Tần Hoán nghe người của Quốc Tử Giám và Hoằng Văn quán tranh
nhau khuyên can, yên tĩnh chờ bên cạnh, vẻ mặt không mấy gợn sóng. Hắn họ Tần,
nhưng hắn và Tần tướng không có bất cứ quan hệ nào, bời vì thân phận nhạy cảm
nên từ trước đến nay chưa bao giờ đồng ý lời mời chào của bất kì hoàng tử nào.
Hơn nữa, sâu thẳm trong nội tâm hắn không đồng ý Thục vương trở thành Hoàng đế
đời tiếp theo. Nếu chỉ vẻn vẹn tư chất bình thường thì thôi, giang sơn bao đời
Hoàng đế nước Cảnh gây dựng vững chắc rất khó suy sụp trong tay hắn, nhưng những
chuyện Thục vương làm gần đây lại khiến hắn dâng lên mấy phần cảnh giác trong
lòng.
Không nói đến vô tài vô năng, nhưng đế vương một nước mà đức
hạnh cơ bản nhất cũng không có, vậy trong tình trạng có ngoại địch vây quanh, Cảnh
quốc có khả năng diệt vong lắm.
Còn về Trường An huyện úy Lý Dịch mà mọi người đang thảo luận
------ Tần Hoán xưa nay không hoài nghi thuật nhận biết người của đương kim bệ
hạ, nếu bệ hạ để hắn dạy Toán học cho chư vị hoàng tử công chúa đã nói rõ vị Lý
Tử Tước kia thật sự có tư cách này. Có điều dù thế nào đi nữa, việc này không
liên quan gì với hắn, không chú ý chuyện này nữa.
Ánh mắt Tần Hoán tùy ý quét nhìn trong điện, đang định thu lại
tầm mắt thì chợt ngẩn ra, trông qua một hướng khác. Trên chiếc bàn bên cạnh,
thân hình mập mạp của Tấn vương nằm sấp trên bàn, cắn đầu bút, chau mày, giống
như đang suy tư điều gì. Không lâu sau, hai mày hắn lại giãn ra, trên khuôn mặt
tròn là vẻ mặt có chút đắc ý, cầm bút viết thật nhanh trên giấy, chỉ chốc lát
sau lại cau mày...
Thấy một màn này, trong lòng Tần Hoán nhất thời hơi nghi hoặc.
.....
.....
Thấy Quốc Tử Giám hết sức chê bai Toán học kiểu mới của Lý Dịch,
Cảnh đế cau mày hỏi:
- Không phải nói Toán học kiểu mới Lý Tử Tước sáng tạo nhanh
gọn dễ học sao, trẫm để Quốc Tử Giám thử một năm tước, nếu được thì phổ biến khắp
thiên hạ, chắc chắn sẽ khai sáng cục diện Toán học kiểu mới. Công đức vĩ đại
như thế, vì sao Lý Tử Tước không thể trở thành lão sư cho hoàng tử?
Một lão giả hừ lạnh một tiếng nói:
- Lão phu đã xem qua Toán học kiểu mới đó của Lý Dịch, đường
ngang ngõ tắt mà thôi, sao có thể so sánh với phương pháp lão tổ tông truyền xuống
được, phương pháp tính toán vô cùng nhanh gọn, hắn còn muốn cướp lấy. Một kẻ
quên nguồn quên gốc như thế, nếu để lão phu gặp được thế nào cũng phải gõ phá đầu!
Tần Hoán thu hồi ánh mắt đặt lên Tấn vương, nhìn lão giả kia
một chút, không khỏi nhếch mép một cái. Lý Tử Tước kia dám đánh nhau với cả Thục
vương thì sợ gì một lão Nho, có lẽ lão còn chưa kịp gõ phá đầu đối phương, thân
xương già yếu của lão sẽ bị dập trước thôi.
Lão Nho nói xong, tế tửu Quốc Tử Giám tiến lên nói ngay:
- Hồi bẩm bệ hạ, mặc dù Quốc Tử Giám cũng có người cho rằng
Toán học kiểu mới của Lý Dịch có tròn có méo, nhưng lại thay thế không được
phép tính của chúng ta dài lâu, nếu tùy tiện phổ biến, sợ rằng chỉ dạy hư học
sinh, ngộ nhỡ làm hỏng căn cơ của học sinh Cảnh quốc ta, thần muôn lần chết khó
từ tội trạng...
