Cảnh Đế nhai nhai rồi nuốt xuống thứ mà loli ngạo kiều nhét
vào miệng mình, gật đầu nói:
- Hương vị cũng không tệ, nhưng mà cái tên này thì không khỏi
quá mức kỳ lạ.
- Gấu đỏ, rất êm tai.
Loli ngạo kiều lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi bách bảo ra,
lật lật vài trang, đưa cho Cảnh Đế xem một hình vẽ trong sổ, nói:
- Tiên sinh nói đây chính là gấu đỏ, rất đáng yêu đúng
không?
Cảnh Đế nhéo mặt của nàng, nói:
- Vẫn là Thọ Ninh của chúng ta đáng yêu nhất.
Loli ngạo kiều xoay tròn đôi mắt đen, nói:
- Phụ hoàng, buổi tối Thọ Ninh cũng muốn đi Phù Dung Viên,
phụ hoàng và mẫu phi đều đi, Thọ Ninh ở một mình trong cung rất buồn chán.
Cảnh Đế xoa xoa đầu nàng, nói:
- Đi thôi, tối nay tất cả mọi người đều đến.
- Cám ơn phụ hoàng!
Loli ngạo kiều lại lục túi, lấy ra một quả lê tươi ngon rồi
đặt nó lên bàn, lúc này mới nhanh chóng đi ra ngoài.
Cảnh Đế cầm quả lê kia lên, móng tay hơi dùng sức một chút,
lập tức đã có nước quả tràn ra. Mặc dù hắn là Hoàng Đế, gặp qua vật quý hiếm vô
số, nhưng đến tận mấy ngày trước mới nhìn thấy quả lê tươi mới như vậy trong
ngày mùa đông.
Thường Đức đứng ở phía sau, nói:
- Bệ hạ, thái y nói ăn lê rất có lợi cho thân thể của ngài,
lão nô lập tức cho người ra cung nhắn với Lý Bá Tước, để hắn mỗi ngày đưa vài
quả lê tươi tiến cung, rồi sai Thiên Thực Cục nấu cho ngài ăn.
Cảnh Đế không có trả lời, cầm quả lê trong tay lật qua lật lại
dò xét một phen, nói:
- Tại sao hắn cái gì cũng hiểu, cho dù chuyện nghịch thiên
cũng có thể làm được. Trẫm không tin có ai vừa lúc sinh ra đã biết hết mọi thứ,
trẫm cũng không tin, tất cả các vị đại năng của Cảnh Quốc ta mùa đông mỗi năm đến
đều sẽ đứng xếp hàng trước cửa nhà hắn, chờ truyền thụ những gì mình biết…..
- Tất cả chứng cứ đều cho thấy, một năm rưỡi trước, Lý Bá Tước
vẫn chỉ là một tú tài nghèo túng ở thôn Lý gia. Tuy nói hắn là hài tử lưu lạc
bên ngoài của Lý gia, nhưng gần hai mươi năm trước đó, người này đều biểu hiện
bình thường không có gì nổi bật, nhiều lắm xem như thiếu niên thông tuệ, mãi
cho đến tháng sáu năm ngoái….
Thường Đức thấp giọng nói.
- Cho đến tháng sáu năm ngoái, khi hắn bị bắt vào Liễu Diệp
trại, cùng nương tử hiện tại của hắn bái đường thành thân, lúc ấy hắn tựa như
triệt để biến thành một người khác. Đầu tiên dùng hồ lô ngào đường chữa hết bệnh
của Ninh Vương Phi, sau đó lại dâng ra thần vật thiên phạt và móng ngựa sắt,
tài năng thơ ca có thể được xưng tài tử đệ nhất của Cảnh quốc, tài học rộng đến
mức có thể áp Đại Văn Tông của Tề Quốc, lại còn hiểu binh pháp, tinh thông y
thuật….
Thường Đức nói một hơi không ngừng nghỉ, kể hết tất cả các sự
tích của Lý Dịch trong một năm rưỡi này ra, cho dù Tông Sư thì cũng không khỏi
có chút thở hổn hển khi đọc một tràng dài như vậy.
