- Đều là lời đồn đại trên phố, ta cũng không thấy tận mắt.
Nghe nói là Hàn đại nho lẩn tránh rất nhanh, chỉ chém đứt một chút tóc, người
không hề bị thương, chỉ là quá sợ hãi, nghe nói tiểu ra quần......
- Tránh rất nhanh?
Lý Dịch lắc đầu. Lý Minh Châu chém một lão già đi đứng cũng
không thuận tiện, thật là có lòng, còn có thể để cho lão ta né tránh? Hắn nhìn
Lý Hiên hỏi:
- Nói ra trước mặt bao nhiêu quan lại như vậy, hắn thực sự
là đại nho?
Lý Hiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái người Hàn đại nho nay có một chút học thức nhưng đối
nhân xử thế vô cùng ngoan cố cổ hủ, bảo thủ. Nhiều lần chỉ trích lệnh của Hoàng
bá bá. Mặc dù đến cuối cùng chứng minh bản thân hắn đã sai nhưng tật xấu này vẫn
không thay đổi. Chẳng qua bây giờ rõ ràng hắn đã chọn sai người. Ngươi không biết
khi còn nhỏ, Thục Vương và một số hoàng tử len lén cắt một chỏm tóc của Minh
Châu. Nàng ta đã đánh gãy hai cái xương sườn của Thục Vương ngay trước mặt Thôi
quý phi. Những hoàng tử kia cũng không thể thoát, cho đến bây giờ nhìn thấy
nàng ấy còn phải đi trốn.
Lý Dịch lắc đầu, người bảo thủ cũng không có nghĩa là trí tuệ
không phát triển. Địa vị xã hội của nữ tử thấp là thái độ bình thường trong xã
hội này nhưng đó không phải là tất cả những gì họ có thể nói. Vì muốn nắm giữ
hôn nhân của mình, ý thức nữ quyền của công chúa điện hạ vừa thức tỉnh, thần cản
giết thần, Phật cản giết Phật. Lão gia này lại còn dám ở trên triều đề cập đến
chuyện tại sao nàng còn chưa lấy chồng. Đây không phải là chán sống sao?
Xem ra trình độ của đại nho Cảnh Quốc thật đúng là cao thấp
không đều. Không phải cứ đọc nhiều sách, tuổi cao một chút là có thể gọi là đại
nho. Cần phải có một chế độ thi sát hạch đại nho, cách một khoảng thời gian lại
tiến hành kiểm tra tư cách đại nho, không phù hợp thì thu hồi tất cả giấy chứng
nhận, nhảy ra trang bức mà không có giấy phép thì bắt hết, thu hồi và hủy giấy
phép.....
- Công chúa đâu, không có bị đưa vào Đại Lý Tự chứ?
Lý Dịch quay đầu lại hỏi Lý Hiên. Ngay trước mặt hoàng đế và
bá quan văn võ động đao với đại nha ở cung vàng điện ngọc, mức độ ảnh hưởng xã
hội của việc này quá nghiêm trọng, so với việc bản thân ẩu đả với Thục Vương lần
trước còn nghiêm trọng hơn.
Lý Hiên lắc đầu:
- Không có, Hoàng bá bá phạt nàng cấm túc ở Thần Lộ Điện.
Lý Dịch thoáng kinh ngạc. Thần Lộ Điện chẳng phải là tẩm
cung của Lý Minh Châu sao? Cái này so với không phạt khác nhau ở chỗ nào?
- Trong triều không có ý kiến nào phản đối sao?
- Có, trên triều nhanh chóng náo loạn ầm ĩ.
Lý Hiên bất lực nói:
- Trưởng công chúa của một đất nước đả thương người khác
trên cung vàng điện ngọc. Tất cả Ngự sử đều điên rồi, tấu chương kết tội nàng
nhiều như tuyết rơi......
Kết tội thì kết tội thôi, Lý Dịch dùng những việc bản thân
mình đã trải qua mà rút ra một đạo lý, nếu nói kết tội thì cùng đều là một ít
người không quan trọng ở phía dưới đánh nhau cãi nhau. Quyền quyết định cuối
cùng vẫn nằm trong tay lão hoàng đế. Hàn đại nho chẳng qua chỉ tiểu ra quần chứ
chưa chết, muốn trông đợi lão hoàng đế sẽ làm gì nữ nhi của hắn?
- Vẫn phải nghĩ một số biện pháp.
Lý Hiên nhíu mày nói:
- Sáng sớm hôm nay trên phố có lời đồn rằng công chúa chém
chết đại nho trên triều. Dân chúng ở kinh thành đều đang đợi xem náo nhiệt. Cứ
tiếp tục như vậy rất bất lợi cho nàng. Một khi lời đồn lan rộng ra, cho dù là
Hoàng bá bá cũng không có khả năng một mực che chở cho nàng.
- Lời đồn?
Lý Dịch bĩu môi, vẻ mặt có chút xem thường.
.........................
............................
Đối với đại bộ phân dân chúng ở kinh thành mà nói, ngày hôm
nay vẫn là một ngày vô cùng bình thường. Sáng sớm bận rộn, có thời gian rảnh rỗi
thì đi câu lan nghe kịch một chút, nghe vài điệu hát dân gian, có điều kiện lại
đến thanh lâu thả lỏng một chút. Đám tỉ muội ở trong Quần Ngọc viện càng ngày
càng biết chơi, ăn mặc, điệu bộ kia làm cho người ta lưu luyến quên về, thận hư
thể yếu..... Nếu như trong cung không truyền tin tức ra thì những điều bình thường
này vẫn tiếp tục kéo dài.
