Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 487: Lý Tử Binh Pháp


trướctiếp

Nghe cô gia gọi nàng, tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào, không lâu sau lại có chút khó hiểu đi ra ngoài.

- Đây là sách binh pháp ở đâu thế?

Lý Hiên nhìn Lý Dịch, vô cùng kinh ngạc hỏi.

Nói tới kinh sử, có thể hắn sẽ hơi đau đầu, nhưng nói về binh pháp, mặc dù chưa bao giờ tự mình thực hành nhưng hắn lại có kiến thức lý luận cực kỳ đầy đủ. Nhớ năm đó, hắn cùng với hơn mười vị hoàng tử học tập với con em trong quân đội, Tiết lão tướng quân hết lần này tới lần khác luôn nghiêm khắc với hắn nhất, chỉ cần có chút sai lầm sẽ lập tức nặng nề trách phạt, dẫn đến thành tích binh pháp của hắn cao hơn những con em quân đội một bậc. Tuy chưa đến mức đọc thuộc được tất cả binh thư trên đời, nhưng cũng sẽ không có nhiều cái tên hắn chưa từng nghe qua như vậy.

Một khi đã khơi dậy lòng hiếu kì của Lý Hiên lòng thì chuyện này đừng mong bỏ qua, Lý Dịch thở dài một hơi, nói:

- Việc này nói rất dài dòng...

- Lại là vào một mua đông lạnh khủng khiếp?

Lý Hiên luôn cảm thấy tình tiết này có chút quen thuộc, bật thốt.

- Không phải...

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Đó là một mùa hè nóng như thiêu đốt, còn nóng hơn năm nay nữa. Vào một buổi trưa...

Lý Hiên nhìn hắn:

- Sau đó lão nhân gia nọ để lại mấy quyển binh thư cho ngươi?

-....

Lý Dịch suy nghĩ một chút:

- Nếu ngươi không tin, ta có thể đổi một câu chuyện khác, hay đổi bối cảnh lại thành mùa đông?

Lý Hiên gật đầu, nói:

- Vẫn là mùa đông đi, vào ngày đông giá rét, tuyết lớn ngập núi, lão nhân gia ăn đói mặc rét, ngã trước cửa nhà ngươi, sau đó để cảm tạ ân cứu mạng bèn tặng ngươi một thứ quan trọng ---- nói thế dễ khiến người khác tin phục hơn đấy.

Trải qua hai cuộc tỷ thí lần trước, Lý Hiên càng sâu sắc nhận ra được, Lý Dịch đã đọc qua rất nhiều rất nhiều sách nên trong đầu mới luôn có nhiều suy nghĩ ly kỳ cổ quái như vậy. Biết làm thơ, hiểu kinh nghĩa, biết đá đồng thời rơi xuống đất --- cho dù hắn nói hắn thật sự hiểu binh pháp thì có gì lạ đâu?

Lý Hiên lại nhìn hắn nói:

- Lần này trận đầu đấu võ chính là mô phỏng chiến trận, đấu võ khác với đấu văn, cũng không thể để các lão tướng thanh danh hiển hách ấy tự mình ra tràng, cho nên chúng ta đã nhất trí với Tề quốc người thi võ phải là thế hệ trẻ tuổi, tướng môn đời thứ hai đều đã qua tuổi nhi lập (*), không phù hợp điều kiện, thế hệ nhỏ tuổi nhất cũng có tuổi xấp xỉ ta và ngươi, rất ít người từng lên chiến trường...

(DG: Tuổi nhi lập: 30 tuổi)

Dường như Lý Dịch hiểu ra gì đó, sửng sốt hỏi:

- Đừng nói ngươi muốn lên đấy chứ?

Lý Hiên thở dài một hơi, nói:

- Ta cũng không muốn, nhưng Tiết lão tướng quân nói đã thắng võ đấu rồi, tự dưng thua đấu võ thì cái mặt mo của mấy lão gia họ không biết giấu vào đâu, nói ta mạnh hơn mấy tên gia hỏa không nên thân nhà họ hơn chút.