- Theo lời của Thôn Chính kia, sau khi Lý Bá Tước mắc bệnh động
kinh thì đột nhiên như thay đổi thành một người khác. Chẳng lẽ hết thảy mọi thứ
đều bởi vì chứng bệnh kia?
- Nếu như vậy, chứng động kinh này hóa ra lại là chuyện tốt?
Cảnh Đế nghĩ một lát, lại hỏi:
- Có tra được chút gì về Liễu Diệp trại kia không?
- Đã điều tra qua.
Thường Đức gật đầu, nói:
- Trước khi Cao Tổ hoàng đế còn chưa khai sáng Cảnh Quốc, Liễu
Diệp trại đã từng là hang ổ của bọn thổ phỉ. Sau khi Cao Tổ kiến quốc, vì an
lòng dân nên đã phái binh đi khắp nơi vây quét trộm cướp, đó là lúc Liễu Diệp
trại hoàn lương. Gần trăm năm nay, bọn họ đều co đầu rút cổ ở trong thôn nhỏ
kia.
- Chẳng qua, con cháu của Liễu thị vẫn rất có uy danh trong
chốn võ lâm. Cách vài chục năm sẽ có một người xuất thế, mỗi lần đều sẽ gây nên
sóng to gió lớn trong võ lâm, nương tử của Lý Dịch chính là một vị cao thủ Tông
Sư thâm tàng bất lộ...
- Tông Sư thật sự lợi hại như vậy sao?
Trên mặt Cảnh Đế hiện lên một tia nghi ngờ, hỏi.
Thường Đức gật đầu, giải thích:
- Bệ hạ có điều chưa biết, Tông Sư chính là cách người trong
võ lâm tôn xưng những người đã đại thành trong võ học. Thực lực của bọn họ cực
kỳ mạnh mẽ, đến vô ảnh, đi vô tung, một khi trêu chọc phải một người thì cho
dù triều đình cũng là một việc vô cùng phiền toái.
Đối với Tông Sư hay võ lâm thì Cảnh Đế cũng chỉ thuận miệng
hỏi một chút, sau đó lập tức chuyển sang chuyện khác, nói:
- Một hồi tuyên chỉ, dựa theo những gì mấy vị lão tướng đã
nói mà làm.
Thường Đức gật đầu, biết bệ hạ đang săn sóc cho mấy vị lão
tướng. Về chuyện quân lương, mặc dù qua tay bọn họ cũng coi như phù hợp, nhưng
thích hợp nhất vẫn là trực tiếp qua tay triều đình.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Đế, nói:
- Chỉ còn mấy canh giờ nữa đến tiệc tối, bệ hạ nghỉ ngơi một
chút trước đi.
Lần này thời gian bệ hạ đổ bệnh cũng không ngắn, cơ hồ bệnh
cả một mùa đông này.
Cho đến khi hai ngày nay, thời tiết dần dần ấm lên, thân thể
của bệ hạ mới bắt đầu chậm rãi khôi phục lại. Nhưng ngài ấy cũng không thể quá
mức mệt nhọc, cần dưỡng đủ tinh thần mới có thể tham gia tiệc tối ở Phù Dung
Viên.
Cảnh Đế khoát tay, nói:
- Không sao, hôm nay trẫm cảm giác thân thể khá hơn nhiều rồi,
mấy ngày này bỏ bê triều chính không ít, chọn mấy phần tấu chương quan trọng
đưa tới cho trẫm xem.
Trên mặt Thường Đức lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng chỉ
có thể thấp giọng nói:
- Lão nô tuân chỉ…...
…
…
- Cái gì, mỗi ngày đưa một giỏ lê tiến cung?
Lý Dịch nhìn hai tên thái giám truyền chỉ đang đứng ở trong
sân, cố kìm nén xúc động muốn đạp mấy tên này văng ra ngoài.
Loli ngạo kiều thỉnh thoảng đến ăn mấy cái thì hắn còn có thể
chấp nhận được, còn đằng này…. lão hoàng đế muốn đuổi tận giết tuyệt, mỗi ngày
một giỏ lê, chưa đầy hai ngày cả nhà bọn họ sẽ không còn gì để ăn.
- Nhiều nhất hai quả!
Lý Dịch nhìn bọn hắn, lạnh lùng nói.
