(DG: Trung nhị (中二):
tương đương với từ “trẻ trâu” hoặc “tuổi nổi loạn”)
Trừ hoàng cung, Phù Dung Viên là lâm viên hoàng gia lớn nhất
trong nội thành kinh đô, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, bên trong không chỉ có
quần thể cung điện to lớn chỉ sau hoàng cung, non nước hữu tình, là thánh địa
mà nhiều đời đế vương chọn lựa để nghỉ mát.
Là Vườn Thượng Uyển của hoàng gia, nếu không có Hoàng Đế
hạ chỉ thì người ngoài căn bản không có tư cách bước vào.
Lý Dịch chưa từng đi vào Phù Dung Viên, cũng không biết Cảnh
Quốc Phù Dung Viên rốt cuộc có phải cùng một nơi với Đại Đường Phù Dung Viên mà
đời trước hắn đã đi qua vô số lần? Có điều khả năng này cực kỳ nhỏ bé, hiện giờ
bố cục của thế giới, thậm chí địa danh hay địa hình, mọi thứ rất khó ăn khớp với
những gì trong trí nhớ của hắn.
Xe ngựa còn chưa có tới gần đại môn thì đã dừng lại ở một
sân rộng lớn, Lý Dịch và Như Nghi cùng đi bộ qua.
Có rất nhiều cấm vệ quân canh gác ở ngoài Phù Dung Viên,
nhìn thoáng qua có thể bắt gặp từng đội cấm vệ mang áo giáo đi tuần tra khắp
nơi. Tối nay, cơ hồ tất cả cao tầng của Cảnh Quốc đều ở nơi này, đương nhiên
công tác bảo an phải tăng lên đến cấp bậc cao nhất, nếu không chẳng may có phần
tử không hợp pháp lẻn vào giết sạch tất cả mọi người, lúc này thì không cần nước
khác động thủ, Cảnh Quốc đã tự loạn trước rồi, đến lúc đó chỉ cần phái binh tới
thu địa bàn là được.
Lý Dịch đưa thiếp mời ra rồi đi vào bên trong, lúc này hắn mới
biết được thì ra Cảnh Quốc có nhiều quan viên quyền quý đến như vậy. Đa số đều
là người lạ mặt, cũng may vườn rất lớn, cho dù tối nay chỉ mở ra một số chỗ,
nhưng nhân số có nhiều đến mấy thì cũng không hề cảm thấy chen chúc.
- Tướng công, thiếp thân đi trước.
Tối nay nam nữ quyến vẫn tách ra như cũ, sau khi đi vào thì
có các cung nữ chỉ dẫn nữ quyến đi tới một cung điện khác.
Tối nay Phù Dung Viên đèn đuốc sáng trưng, trong điện cách
đó không xa, mơ hồ truyền đến tiếng sáo trúc, nghe nói tối nay nhạc kỹ ca cơ của
giáo phường và cung linh kỹ nghệ cao siêu ở trong cung đều sẽ tới nơi này vì quần
thần biểu diễn, đây là những thứ mà ngày thường chỉ có hoàng gia có thể thưởng
thức.
Lý Dịch không có hứng thú cho lắm đối với những biểu diễn
đó, thấy nơi xa hành lang trên nước không có bóng người, hắn đi qua tìm một cái
đình không người, nhìn mặt nước sáng lấp loáng bởi đèn đuốc, cầm lấy một khối
bánh ngọt ở trên bàn cho vào miệng.
Ăn một khối thì không muốn ăn khối thứ hai, vẫn là bánh quế
của Uyển Nhược Khanh hợp khẩu vị của hắn nhất.
Chỉ là mấy ngày nay hắn không có thời gian đi hẻm Dương Liễu,
đã lâu rồi chưa được ăn món đó.
Đầu bên kia của hành lang có vài bóng người đi ngang qua,
khi nhìn về phía đình, người đi đầu bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt không nhúc
nhích nhìn về một hướng.
- Tần đại ca, huynh làm sao?
Một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu đi phía sau nghi hoặc
hỏi.