Trước mặt Cảnh đế, tế tửu Quốc Tử Giám phải nói rất uyển
chuyển, đại khái nghĩa là Toán học kiểu mới của Lý Dịch là cái quái gì, Quốc Tử
Giám chúng ta chướng mắt, người ngoài nghề như bệ hạ đừng mù mắt so tài, vấn đề
này mới là chuyên ngành của Quốc Tử Giám chúng ta.
Tiếp đó lại có mấy người tiến lên phát biểu, thái độ không
qua quýt hơn tế tửu Quốc Tử Giám bao nhiêu, chê Toán học kiểu mới của Lý Dịch đến
nỗi không đáng một đồng, nếu để loại người này dạy Toán cho nhóm hoàng tử công chúa,
không chỉ Quốc Tử Giám và Hoằng Văn quán họ mất mặt, thể diện của bệ hạ ngài
cũng sắp ném ra ngoài cửa cung luôn.
Cảnh đế cau mày, trên mặt rốt cuộc hiện ra một tia nghi ngờ.
Dẫu hắn cũng có lướt qua xem Toán học nhưng còn chưa tự đại đến mức cho rằng
mình lợi hại hơn mấy người trong Quốc Tử Giám. Bao gồm cả hai vị đại Nho, tất cả
mọi người đều chê bai Toán học kiểu mới của Lý Dịch, chẳng lẽ là mình sai thật
sao?
Nghĩ đến phương thức trước đây Lý Dịch dạy bảo hoàng tử công
chúa, hoài nghi trong lòng Cảnh đế càng sâu.
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Cảnh đế, mấy vị quan viên Quốc
Tử Giám và học sĩ Hoằng Văn quán cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Lão sự
của các hoàng tử rất được tôn sùng, không phải bình thường, bản thân nó chính
là một ô dù bảo vệ vô hình, nếu không có thân phận này, Trường An huyện úy cũng
chỉ là Trường An huyện úy, bọn họ sẽ xử lý thuận tiện hơn rất nhiều.
Tần Hoán lại nhìn Nghiêm Bỉnh lần nữa, phát hiện hắn vẫn
trưng ra cái mặt than. Rõ ràng bệ hạ đã sắp bị họ thuyết phục rồi, chẳng lẽ họ
Nghiêm thật sự không định làm gì sao?
Tính ra thì, dù sao việc này không liên quan đến mình, Tần
Hoán lắc đầu, trong lúc vô tình nhìn sang Tấn vương phía sau một chút, phát hiện
hắn đã đặt bút xuống, vươn người một cái, vẻ mặt----- dường như khá hài lòng?
- Nếu đã như vậy....
Nghĩ đến có lẽ Lý Dịch cũng không hài lòng về chuyện xui xẻo
này lắm, Cảnh đế nghĩ ngợi một hồi, nói:
- Vậy nhờ Quốc Tử Giám chọn...
- Phụ hoàng ơi.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng trẻ con, Cảnh đế quay đầu,
thấy Tấn vương Lý Hàn đứng sau lưng hắn, trên tay cầm một vật. Cảnh đế cẩn thận
nhìn lên mới phát hiện đó là tấu chương Binh Bộ vừa mới trình lên, trên đó ghi
chép cặn kẽ các mục chi phí quân sự, cũng chính là thứ vừa rồi hai vị thượng
thư nổi lên tranh chấp.
Hắn lấy tấu chương từ tay Lý Hàn, nói:
- Cái này không thể lộn xộn, Hàn nhi chờ một lát, phụ hoàng
xong rồi thì chơi với con nhé.
- Phụ hoàng, có một đề họ tính toán sai rồi.
Tấn vương ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh đế nói.
Tướng mạo bé mập chín tuổi xem như anh tuấn, lúc ngẩng đầu
nói chuyện thì cảm giác rất đáng yêu. Lúc này, trên mặt hắn có chút đắc ý, tựa
như một đứa nhỏ làm được việc tốt đang chờ người lớn khen ngợi, mà sự thật cũng
đúng là như vậy.
Cảnh Đế sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu, nói:
- Hàn nhi đừng làm rộn, qua bên kia chơi đi.
Cho dù Lý Dịch cũng từng nói với hắn Tấn vương có rất có khiếu
học Toán, nhưng Cảnh đế không cho rằng hắn lợi hại hơn cao thủ Toán học của Quốc
Tử Giám. Nếu phần tấu chương này xảy ra vấn đề gì, Binh bộ không biết sẽ rơi
bao nhiêu cái đầu, sao Nghiêm Bỉnh có thể lấy việc này ra làm trò đùa được?
- Phụ hoàng, họ tính toán sai thật mà!
Phụ hoàng không tin mình, Lý Hàn cảm giác có chút ủy khuất,
hơi vội vàng nói.