- Lý Bá Tước, hai cái, chuyện này, chuyện này… nô tài trở về
làm sao mà bàn giao!
Một tên thái giám lộ ra vẻ mặt ngượng nghịu, nói:
- Năm qu năm quả được chứ?
Nhanh như vậy từ một giỏ biến thành năm quả, hai tên ngu xuẩn
này rõ ràng không biết cò kè mặc cả, Lý Dịch liếc nhìn bọn họ một chút, nói:
- Hai quả!
- Hai bên đều thối lui một bước, bốn quả, bốn quả được chưa?
- Hai cái rưỡi! Không thể nhiều hơn nữa!
- Chuyện này, đây là bệ hạ muốn, nửa quả cũng quá ….
…
…
Cuối cùng hai bên lấy số lượng ba quả lê thành giao, Lý Dịch
luôn cảm thấy khẩu dụ lúc đầu không phải muốn một giỏ, lão hoàng đế không có khả
năng không biết xấu hổ đến trình độ kia, chuyện này rất có khả năng do Lão Thường
làm. Biết vậy vừa rồi hắn nên tỏ thái độ cứng rắn hơn chút nữa, nếu không thì
có thể tiết kiệm thêm nửa trái rồi.
Lý Dịch nhanh chóng đuổi hai người thái giám kia đi, hai tên
không có ánh mắt, hắn còn đang bận chải đầu cho Như Nghi, buổi tối bọn họ còn
phải đi tham gia tiệc tối ở Phù Dung Viên. Quan viên, quyền quý có thể mang
theo gia quyến, phía nữ quyến thì đương nhiên sẽ do hoàng hậu nương nương cầm đầu,
loại yến hội siêu lớn như vậy, quanh năm suốt tháng cũng chỉ tổ chức hai lần.
Tuy rằng Lý Dịch không quá hứng thú với những yến hội như thế
này, nhưng cố tình lại không thể cự tuyệt, ai dám không cho lão hoàng đế mặt
mũi?
- Khi nào thì tướng công học được cách chải đầu thế?
Như Nghi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng dáng trong
gương đồng hỏi.
- Vài ngày trước, ta dùng Tiểu Hoàn để luyện tập một chút.
Lý Dịch thuận miệng nói.
Cho nên mới nói, loại chuyện như chải đầu phải xem thiên
phú, hoàn toàn không liên quan gì đến giới tính, về chuyện này thì hắn hoàn
toàn có thể nghiền ép Liễu nhị tiểu thư.
- Lần sau, lần sau tướng công vẫn nên gọi Tiểu Hoàn đến đây
đi.
Như Nghi do dự một chút, nói:
- Loại chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, quan viên quyền
quý trong kinh sẽ chê cười tướng công.
Đường đường là Bá Tước, ngày thường tự mình xuống bếp cũng
đã là dị loại trong quyền quý kinh đô. Bá Tước trang điểm cho nữ tử, toàn bộ
kinh đô, thậm chí toàn bộ Cảnh Quốc cũng tìm không ra người thứ hai.
- Giúp nương tử chải đầu thì thế nào chứ, đây vốn là chuyện
thiên kinh địa nghĩa, ai dám cười?
Lý Dịch bĩu môi, thứ hắn không sợ nhất chính là lời đồn, ai
dám cười, sáng mai trang đầu đề của nhật báo kinh đô sẽ là: Mỗ quan viên hay mỗ
quyền quý nào đó, sau khi say rượu đã phát sinh chuyện không thể nói với heo mẹ.
Nếu so sánh với chuyện này, một vị Bá Tước nho nhỏ chải đầu cho thê tử của mình
cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
- Tạm biệt cô gia, tạm biệt tiểu thư….
Tiểu Hoàn đứng ở cửa ra vào vẫy tay tạm biệt với chiếc xe ngựa
đang dần dần đi xa, cho đến khi xe ngựa biến mất, nàng mới có chút thất vọng trở
về.
Mấy ngày nay, Tiểu Hoàn luôn cảm thấy cô gia và tiểu thư hơi
khác, hai người họ thường xuyên đi chơi mà không dẫn theo nàng và nhị tiểu thư,
theo cách mà nhị tiểu thư nói, bọn họ so với trước kia càng…dính nhau hơn.