Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 526: Hàn Lão Tặc!


trướctiếp

- Ngươi nói xem, tại sao công chúa điện hạ lại giết người chứ? Có còn là nữ tử không vậy?

Lão phụ nhân còng lưng chậm rãi lần theo bờ tường đi tới, trong tay khoác giỏ thức ăn, vừa lắc đầu vừa thở dài nói.

Bà nghe được tin tức này khi vừa rồi đi mua thức ăn, nghe nói đầu người bị chặt cả xuống, máu me nhầy nhụa lăn ra ngoài mấy trượng, ngay cả Tần tướng cũng bị phun đế mặt đầy máu, vừa nghĩ lại đã thấy đáng sợ.

Lão phụ nhân đi đến một chỗ nào đó thì bị một bầy người ngăn trở, thấy một đám đại cô nương tiểu nha đầu vây quanh gần tường, chụm đầu lại với nhau đang líu ríu nói gì đó.

- Có chuyện gì vậy?

Lão phụ nhân kéo một phụ nhân tuổi trẻ hỏi.

- Tôn bà bà...

Phụ nhân trẻ tuổi nhìn vào trong, nói:

- Quan phủ mới dán bố cáo, trên đó nói, nữ tử chúng ta tốt nhất qua mười sáu tuổi rồi hẵng sinh con, nếu không rất khó sinh. Nghe nói trong số những nữ tử sinh con khi mười ba mười bốn tuổi, mười người có ba người đều không sống được.

Phụ nhân vuốt ngực, lòng còn sợ hãi nói:

- Nhưng cũng đúng mà, ta nhớ năm đó ta sinh Minh nhi nhà chúng ta, cũng chỉ mới mười bốn, nửa bước đạp vào Quỷ Môn Quan, thật vất vả mới giữ được cái mạng lại bệnh hơn nửa năm. Ngươi nhìn, nhìn xem nha đầu Trần gia đi, mười tám tuổi mới gả, gả đi ba năm mới sinh con, bị không ít người chế giễu, nhưng người ta sinh xong ngày thứ hai đã có thể xuống đất đấy!

- Vẫn là trưởng công chúa điện hạ tốt bụng, nói chuyện vì nữ tử chúng ta. Ngài bảo để qua mười sáu rồi thành hôn, như vậy sẽ tốt cho sinh đẻ hơn, còn để thái y giúp đỡ chúng ta nghĩ cách, sau này sinh con không còn đáng sợ như thế nữa... Ai như họ Hàn kia, nói tác dụng của nữ tử chúng ta chính là sinh con cho trượng phu, công chúa điện hạ tức không nhịn nổi nữa, chỉ cầm đao hù dọa hắn một chút lại bị bệ hạ giam lại, ngươi nói xem, tại sao trên đời này lại bất công với nữ nhân thế chứ...

Phụ nhân còn định nói thêm gì nữa thì bị người bên cạnh giật nhẹ một cái, chỉ thấy có một vị phụ nhân lại gần, nhỏ giọng nói:

- Ngươi đừng nói nữa, tiểu nữ nhi, tiểu nữ nhi mười ba tuổi của Tôn bà bà, mấy ngày trước chết vì khó sinh...

- A...

Phụ nhân biến sắc, không dám nói lời nào nữa.

Lão phụ nhân kia ngơ ngác đứng tại chỗ, giỏ thức ăn trong tay rơi xuống đất, một lát sau, trong đám người bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào khóc.

- Liên nhi đáng thương của ta!

- Tiểu, tiểu Phượng nhà ta, tiểu Phượng nhà ta mấy ngày trước vừa mang thai, nó, nó cũng mới mười ba!

Cạnh đám người lại có một phụ nhân hốt hoảng...

.....

.....

Đối với nam tử trong kinh đô, hôm nay nhất định là một ngày khó quên. Thê tử trong nhà bình thường ôn nhu hiền thục, chẳng hiểu sao hôm nay lại thần sắc bi thương, nói ít lạ thường, mọi khi dễ nóng nảy tức giận, hôm nay thì càng trầm trọng hơn, chỉ cần hơi có gì đó không đúng, nhẹ thì kéo lại trách cứ, nặng thì đánh chửi...