Cảnh đế nhíu mày, đang định mở miệng răn dạy nhưng khi thấy
bộ dáng ủy khuất, nước mắt sắp tuôn ra của Tấn vương, nhớ lại mình không biết
đã bao lâu không trò chuyện với hắn, trong lòng mềm nhũn, nói:
- Được rồi, vậy Hàn nhi nói cho phụ hoàng xem, họ sai ở đâu?
Tiểu mập mạp lại nở nụ cười, mở tấu chương trên tay Cảnh đế
ra, thấy mấy kí tự lít nha lít nhít kì quái trên tấu chương, Binh bộ thị lang
Nghiêm Bỉnh biến sắc, nhìn Cảnh Đế:
- Bệ hạ, cái này...
Cảnh Đế khoát tay, nói:
- Lát nữa xuống làm lại là được.
Nghiêm Bỉnh nhìn Tấn vương mở tấu chương thật dài ra, trải
xuống đất, sàn điện vốn trống không nay lại bị chiếm hết chỗ, chỉ có thể cười
khổ gật đầu.
- Ở đây, chính là ở đây.
Tiểu mập mạp chỉ một chỗ, tự tin nói:
- Phụ hoàng nhìn xem, vận chuyển lương thảo ở Lương Châu và
U Châu không nên phân phối như vậy, nếu tiếp tục sẽ tiêu hao nhiều hơn trên đường
vận chuyển.
Tấn vương quỳ một chân xuống đất, chỉ vào biểu thức số học hắn
ghi ra bên cạnh, nói:
- Ở đây nhiều hơn một chút, ở đây ít hơn một chút chính là
cách phân phối tối ưu nhất, ít nhất có thể giảm bớt hơn một phần mười hao tổn,
tính ra cũng không ít bạc đó?
Đám người Quốc Tử Giám căn bản không để việc này trong lòng,
Nghiêm Bỉnh và Cảnh đế cũng không cho rằng một đứa nhóc chín tuổi có thể vạch
ra sai lầm tồn tại trong quân phí của triều đình, bởi vậy không để ý mấy.
Dẫu có nhiều chỗ Tấn vương nói rất mập mờ, nhưng Tần Hoàn từ
trước đến nay luôn tương đối nhạy cảm với bạc cũng nghe hiểu rất nhanh. Tôn chỉ
của Hộ bộ cho tới nay chính là dùng ít bạc nhất để làm nhiều chuyện nhất, dù
chi tiền cho khoản nào cũng đều muốn hại xuống hai phần mười. Mức quân phí rất
lớn, hàng năm cũng luôn khiến Hộ bộ tính toán chi tiêu đến đau đầu, hắn lúc nào
cũng hết sức thận trọng, nhưng bời vì Binh bộ tự mình có phương pháp tính toán,
lại được cao nhân Toán học Quốc Tử Giám tương trợ, Tần Hoán gần như chưa từng
hoài nghi tính chính xác của họ.
Kết quả thì sao?
Rõ ràng chỉ cần mười vạn lượng là có thể giải quyết vấn đề,
thế mà Binh bộ lại muốn mười hai vạn lượng từ chỗ Hộ bộ, đương nhiên, số tiền
này không phải Binh bộ tham ô, mà là uổng phí ném xuống đường...
Đây mới chỉ là một lần. Một lần hai vạn lượng, mười lần là
bao nhiêu?
Nếu tiến sĩ Toán học của Quốc Tử Giám đều có trình độ này,
qua nhiều năm như vậy, quốc khố phải lãng phí bao nhiêu bạc vốn không nên lãng
phí?
Nghĩ đến bệ hạ giảm miễn thu thuế, quốc khố trống không,
mình mỗi ngày vì bạc lo lắng mà ăn không ngon, ngủ không yên, Binh bộ và Quốc Tử
Giám còn kéo chân sau Hộ bộ, trong lòng Tần Hoán lập tức tràn ngập lửa giận.
Đương nhiên, hắn sẽ không xúc động như thế, Tần vương điện hạ
chỉ là một đứa nhỏ không đến mười tuổi, ngộ nhỡ hắn tính toán sai thì sao?
Sau đó Tần Hoán ngồi xổm người xuống, bắt đầu thử lại phép
tính của mình. Không lâu sau, hô hấp của Tần Hoán dần dần trở nên ồ ồ, hắn ngẩng
đầu nhìn Binh bộ thượng thư Nghiêm Bỉnh và đám người Quốc Tử Giám, hai mắt đỏ
như máu, giống như một con mãnh thú sắp sửa nhào lên cắn.