- Ngươi chắc chắn đọc những thứ này hữu dụng không?

Lý Dịch nhìn hắn hỏi:

- Vị đại tướng quân kia đọc binh thư mà nhìn ra được sao?

Lý Hiên lắc đầu:

- Lần này không cần ra chiến trường, ta thấy người Tề quốc tự tin như thế, có lẽ đối thủ cũng không đơn giản, dù sao đọc qua cũng tốt hơn không đọc.

Lý Hiên đã nói như vậy, Lý Dịch cũng không tiện từ chối nữa:

- “Binh pháp Tôn Tử” và “Ba mươi sáu kế” hẳn là hai trong các binh thư trứ danh nhất hậu thế, nội dung tinh giản, cho dù cộng thêm “Lục thao”, “Tam lược” cũng chỉ mới hơn hai vạn chữ, bây giờ viết xuống đưa cho hắn, để hắn về từ từ suy ngẫm vậy.

- Tiểu Hoàn, đến mài mực!

Thấy Lý Dịch cầm bút lông ra, Lý Hiên vội vàng hô một câu ra ngoài cửa.

- Tự mài đi!

Lý Dịch liếc hắn một cái, tức giận nói. Cái tên này, thật đúng là càng ngày càng không xem mình như người ngoài.

Tiểu nha hoàn thò đầu vào cửa, thấy vị thế tử điện hạ ấy vẫn chưa đi, có chút bất mãn bĩu môi. Ban đầu cô gia đã đồng ý lát nữa dạy nàng chơi dây, giờ thì không biết phải chờ tới khi nào....

....

....

- Binh giả, quỷ đạo dã (*)... Tốt!

Lý Hiên vốn đã có kiến thức binh pháp thâm hậu, vừa mài mực vừa nhìn Lý Dịch viết, khi thấy một chỗ thì không nhịn được mở miệng khen ngợi.

(DG: Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá.)

Có điều một lát sau, hắn nhíu mày nói:

- Binh pháp Tôn Tử, vì sao gọi là binh pháp Tôn Tử vậy, không phải đang tự chửi mình sao?

Hắn vẫn cho rằng không có gì là trời đổ tuyết lớn, cũng không có gì gọi là lão giả té xỉu trước cửa nhà Lý Dịch, cực kì khó hiểu với tên gọi “Binh pháp Tôn Tử” mà Lý Dịch đặt cho quyển sách này.

- Vậy ngươi thấy nên đặt tên gì?

Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu.

Tại một thế giới khác, tác giả của “binh pháp Tôn Tử” là tướng quân Tôn Vũ nước Ngô thời Xuân Thu, không biết thế giới này có người tên Tôn Vũ không, nhưng khẳng định không có “binh pháp Tôn Tử”, cứ như vậy, cái tên này không có ý nghĩa gì cả, ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

- Ta thấy...

Lý Hiên nhìn nội dung trên giấy, nghĩ ngợi một lát, bỗng nhiên chỉ một nơi nào đó trên giấy, nói:

- Chữ này viết sai rồi.

Lý Dịch nhìn vào chỗ hắn chỉ mới nhân ra vừa rồi viết quá nhanh, vô thức viết thành chữ giản thể, gạch chéo trên đó một cái, viết chữ thông hành bây giờ của thế giới này lên trên.

Lý Hiên gật đầu, nói:

- Nếu cái này do hai chúng ta cùng nhau hoàn thành, vậy không bằng gọi là “binh pháp Lý Tử” đi!

Đường bút trong tay Lý Dịch dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút khó tin:

- Cùng nhau hoàn thành?

Lý Hiên gật đầu, chỉ vào chỗ vừa rồi:

- Ta chỉ ra một chữ viết sai của ngươi mà.