Nghe nói Trương đồ tể ở phía đông kinh thành bị Mẫu Dạ Xoa cưỡi ngoài đường, đứa con do vị thê tử nọ của Trương đồ tể sinh —— còn khỏe mạnh hơn heo nhà hắn nữa, nghe nói lão Trương bị cưỡi hôn mê bất tỉnh tại chỗ, bây giờ đang ồn ào đòi hưu thê đấy!

Còn nữa, vừa rồi có một đám nữ tử đi ngang qua trước cửa, lão bà tử ở hàng trước thì khóc sướt mướt, trong miệng còn nói gì mà - Hàn lão tặc, trả nữ nhi lại cho ta!

Những nữ nhân kia mỗi người đều thở phì phò trông cũng không dễ chọc. Rốt, rốt cuộc là họ muốn làm gì chứ!

Chẳng lẽ Hàn lão tặc kia làm nhục nữ nhi của lão bà, người ta mưốn tới cửa đòi công đạo?

Giờ thì —— có trò vui để xem rồi!

Sau đó, không ít người ra khỏi nhà, đi theo tốp nữ tử kia...

Tại Lý phủ, sân chơi trong phòng, lão Phương hai tay để trần, một tay chuyển động xe lắc bản cải tiến, mặt không đỏ hơi thở không gấp, cấm vệ trong cung nhìn mà mắt trợn tròn.

Hắn từng thử dùng thứ đồ chơi kia, phải dùng hai tay mới có thể chật vật làm nó chuyển động được, không lâu sau đã không chịu nổi nữa, nhưng hán tử kia...

Lực tay này —— nếu nện một quyền xuống, sợ là gấu chó cũng phải đi đời mất thôi!

Lão Phương đã dùng một tay đong đưa xe gần nửa canh giờ, đây là bài tập phải làm mỗi ngày của hắn, cho dù tiểu cô nương kia không có ở đây cũng phải ném một vật nặng tùy thích lên trên, hắn đã đong đưa thứ đồ chơi này mấy canh giờ.

Lão Phương hơi buồn bực, bà di nhà hắn và bà di nhà lão Từ xuống phố mua đồ trang sức, lúc trở về cứ như biến thành người khác vậy, ánh mắt nhìn hắn có chút kỳ quái, nếu không phải hắn thấy tình hình là lạ bỏ chạy sớm, không thì có khi cũng bị bà di xách chổi đuổi ra khỏi nhà như lão Từ.

- Chẳng lẽ là... chuyện giấu tiền riêng mua vòng tay cho Tiểu Hồng bị nàng biết rồi?

Trong khi lão Phương đang hốt hoảng trong lòng, vài nha hoàn trong phủ cũng đang tụ tập xì xào bàn tán.

- Nghe nói nữ tử qua mười sáu tuổi mới có thể sinh con, có thật không nhỉ?

Một nha hoàn bát quái nói.

Một nha hoàn khác bĩu môi nói:

- Nói bậy đấy, ta có một họ hàng ở xa cũng thành hôn năm mười ba tuổi, không đến mấy tháng thì sinh con mà.

- Không sao chứ, nghe nói nữ tử sinh con quá sớm sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể, dễ để lại mầm bệnh.

Một nha hoàn nói.

Nha hoàn kia lắc đầu nói:

- Không để lại bệnh... nhưng lại chết vì khó sinh.

Tiểu Hoàn tránh sau lưng các nàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nghe đến đây rốt cuộc không nghe nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ở đây hết làm gì, còn không đi làm việc, còn lười biếng nữa sẽ bị trừ tiền đó!

Chúng nha hoàn và đại nha đầu thông phòng của vị phu nhân này đã sớm quen thuộc nhau, biết nàng chỉ hù dọa các nàng một chút mà thôi, Tiểu Tình gan lớn tiến tới, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Hoàn tỷ, tỷ đoán xem, khi nào Tước gia nhà chúng ta mới thu tỷ làm thiếp đây?

- Nói mò gì đấy...