Những người còn lại cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó sắc
mặt cũng biến thành mất tự nhiên, vặn vẹo mông, vị trí nào đó trên người cũng bắt
đầu cảm thấy có chút đau.
....
…
Món điểm tâm mà Thiện Thực Cục làm rất bình thường, nhưng
đĩa đậu tằm bên cạnh ăn cũng không tệ lắm. Ngày mùa đông, ngồi ở chỗ này có
chút lạnh, Lý Dịch dự định ăn xong một đĩa này thì đi vào, nhưng chưa ăn được một
nửa thì bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
- Ngươi chính là Lý Dịch?
Thanh âm trong trẻo, chắc hẳn người nói chuyện cũng không lớn
lắm, Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên đứng sau lưng hắn, ước chừng mười
lăm mười sáu tuổi. Ánh đèn ở nơi này hơi mờ một chút nhưng cũng có thể nhìn ra
người này môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú.
- Ngươi là ai?
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn hắn hỏi. Giọng điệu của người thiếu
niên này có chút gấp gáp, giống như kẻ đến không ý tốt. Vừa vặn dạo gần đây Lý
Dịch không có gây chuyện, trong lòng có chút ngứa ngáy, huống hồ hắn còn chưa
ăn xong đĩa đậu tằm này, có người trò chuyện cũng khá tốt.
- Ta gọi Vương Đán!
Thiếu niên khoanh hai tay trước ngực, rất có khí thế nói một
câu.
Lý Dịch liếc hắn một cái rồi hỏi. Trong kinh đô, quan viên
hay quyền quý họ Vương không ít, không biết vị thiếu niên trung nhị này là bị
nhà nào chiều hư.
- Là Vương Đán, không phải vương bát đản!
Sắc mặt thiếu niên đỏ lên, từ nhỏ đến lớn bị không ít người
giễu cợt, điều này cơ hồ đã trở thành chỗ đau của hắn, giờ phút này ngực hắn phập
phồng, ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy.
Khó trách nhóm của Tần đại ca đều nói, cái tên Lý Dịch này rất
đáng ghét, quả thực vô lễ tới cực điểm.
Ánh mắt của thiếu niên hung ác, nói:
- Ngươi chính là người dùng âm mưu quỷ kế hại nhóm của Tần đại
ca đúng không?
Tần đại ca?
Giống như nghĩ đến cái gì, Lý Dịch quay đầu nhìn thoáng qua,
thấy thủy tạ bên bờ cách đó không xa có vài bóng người quen thuộc đang chậm rãi
đi xa, trong đó có hai, ba người luôn nhìn về phía này.
Lý Dịch lại nhìn thiếu niên lần nữa, trên mặt hiện lên vẻ
thương tiếc.
Luôn mồm kêu “Tần đại ca”, lòng đầy căm phẫn, muốn thay tên
đó lấy lại công đạo, mà vị Tần đại ca kia lại chưa nói cho hắn biết, người mà
hiện tại hắn đang chất vấn là một trong những tai nạn của kinh đô, đánh tiểu
công gia, đánh Thân Vương, một đầu ngón tay đã có thể chọc chết mười tiểu thí
hài như hắn.
- Ngươi là hài tử nhà ai?
Lý Dịch không khỏi cảm thấy tò mò về xuất thân của thiếu
niên này.
- Thế nào, sợ rồi sao?
Người thiếu niên ngẩng đầu lên, hình như vô cùng tự tin đối
với bối cảnh xuất thân của mình.
- Chẳng lẽ là Vương gia?
Lý Dịch nhìn hắn hỏi.
- Tại sao ngươi biết được?
Người thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Lý Dịch ném một viên đậu tằm vào trong miệng, thở dài, sau
đó đứng lên đi ra ngoài.
Khó trách có thể bị đám người của Tần Dư sai sử, đầu óc đứa
nhỏ này sợ là đã hư rồi.
- Ngươi đứng lại!
Người thiếu niên lấy lại tinh thần, thấy Lý Dịch sắp đi ra
ngoài, vội vàng đuổi theo.
