Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 12


trướctiếp

Vì nhiều người nên chậm trễ thời gian, lúc xuất phát đã 7 giờ.

Tổng cộng 4 chiếc xe được phân bố như sau: xe bán tải đi trước mở đường, ở giữa là xe thương vụ 1, xe thương vụ 2, xe đông lạnh to nhất đi ở sau cùng.

Ngoại trừ 4 người Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm, có tổng cộng 43 người, trừ đi 3 tài xế, còn lại 40 người, mỗi xe thương vụ nhét 11 người, trong xe đông lạnh nhét 16 người, vẫn còn lại 2 người, bọn họ nói họ có thể dùng súng, Diệp Tiêu khảo hạch sơ qua, cho họ mỗi người một cây súng, còn sắp xếp vị trí cho họ.

Có thêm hai người giúp còn đỡ hơn không.

Diệp Tiêu đến hỏi Lâm Đàm Đàm, hỏi cô có thể đối phó zombie hay không, Lâm Đàm Đàm lập tức gật đầu, có thể có thể, cô rất chờ mong được kề vai chiến đấu với Diệp Tiêu, sau đó anh xếp cô ngồi chỗ phó lái trên xe thương vụ 1.

Lâm Đàm Đàm: “…” Nhìn thanh niên đang ngồi ghế tài xế bên cạnh, cô thở dài.

Vì thế, sắp xếp cuối cùng là: Trên xe bán tải, Từ Ly lái xe, tay súng nghiệp dư 1 ngồi bên trái ghế tài xế, căng thẳng giơ súng, chuẩn bị bắn zombie bất cứ lúc nào, Diệp Tiêu ngồi trên thùng xe ở phía sau, bên người có vài khẩu súng máy, trên cơ bản zombie phía chính diện đều bị anh giải quyết sạch sẽ.

Trên xe thương vụ 1, Lâm Đàm Đàm ngồi chỗ phó lái, phối hợp với Diệp Tiêu giải quyết zombie sa lưới bên tay phải.

Trên xe thương vụ 2, phó lái là Chung Hùng cao lớn, vác theo cây súng tiểu liên, anh ta đã cắt luôn nóc xe, lúc nào cũng sẵn sàng đạp lên ghế, đưa nửa cơ thể ra ngoài mui xe thông qua cái lỗ hổng kia để bắn phá 360 độ, tiêu diệt zombie bất cứ lúc nào.

Trên xe đông lạnh, phó lái là tay súng nghiệp dư 2, Mai Bách Sinh oai phong ngồi trên nóc xe đông lạnh, phụ trách bắn gục zombie đuổi kịp họ. Lâm Đàm Đàm chỉ mong anh ta không té xuống rồi bị zombie nuốt luôn vì tư thế cợt nhả đó.

Lâm Đàm Đàm nhìn ra phía sau từ cửa xe, ngẩng đầu, nhìn Diệp Tiêu đang chiến đấu trên xe đằng trước, cảm thấy thật vui vẻ, vị trí của cô hẳn là ít nguy hiêm nhất, vì có Diệp Tiêu lúc nào cũng có thể săn sóc, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy anh. Đây có phải là phúc lợi nam thần dành riêng cho mình không?

Vì bọn họ rời khu biệt thự trễ hơn 1 tiếng đồng hồ, zombie bên ngoài đã bắt đầu từ từ tụ lại, số lượng không nhiều, đoàn xe vừa lao ra chúng đã bị Diệp Tiêu dùng súng giết gọn.

Sau đó cả một quãng thời gian rất dài, trên đường quả nhiên đã được “rửa sạch”, xe chạy dễ dàng, còn là tuyến đường lớn rời xa công trình kiến trúc nên số lượng zombie ít hơn, căn bản là chúng chưa kịp thấy gì thì đã bị hai người đầu và cuối xe giải quyết rồi.

Lâm Đàm Đàm nhìn đồng hồ đo, vẫn duy trì vận tốc 20-30km/h, với tốc độ này, đích đến của nhóm Diệp Tiêu không còn xa nữa.

Lâm Đàm Đàm thò tay vào túi, âm thầm hấp thu tinh hạch kim hệ, Diệp Tiêu đã cho cô hết tất cả tinh hạch mộc hệ và kim hệ, mỗi loại có 20-30 viên, Lâm Đàm Đàm giống như từ nghèo túng trở nên giàu có, hoàn toàn không cần lo lắng về năng lượng nữa.

Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng chém giết, Lâm Đàm Đàm lập tức ngừng hấp thu, ló đầu ra xem thì bị chiếc xe bán tải phía trước chắn mất tầm nhìn, chỉ thấy Diệp Tiêu nằm trên xe, bắn mục tiêu phía trước, giọng nói trầm ổn của anh truyền ra từ chiếc tai nghe vô tuyến trên tai Lâm Đàm Đàm: “ Ngoài 100 mét xuất hiện đàn zombie, trước mắt có 60 con, tất cả tăng tốc, chuẩn bị sẵn sàng.”

Anh vừa nói vừa bắn thêm mười phát, dựa vào âm thanh để đoán thì trúng hết, tốc độ của 4 chiếc xe đồng thời tăng lên.

Lâm Đàm Đàm biết, khi gặp được đàn zomhie, hoặc là đi đường vòng hoặc tăng tốc xông qua, tối kỵ bị chúng bao vây.

Sau đó, “thình thịch” một


trướctiếp