm, nhưng lúc em thức tỉnh siêu năng lực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, sau đó đau đầu, cả người vô lực, cảm thấy rất khó chịu.”’ Lâm Đàm Đàm hỏi Diệp Tiêu: “Anh cũng từng trải rồi mà?”

Diệp Tiêu im lặng một hồi: “Anh chưa từng bị.”

Bạch Trừng cười, giải thích: “Lúc đó bọn anh đang trọng tình huống nguy cấp, A Tiêu đột nhiên có siêu năng lực.”

“Vậy càng tốt nha, em nói anh nghe, thức tỉnh siêu năng lực không dễ đâu, giống như em đã đi vòng qua Qủy Môn Quan một lần vậy đó.” Lâm Đàm Đàm nhớ tới Lâm Đàm Đàm* đã chết ở cửa ải kia.

Editor: Từ nay nếu là nữ chính thì k có dấu *, nếu nhắc đến cái xác Lâm Đàm Đàm (Đàm trong Đàm hoa- hoa quỳnh sớm nở tối tàn) thì mình sẽ thêm dấu * như ở trên nha, khỏi giải thích lại nhiều lần.

“Gì gì?” Mai Bách Sinh ở đâu chui ra: “Mọi người nói gì? Ai sắp có siêu năng lực?”

Anh ta nhìn trái nhìn phải rồi ôm lấy vai Bạch Trừng: “Lão Bạch, anh được lắm, anh sắp có siêu năng lực rồi hả? Anh đã làm gì? Ăn gì? Cảm giác bây giờ ra sao? Năng lực của anh là loại nào?”

Giọng anh ta


trướctiếp