Tiểu Hoàn đỏ mặt lên, nắm vạt áo, nhăn nhó nói:

- Tỷ, tỷ phải qua mấy tháng nữa mới mười sáu tuổi mà?

.....

.....

Công chúa điện hạ bị cấm túc trong Thần Lộ điện, không thể bước ra cửa điện một bước. Lý Dịch đứng tại cửa Thần Lộ điện, muốn đi vào nhưng bị thị vệ đứng canh ngăn lại.

- Xin lỗi, Lý Bá Tước, công chúa điện hạ còn đang trong kỳ cấm túc, không ai được đi vào.

Thái độ của thị vệ với hắn vẫn còn tử tế.

- Không thể châm chước chút sao?

Lý Dịch cầm ra khối mộc bài Mật Điệp Tư nói.

- Xin lỗi, đại nhân, thuộc hạ thực sự không thể để ngài vào.

Thị vệ kia cười khổ.

- Vậy được rồi.

Lý Dịch khoát tay, người ta chỉ là một tiểu thị vệ, cho dù còn là thuộc hạ của mình vẫn không nên làm khó hắn.

Không lâu sau, thị vệ kia lúng túng:

- Công chúa, công chúa điện hạ, ngài...

Loli ngạo kiều giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói:

- Ta không thể vào?

- Có thể!

Thị vệ kia cân nhắc trong lòng, mình không thể chọc vào tiểu cô nãi nãi này được, một khắc sau lập tức gật đầu.

Bệ hạ chỉ cấm túc trưởng công chúa, cũng không nói không cho phép người khác vào thăm, dựa trên nguyên tắc mà nói, cho dù hắn để Thọ Ninh công chúa vào cũng không tính là cãi lệnh.

Hắn vừa quay đầu lại liền thấy Lý Dịch - người đang khoanh tay, dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn.

- Cấm túc?

Lý Dịch nhìn thị vệ:

- Ai cũng không thể vào?

Trên mặt thị vệ tràn đầy vẻ xấu hổ, thấy Lý Dịch sắp vào điện thì vội vàng nói:

- Đại nhân, đại nhân... Ngài, ngài không thể mang rượu vào.

- Đây là rượu sao?

Lý Dịch liếc hắn một cái, nói:

- Đây là một loại nước hoa mới, đưa cho công chúa điện hạ dùng thử...

Thị vệ nhìn hắn đi vào, sắc mặt càng như mướp đắng. Trong nhà có một cô nương phá của như vậy, lúc nào ra loại nước hoa mới, ra hương nước hoa mới, giá cả bao nhiêu, hội viên có thể tiết kiệm được bao nhiêu, hắn còn không biết sao?

Hơn nữa, có nước hoa nào dùng bình rượu để đựng không?

Lùi một vạn bước mà nói, thứ dược dùng lá sen bọc lấy mà hắn đang cầm trên tay, ở xa cũng nghe thấy mùi thơm, dám nói không phải là khiếu hoa khê (*) vài ngày trước đó vang dội khắp kinh đô, già trẻ đều muốn ăn?

(DG: Tên một món ăn, nhưng mình vẫn chưa tìm ra tên món đó)

Thần Lộ điện, trong mảnh sân rộng rãi ở hậu điện, trưởng công chúa điện hạ mặc trang phục tu thân, lộ ra dáng người hoạt bát, múa kiếm nhanh đến nỗi Lý Dịch không thấy được bóng dáng, động tác nước chảy mây trôi, tiêu sái tùy ý, không hề có bộ dạng đang bị cấm túc.

Thấy Lý Dịch đi vào, nàng buông kiếm đi qua, nhận lấy vò rượu trong tay hắn, mở ra ngửa đầu lên rót vào miệng.

- Cơm chiên trứng khó mang, tạm lấy ăn đi.

Lý Dịch kéo một cái đùi gà xuống đưa cho nàng, một con khác đã sớm bị loli ngạo kiều cướp đi.

Từ khi biết được trong mấy ngày này nàng ăn thế nào cũng sẽ không mập từ Lý Dịch, miệng mở ra rất ít khi có lúc nhàn rỗi.


trướctiếp