- Nếu Vương Đán thật sự xảy ra chuyện gì, sợ là chúng ta sẽ
không giải thích cho Vương gia được.
Một tên thanh niên đứng bên cạnh Tần Dư chỉ vào hai bóng người
đã sắp biến mất khỏi tầm mắt.
- Vương gia à…..
Tần Dư lắc đầu, không nói gì thêm.
Một người khác trong nhóm lại nói thêm một câu.
- Vương gia? Vương gia là đứng ở phía đối nghịch với Thục
Vương điện hạ, giải thích hay không cũng đâu có gì khác nhau?
…
…
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Lý Dịch đi ra khỏi hành lang từ một hướng khác, nghe thấy
phía sau truyền tới tiếng thở hổn hển, quay đầu lại hỏi:
- Còn có chuyện gì nữa sao?
- Ngươi….. Ta…...
Người thiếu niên kia thở hổn hển, chỉ là khi hắn đang muốn mở
miệng thì đột nhiên ngẩn người.
Đúng rồi, hắn muốn nói cái gì chứ?
Vừa rồi nghe nhóm của Tần đại ca nói bọn họ bị tên Lý Dịch
này dùng âm mưu quỷ kế làm hại, phải ở trong nhà nằm mấy tháng, hắn nghe được tới
đó lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới muốn giúp bọn họ đòi lại công đạo,
nhưng mà, công đạo này phải đòi như thế nào?
Hắn thật chưa từng nghĩ tới chuyện này.
- Tiểu Đán, ngươi….. tại sao hai người các ngươi lại ở chung
một chỗ?
Lý Hiên sóng vai cùng một vị thanh niên khác đi tới từ phía
sau, nhìn thấy Lý Dịch và thiếu niên kia, kinh ngạc hỏi.
- Ta gọi Vương Đán, không phải là Tiểu Đán (trứng nhỏ)!
Nhất thời, thiếu niên đã quên mất mình còn đang xung đột với
Lý Dịch, hắn quay đầu lại, cắn răng nhắc nhở.
- Lý Bá Tước, chúng ta lại gặp mặt lần nữa.
Người thanh niên bên cạnh Lý Hiên chắp tay chào hỏi Lý Dịch.
- Xin chào Vương huynh.
Lý Dịch cũng chắp tay chào hỏi Vương Vĩnh.
- Đại ca, ngươi biết tên này?
Người thiếu niên kinh ngạc hỏi.
- Cái gì mà tên này tên kia!
Sắc mặt Vương Vĩnh trầm xuống, nói:
- Ta đã nói với đệ từ lâu, đừng có đi theo lăn lộn cùng những
tên kia, nếu lại không nghe lời thì hai ngày nữa, ta sẽ lập tức đưa đệ về Vương
gia!
- Đại ca….
Thiếu niên nhìn Vương Vĩnh với ánh mắt không thể tin được, từ
nhỏ đến lớn, đại ca luôn luôn cưng chiều hắn, lần đầu bị răn dạy khiến hắn nhất
thời có chút ngây ngốc.
Nhưng mà, giờ phút này hắn cũng không dám nói nhiều.
So sánh với Vương gia thì hiển nhiên kinh đô thú vị hơn
nhiều. Từ nhỏ hắn đã ở kinh đô, chỉ khi nào ăn tết mới trở về ở mấy ngày, nếu
bị đưa trở về, hắn không có cách nào tưởng tượng sau này mình sẽ sống như thế nào.
- Tiểu hài tử bướng bỉnh cũng không phải chuyện gì to tát,
đánh một trận là tốt rồi….
Không nên dùng bạo lực ngôn ngữ với trẻ nhỏ, có thể sẽ tạo
nên thương tổn rất lớn trong tâm hồn hài tử, Lý Dịch vỗ vỗ vai thiếu niên, vừa
cười vừa khuyên nhủ.
Thiếu niên Vương Đán tức khắc nhe răng trợn mắt, cũng không
biết là đau hay là hận….