- Cảnh đẹp Tây Hồ, tiết trời tháng ba, mưa xuân như rượu, liễu
rũ như sương...
Hôm nay ngũ gia thật vui, chí ít Ngô Nhị thấy vậy, từ câu
này hắn hát đã biết hôm nay hắn đến Câu Lan viện xem kịch, đó là “Bạch Xà Truyện”
thịnh hành khắp kinh đô trong mấy ngày gần đây. Hắn biết hát từ khúc này từ lâu
lắm rồi. Trong bộ kịch ấy, hắn thích Thanh Xà tinh quái nhất, không có hảo cảm
gì đối với Hứa Tiên đầy mùi nữ nhân. Có điều hôm nay, cảnh Tây Hồ đẹp không
quan trọng, kịch cũng không quan trọng, quan trọng là không phải ngũ gia hay
thúc giục quan phủ mau chóng bắt ác đồ thương tổn tiểu công gia về quy án ư,
sao bây giờ nhàn rỗi đến Câu Lan viện xem kịch? Chẳng lẽ thấy tiểu công gia bị
bọc như bánh chưng mà nằm trên giường rất vui sao?
Nghĩ đến lời đồn đãi hạ nhân trong phủ rỉ tai nhau, sắc mặt
Ngô Nhị dần dần trở nên quái dị.
- Ngô Nhị...
Đã nghĩ thầm thì đột nhiên nghe Tần ngũ gia gọi tên, Ngô Nhị
vội vàng nói:
- Ngũ gia, có chuyện gì phân phó sao?
- Nghe nói vào ngày đại thiếu gia bị đánh, ngươi đang ở đó?
Tần ngũ gia đi tới, mang đến một trận mùi rượu nồng nặc.
Ngô Nhị vội vàng nói:
- Khi ấy quả thật tiểu nhân ở đó, chỉ là ngũ gia, thực sự
không phải tiểu nhân không giúp đại thiếu gia, mà vì tên trộm kia quá lợi hại,
ta đánh không lại!
Tần ngũ gia khoát tay, nói:
- Không trách ngươi, tới đây, ngươi kỹ càng nói cho ta nghe
một chút đi, hôm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ngô Nhị nhìn Tần ngũ gia, ánh mắt giật giật mấy cái, trên mặt
lại lộ ra vẻ hàm hậu, nói:
- Vâng, vâng, ngày đó là như thế này...
.....
.....
- Cô nương, hôm nay người quan phủ lại đến hỏi thăm việc có
liên quan đến vị đại hiệp Trịnh Miễn kia, chúng ta có nên tạm thời rút tên hắn
khỏi Hào Hiệp Bảng không?
Tôn lão đầu nhìn Uyển Nhược Khanh, nhíu mày hỏi.
- Không cần.
Uyển Nhược Khanh cười nói:
- Chúng ta và Trịnh Miễn đại hiệp không có quan hệ gì, toàn
kinh đô giờ đang đồn chuyện đó mà. Huống chi, gần đây công việc sắp xếp Hào Hiệp
Bảng luôn qua tay vị Liễu nhị tiểu thư kia, chúng ta cũng không tiện mở lời.
- Vậy, vậy được rồi...
Tôn lão đầu thở dài một cái nói.
Kinh đô không thể lấy Khánh An phủ ra mà so sánh, con nhà
giàu trong thành không dễ giáo huấn như vậy, những vị hiệp khách ấy không bị thứ
gì ràng buộc, không ở kinh đô được, cùng lắm thì chuyển sang nơi khác tiếp tục
tiêu dao, dù sao Câu Lan viện của họ đã thẩm thấu vào rất nhiều châu huyện, các
bảng danh sách này cũng được dùng chung. Thế nhưng quan sai không bắt được những
người kia sẽ đặt một phần chú ý lên người họ, Tôn lão đầu cảm thấy, căn cơ của
họ còn thấp, vẫn phải cẩn thận khắp chốn tại nội thành kinh đô này.
Hào Hiệp Bảng bây giờ đã gần như hoàn toàn tách ra khỏi Câu
Lan viện, mặc dù vẫn cần Câu Lan viện tiến hành tuyên truyền nhưng lão không
còn có thể nhúng tay được nữa. Chỉ có điều, nếu Uyển cô nương cũng đã nói không
cần, lão cũng không suy tính gì thêm nữa, nói một ít tình trạng gần đây của Câu
Lan viện cho nàng rồi lập tức cáo từ.
Tiểu Thúy dắt một cái diều nhỏ chạy trong sân, cánh diều do
tiểu thư nhà nàng làm cho nàng, phía trên có bức họa của nàng, đáng tiếc sân quá
nhỏ, nàng chạy lên vài chục bước đã phải quay lại, cánh diều chỉ bay qua được
nóc nhà khiến trong lòng nàng có chút phiền muộn.
Nhưng đối với tiểu viện vắng vẻ này, nàng vẫn rất thích. Mặc
dù có vẻ hơi nhỏ để chơi diều, nhưng thực sự ra nó còn to hơn gấp đôi so với
nơi các nàng ở tại Khánh An phủ, nghe Tiểu Châu nói, đây là sân viện chỉ nguyên
lão Câu Lan viện mới được phân.
Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý lúc ấy của Tiểu Châu, trong lòng nàng
nhất thời có chút không cam lòng.
Uyển cô nương là nguyên lão Câu Lan viện, nhưng tiểu thư nhà
các nàng cũng là nguyên lão mà, tiểu thư cũng từng vì Câu Lan mà góp sức mà chảy
mồ hôi, tuy không bằng Uyển cô nương, nhưng Uyển cô nương từng bị người nọ thấy
—— tóm lại, nếu tiểu thư nhà mình nắm giữ một tiểu viện tử thế này, chắc cũng
không quá phận nhỉ?
Đương nhiên, sân viện không thể cách đây quá xa, nếu không
thì không tiện hai người các nàng dùng cơm đâu à.
Nàng đang nghĩ ngợi đương nhiên có chút thất thần, bước chân
vừa chậm đi, cánh diều liền từ trên trời ngã xuống, nện lên đầu một người đang
đi vào. Lý Dịch sờ sờ đầu, hít sâu một hơi, nhìn thiếu nữ đang mỉm cười nằm dưới
đất, vẻ mặt ngạc nhiên.
......
......
- Hôm, hôm trước đến đây rồi mà.
Tiểu Thúy ôm diều, cúi đầu, lạch bạch bước theo sau Lý Dịch,
không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
- Tiểu thư nhà các ngươi đâu?
Lý Dịch xoa xoa vị trí mới bị đập trúng, vừa đi vừa hỏi.
- Tiểu thư đang vẽ tranh trong phòng.
Lúc đang vẽ tranh tiểu thư không thích bị quấy rầy, Tiểu
Thúy thấp giọng nói một câu, sau đó đi đến ngoài phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói:
- Tiểu thư, Lý...
- Vào đi Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy còn chưa dứt lời, giọng Tằng Túy Mặc đã truyền tới
từ bên trong.
- Vâng.
Tiểu Thúy nhìn Lý Dịch, nói:
- Ngài tự vào nhé.
Tiểu thư cũng không có thiếu phàn nàn chuyện Lý công tử cho
tới bây giờ vẫn không chịu quản Câu Lan viện mới khiến cho Uyển cô nương mệt mỏi
như vậy, có thể tiểu thư sẽ tức giận khi thấy hắn, nàng định tránh đi một chút.
Lý Dịch gật đầu, đẩy cửa đi vào, nghĩ lần này nhất định phải
giữ lại Lạc Thủy thần nữ, biết vẽ biết hát, còn biết trang trí đóng gói, nhân
tài thế này biết đi đâu tìm. Hắn bước vào phòng, ngẩng đầu nhìn về phía trước,
nhìn thấy một phần lưng ngọc trơn bóng không chút tì vết. Tằng Túy Mặc đưa lưng
về phía hắn, hai cánh tay dùng lực với ra sau lưng, ngẩng đầu về phía trước,
nói:
- Tiểu Thúy, ngươi đến đúng lúc quá, mau giúp ta buộc yếm
lên.
Lý Dịch biến sắc, cảm thấy chiếc thuyền hữu nghị bé tí tẹo
thật vất vả mới tạo dựng được lại bị lật lần nữa.
Thấy sau lưng không có động tĩnh, Tằng Túy Mặc xoay đầu lại,
cau mày nói:
- Nhanh lên, còn ngây ra đó làm...
Nàng ngẩn ra, lời đang nói dở cũng nghẹn lại ở cổ họng.
Một người quen thuộc cỡ nào, một cảnh tượng quen thuộc cỡ
nào, chỉ khác là lần trước nàng không một mảnh vải, lần này tốt xấu còn có một
cái yếm màu hồng che đậy. Nhưng chẳng biết tại sao, thế này càng làm nàng xấu hổ
hơn nữa.
Lý Dịch nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói:
- Cái này, vẫn là, vẫn là... ngươi tự buộc đi.
Thiếu nữ ngồi xổm dưới hành lang ngoài cửa, thầm nghĩ sao
bên trong chẳng có chút động tĩnh nào, một khắc sau, một tiếng thét đầy tức giận,
đủ để đâm rách màng nhĩ truyền tới từ trong phòng.
- Tiểu Thúy!
Tiểu thư quả nhiên rất tức giận, thế nhưng không thể trách
mình được, rõ ràng tiểu thư đang tức giận Lý công, gọi tên mình làm gì?
Nàng có chút không tình nguyện đứng lên, đi vào phòng, thấy
ánh mắt tiểu thư nhìn nàng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn kĩ chút nữa tiểu
thư đang mặc gì, lập tức nhận ra được gì đó, thét chói tai chạy ra ngoài cửa:
- Tiểu thư, là người để ta vào, không thể trách ta được đâu!
Không lâu sau, hai người ngồi dưới hiên, Lý Dịch quay đầu
nhìn sang cửa phòng đóng chặt ngay từ đầu, đưa một khối bánh quế vừa trộm trong
bếp vào miệng, đưa một khối còn lại cho thiếu nữ trợ công bên cạnh, hỏi: