Người thiếu nữ tên Tiểu Thúy lắc đầu, nàng không giống vị tiểu
thư ăn bánh quế ăn hoài không ngán.
Sau khi Lý Dịch thở phào, yên tâm thoải mái ném miếng cuối
cùng vào trong miệng chính mình.
- Làm sao bây giờ?
Vẻ mặt thiếu nữ đau khổ nói ra, nàng đã có thể đoán trước được
sắp tới nàng sẽ phải đối mặt trực tiếp với mưa rền gió dữ. Không khỏi có chút
lo lắng.
Lý Dịch nhún vai, bày tỏ mình cũng rất bất đắc dĩ.
Tuy nhìn qua có chút chiếm được tiện nghi còn có ý muốn khoe
khoang, nhưng chuyện như vậy mỗi lần đều cho mình gặp phải cũng xem như số phận
ông trời an bài?
Này ông trời đối với mình thật đúng là không tệ.
Thấy được dáng vẻ nàng mặt ủ mày ê, Lý Dịch an ủi nói:
- Yên tâm đi, một lát ta sẽ giải thích với tiểu thư nhà
ngươi, sẽ không để cho nàng làm khó ngươi.
Tuy nói ở thời đại bây giờ, nam bảo vệ nữ đã trái với lễ
nghi, chứ đừng nói đến việc bị nhìn thấy sau lưng, xem như vô tình nhìn thấy
chân nữ tử, trinh tiết của vị thiếu nữ ấy cũng sẽ bị đánh giá, không chừng phải
quay đầu nhảy giếng, nhưng trước đó sẽ được xem nhiều điều kích thích hơn, với
loại trình độ vừa rồi, sẽ không có cái vấn đề gì lớn.
Tiểu Thúy liếc hắn một chút, cũng không có tỏ vẻ nhẹ nhõm dù
mới vừa được an ủi.
Đương nhiên tiểu thư sẽ không làm khó nàng, lần trước tại Quần
Ngọc Viện, đều như thế, tiểu thư cũng không có mắng nàng, ngược lại chính vị Lý
công tử này, vẫn là tự cầu phúc đi.
Giống như nghe được động tĩnh trong nội viện, Uyển Nhược
Khanh từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy dưới hiên đối diện, Lý Dịch cùng Tiểu
Thúy hai người ngồi song song, đồng thời một tay chống cằm, mặt sầu khổ, trong
lúc nhất thời sững sờ tại chỗ
Trong phòng, Tằng Túy Mặc đã mặc quần áo tử tế, đem đầu trốn
thật sâu trong chăn.
Nghĩ đến vừa rồi dáng vẻ nàng mặc lấy áo lót bị nhìn thấy,
hô hấp có chút gấp rút, gương mặt cũng bắt đầu ửng hồng.
Trừ cái đó ra, thì cũng chưa có cái gì.
Nàng bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, sờ sờ ở ngực, phát
hiện nhịp tim không có đập nhanh hơn, biểu hiện trên mặt khẽ ngẩn ra, lại cẩn
thận cảm thụ một chút, sắc mặt bắt đầu thay đổi chập chờn.
Nàng từ góc giường lấy ra cái gương nhỏ, sau khi ngắm ngía,
nghiến chặt hàm răng, oán hận nói:
- Tằng Túy Mặc à Tằng Túy Mặc, chẳng lẽ ngươi thật sự là một
nữ nhân không biết liêm sỉ?
- Ngươi ở chỗ này thêm một hồi, ta đi làm chút bánh quế, chờ
một lúc khi đi mang theo.
Thấy ngay cả mảnh vụn bánh quế trên tay Lý Dịch đều đã bị ăn
sạch sẽ, khuôn mặt Uyển Nhược Khanh tươi cười, nhẹ nói một câu, liền đi tới nhà
bếp.
Hoa Quế nhìn về hướng này vì một hồi còn phải giải thích với
Tằng Túy Mặc, Lý Dịch quyết định lại ở chỗ này thêm một hồi, nếu như bánh quế
làm xong mà Tằng Túy Mặc còn chưa đi ra, hắn sẽ đi qua gõ cửa.
Khi trong lòng hắn trong lòng nghĩ như vậy, sau lưng bỗng
nhiên truyền đến tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, cửa phòng đóng chặt vừa rồi
đã mở ra, Tằng Túy Mặc lại không có từ bên trong đi ra.
Tiểu Thúy hướng hắn chu môi, thuận tiện trốn xa một chút, ý
là chính ngươi tự mình giải quyết chuyện vừa nãy.
Khẽ liếc tiểu nha đầu không có nghĩa khí kia, Lý Dịch thở
sâu, sải bước dài đi vào gian phòng, hơi có chút giống khí thế tráng sĩ ra trận
một đi không trở lại.
Thiếu nữ chắp tay trước ngực, cầu nguyện thay vị Lý công tử
này, tiểu thư tức giận là cực kỳ đáng sợ, Lý công tử ngàn vạn lần không bị đánh
là tốt.
Lý Dịch đi đến trong phòng, nhìn thấy Tằng Túy Mặc ngồi tại
cạnh giường quay lưng về phía hắn đứng, trong tay không có cầm cây kéo cũng
không có cầm bình hoa, đầu tiên buông lỏng một hơi.
- Hiểu lầm, ta thề, lần này giống như lần trước, vẫn là một
cái hiểu lầm.
Hắn đi qua, thái độ mười phần thành khẩn nói ra.
Tằng Túy Mặc thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, nghe được hắn
nói - lần trước-, trong đầu chợt hiện ra vài hình ảnh, hai gò má lần nữa đỏ ửng
không bình thường, ở ngực cũng hơi có chút phập phồng.
Lý Dịch thấy được phản ứng của nàng, giống như nghĩ đến điều
gì, lập tức nói:
- Không đúng, lần này cùng lần trước không giống nhau, lần
này còn có áo yếm che chở.
- Im miệng!
Tằng Túy Mặc rốt cục nhịn không được, đột nhiên đứng lên, ngực
không ngừng chập trùng, nói:
- Ra ngoài, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!
- Thật, vừa rồi ta cũng chỉ thấy cái yếm màu hồng kia, cái
gì cũng không thấy.
Bây giờ đương nhiên Lý Dịch không thể đi, bằng không về sau
càng khó giải thích.
Sau một khắc ý nghĩ này lại lập tức thay đổi, vì hắn nhìn thấy
nữ thần cô nương bắt đầu nhìn bốn phía, rõ ràng đang tìm đồ vật gì đó, lúc ánh
mắt quét đến bình hoa rất lớn trên ghế bên cạnh kia, con mắt rõ ràng sáng một
chút.
Lý Dịch nhấc chân hướng ra ngoài chạy, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Thật chỉ là nhìn thấy có áo yếm mà.
- Cút!
Tằng Túy Mặc rốt cục nhịn không được rống to.
Ngoài cửa, tiểu nha hoàn ngồi dưới hiên hơi run rẩy, mặt mũi
tràn đầy lo lắng, xong xong, chữ “cút” cũng đã nói, sợ là lần này tiểu thư rất
tức giận nha!
- Cái yếm thì có cái gì tốt, tuy mặc dễ chịu, nhưng không phải
qua mấy năm liền sẽ rủ xuống, một chút tạo hình cũng không có, hiệu quả vẫn kém
xa so với áo ngực.
Lý Dịch lần nữa nói thầm một câu, liền bước ra khỏi cửa
phòng.
- Chờ một chút!
Nghe được âm thanh truyền lại phía sau, bước chân Lý Dịch dừng
lại, nhìn Tằng Túy Mặc đứng tại cạnh giường, nhìn lấy hắn, trên mặt tràn ngập
sát khí, cắn răng nói:
- Lại đây!
Sau khi sững sờ một lúc, hắn không chỉ có không đi đến, tốc
độ ngược lại còn nhanh hơn.
Nhìn dáng vẻ của nàng hiện tại, ngu ngốc mới đi đến, không
chừng trong tay áo nàng cất giấu một cái kéo chuẩn bị cùng hắn đồng quy vu tận.
Tiểu nha hoàn Tiểu Thúy đứng lên từ bậc thang hành lang, vẫn
là quyết định đi vào xem một chút trong phòng đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau một khắc, nàng đã thấy Lý công tử bước nhanh từ trong
phòng đi ra, vừa bước ra cửa, liền bị tiểu thư nhà mình kéo trở lại.
Sau đó, cửa phòng đóng kín, bên trong lại không còn có bất kỳ
âm thanh gì truyền đến.
Từ nhỏ lớn lên tại thanh lâu, mặc dù sống tốt, nhưng những
chuyện không nên biết hay nên biết nàng đều biết, nhìn cửa phòng đóng chặt,
khuôn mặt thiếu nữ biểu cảm khó có thể tin, sau một lát mới hồi phục tinh thần
lại, niết tay nắm chân đi tới cửa, lỗ tai dán trên cửa, con ngươi không ngừng
chuyển động.
- Ầy, chính là dáng vẻ này.
Lý Dịch để bút xuống, chỉ vào hai vật cuộn tròn trên bức họa
nói ra.
Nếu không có những chuyện trước đây, đương nhiên Tằng Túy Mặc
sẽ không liên tưởng đến những mặt khác của hắn, nhưng giờ phút này sắc mặt lại
đỏ bừng, hung hăng trừng Lý Dịch một chút, tức giận mắng:
- Vô sỉ!
Sau đó mới nhìn hắn, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra tia
nghi ngờ, hỏi:
- Vật này thật hữu dụng?
- Ngươi thử nhìn một chút sẽ biết.
Lý Dịch nói.
Đến cùng có dùng được hay không, dùng mới biết được, áo lót
của nữ tử cổ đại đến hiện đại được thay thế bằng áo ngực, tự nhiên sẽ có ý
nghĩa của nó.
- Phi! Ai muốn thử cho ngươi xem!
Tằng Túy Mặc hung hăng liếc hắn sâu một chút, vội vàng đem bức
họa kia giấu xuống bàn.
- Vô sỉ!
Nàng hơi liếc lần nữa Lý Dịch, cắn răng nói.
Lý Dịch giương mắt nhìn nàng, hắn làm gì có ý tứ này?
Nghĩ đến nữ nhân tức giận IQ bằng không, chính mình không
cùng nàng so đo, quyết định tạm thời tránh mũi nhọn trước, đợi đến khi nàng tỉnh
táo lại nói, bước nhanh đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, hắn mới quay đầu lại, thật sự nói một câu:
- Thực, nói thật, màu hồng, không thích hợp với ngươi.
Trước tiên gương mặt Tằng Túy Mặc hiện ra một tia nghi hoặc,
sau một khắc liền nghĩ đến hắn ám chỉ điều gì, trong chốc lát khuôn mặt trở nên
đỏ thẫm như máu, cầm cái gối nằm trên giường ném qua.
- Cút!
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, mặt Tiểu Thúy còn dán trên cửa,
mất đi chỗ dựa, nên té ào vào trong phòng.
Ầm!
Tuy gối nằm vô cùng mềm mại, nhưng nện vào trên đầu vẫn còn
có chút choáng váng, Tiểu Thúy từ dưới đất bò dậy, cầm cái gối kia trong tay,
nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn bóng lưng người nào đó đã biến mất, khuôn mặt
mờ mịt.