Dứt lời, dường như lại cảm thấy thế này có chút không ổn, Lý Hiên ngẫm lại nói:

- Đương nhiên ngươi cống hiến lớn hơn một chút, có thể viết tên ở phía trước...

Lý Dịch ngạc nhiên, đứng lên khỏi ghế.

- Viết xong rồi à?

Lý Hiên nhìn hắn hỏi.

- Chưa.

Lý Dịch lắc đầu, đưa cây bút trong tay sang, nói:

- Bút cho ngươi, tự viết.

....

....

- Cô gia, người sao vậy?

Khi dạy tiểu nha hoàn chơi dây, Lý Dịch thở dài một hơi làm nàng chớp đôi mắt to, hiếu kỳ hỏi.

- Một người đường hoàng như thế, không biết học từ ai nữa, sao bây giờ lại trở nên không biết xấu hổ như thế nhỉ?

Lý Dịch bùi ngùi không thôi, nhớ năm đó lần đầu nhìn thấy thế tử điện hạ, hắn chính trực thế nào, thuần khiết thế nào...

Nhưng bây giờ thì sao?

Không bao lâu nữa, sợ là các vị tướng quân và Hoàng đế bệ hạ Cảnh quốc sẽ thấy các loại quyển tập Lý Tử như “binh pháp Lý Tử”, “Lý Tử ba mươi sáu kế”, “Lý Tử lục thao”, “Lý Tử tam lược”, “Cây mận () làm thế nào mới ăn ngon”, “127 cách làm hạt dẻ () rang đường”,...

(DG: lý tử (李子 - lǐ·zi): cây mận

lật tử (栗子 - lè·zi): hạt dẻ, đồng âm với “lý tử”)

Trăm ngàn năm sau, khi mọi người nghiên cứu “Lý Tử toàn tập” ------ một vật báu quý giá trong di sản văn hóa quân sự cổ đại, là một phần quan trọng trong việc tạo nên truyền thống văn hóa ưu tú, có lẽ cũng có thể tưởng tượng được vào tháng bảy năm Cảnh Hòa thứ hai, có một thi nhân, nhà văn, nhà soạn kịch, nhà phát minh, nhà quân sự của Cảnh quốc... đã một tay thúc đẩy “sự kiện lớn” gây ra tranh cãi gần ngàn năm, mở màn cho thời đại mới, được khen là một trong mười đại nhân vật ảnh hưởng thế giới nhất từ xưa đến nay, có khả năng là người xuyên việt nhất, cùng với một vị khác cũng lưu danh thiên cổ, giữa hai người đã khai sáng chân trời mới này rốt cuộc đã phát sinh ma sát tư tưởng thế nào, mới viết ra được một kho tàng kiến thức đồ sộ lưu truyền ngàn năm như vậy?

Đương nhiên, các chuyên gia trong lĩnh vực này cũng sẽ tiến hành một cuộc thảo luận đầy kịch liệt về việc tại sao có cuốn “Lý Tử (cây mận) làm thế nào mới ăn ngon” trong “Lý Tử toàn tập”, đồng thời vì sao hạt dẻ rang đường không phải cây mận rang đường trong “128 cách làm hạt dẻ rang đường”, rồi thì vì sao trong sách lại không thật sự ghi chép 128 phương pháp, đây rốt cuộc là do hai người sơ sẩy hay là cuốn sách này bị thiếu sót trong quá trình được lưu truyền.

- Sợi dây mới, biến khăn vuông, khăn vuông nát, biến dây rơi, dây rơi loạn...

Năm Cảnh Hòa thứ hai, tháng bảy, khi tiểu nha hoàn quấn sợi dây trên ngón tay đi tìm mấy tỷ muội quen biết mà chơi trò chơi mới học được này, cũng sẽ không ngờ rằng rốt cuộc “Chơi dây” có phải do nhà hoàn trong nhà vĩ nhân nọ sáng tạo ra không sẽ trở thành vấn dề thế nhân tranh luận kịch liệt vào trăm ngàn năm sau...


trướctiếp