- Trưởng công chúa điện hạ động đao với Hàn đại nho ở trên
triều rồi!
- Trưởng công chúa điện hạ cắt mất tóc của Hàn đại nho ở
trên cung vàng điện ngọc!
- Trưởng công chúa điện hạ lấy đầu Hàn đại nho ngay trước mặt
bệ hạ và bá quan văn võ!
- Trưởng công chúa điện hạ chém chết Hàn đại nho vào lúc lâm
triều hôm nay!
Tin tức có liên quan đến hoàng thất vốn chính là trọng điểm
chú ý của dân chúng. Tin này sau khi truyền ra, toàn bộ kinh thành nhốn nháo
ngay lập tức. Thông thường thì dân chúng làm sao có thể tiếp xúc với chuyện
hoàng thất vào những ngày bình thường. Những từ “công chúa”, “triều đình”, “sát
nhân”, một khi lan truyền ra, trở thành “Trưởng công chúa của triều đình giết
người”, kèm theo chủ đề của câu chuyện, lập tức truyền khắp kinh thành.
- Cái này, cái này là giả! Sát nhân của triều đình, điều này
làm sao có thể xảy ra?
- Đúng vậy, trưởng công chúa làm sao có thể là sát nhân đây?
Lần trước công chúa điện hạ thắng người nước Tề đã mang lại thể diện cho đất nước
rồi!
- Tin tức này từ trong cung truyền ra, có thể là giả sao?
Nghe nói công chúa đã bị nhốt lại, tất cả Ngự sử đều đang điên cuồng kết tội
nàng đấy!
- Không được. Ta vẫn không tin. Ta phải đến câu lan nghe
ngóng một chút.
Địa vị của trưởng công chúa ở trong lòng dân chúng cao hơn
phần lớn hoàng tử, là nữ tử duy nhất trong “Kinh đô tam kiệt”, đập tan nhiều âm
mưu của người nước Tề, cứu vãn bộ mặt của quốc gia, năng lực xuất chúng, dung
nhan và trí tuệ của trưởng công chúa điện hạ thu hút vô số người. Tuy tin tức rất
lớn, chuyện công chúa giết người lưu truyền sôi nổi nhưng trong kinh thành, tố
chất của dân chúng cao hơn một chút, gặp chuyện sẽ có phán đoán của riêng mình,
chưa kể loại chuyện này vừa nghe liền thấy như chuyện ảo mộng. Đối với bọn họ
mà nói, phân biệt sự thật và lời đồn như thế nào, chỉ cần đi câu lan nghe một
chút là được.
- Chúng ta không được tạo ra lời đồn. Chúng ta chỉ là người
truyền tải sự thật.
Đây là tôn chỉ của câu lan trong kinh thành. So với miệng đầy
hồ ngôn loạn ngữ, dùng lời đồn và nhan sắc thu hút người tới hắc câu lan thì
câu lan này chính là một dòng nước trong giữa các câu lan. Vì chưa bao giờ tin
lời đồn, không lan truyền tin đồn, những người kể chuyện kia thường chỉ ra những
lừa đảo dối trá, có lý có bằng chúng, từ từ lấy được lòng tin người dân chúng
trong kinh thành. Không lâu sau, có người từ trong câu lan đi ra, vẻ mặt bừng tỉnh.
- Thì ra là vậy. Hàn đại nho không chết, chỉ là sợ tiểu ra
quần....
- Công chúa điện hạ thật sự động đao rồi, nhưng mà ----- nếu
như mình là nữ nhân, e là cũng không nhịn được mà chém chết cái gọi là đại nho ấy?
- Bất luận thế nào, động binh khí trên triều cũng là đại kỵ.
Lần này công chúa điện hạ gặp phiền phức lớn rồi.
Tin đồn cuối cùng cũng chỉ là tin đồn. Một số người từ trong
câu lan đi ra và một số người từ nơi khác đã biết được chân tướng sự việc.
- Còn đại nho đâu? Lại có thể nói như vậy. Hoàng hậu nương
nương cũng là nữ tử, mẫu thân của Hàn đại nho cũng là nữ tử. Hắn có gan nói trước
mặt các nàng sao?
Người bán hàng rong bán trà bên cạnh lắc đầu nói.
- Chết tiệt. Kế mẫu nương nương cũng là nữ tử, họ Hàn lại
dám vũ nhục Kế mẫu nương nương!
Một người quần áo lam lũ nhưng ánh mắt thanh niên sắc bén thấp
giọng mắng một câu ở đầu đường.
- Ta cảm thấy hắn nói rất đúng. Nữ nhân không sinh con thì
còn dùng tới làm gì?
Nơi nào đó trong hàng thịt, đồ tể chỉ nói một câu liền cảm
thấy tê rần rần ở lưng, cả người bị đạp từ trong cửa hàng ra ngoài. Mặt đất gần
như chấn động, nữ tử giống như ngọn núi giận dữ đi ra từ trong cửa hàng:
- Được, ngươi là người không có lương lâm. Thì ra lão nương
sống chính là để sinh con cho ngươi!
Sắc mặt đồ tể thay đổi mấy lần, vội vàng giải thích:
- Ai, không phải, ai, nàng nghe ta giải thích!
- Ta không nghe ta không nghe.....
Nữ tử lắc mạnh đầu, thịt trên người cũng loạn chiến, nổi giận
mắng:
- Mạng lão nương không quan trọng. Lão nương...., lão lương
đặt mông ngồi đè chết ngươi!
Mặt đất lại chấn động. Một đám nam tử xung quanh không khỏi
cảm thấy hít thở có chút khó khăn, môi khô lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.