Lão giả và thiếu nữ chỉ dựa vào hát khúc và diễn tấu mà sống,
rất nhiều chưởng quỷ tửu lâu trong kinh đô đều có lòng hảo tâm, không đuổi họ
đi. Đàn tấu xong thì khuôn mặt già nua không để ý mà cầu xin mấy đồng tiền, hiếm
lúc cũng sẽ có khách nhân trực tiếp đưa ra yêu cầu, thù lao cũng phong phú hơn
một ít.
Đương nhiên, trường hợp bị căm ghét cũng không ít, lão giả
cười cười đi qua, nói:
- Kỹ nghệ của tiểu nữ không đủ, quấy rầy công tử thanh tĩnh,
thật sự rất xin lỗi, tiểu lão nhân lập tức đi ngay, lập tức đi ngay.
- Mau mau cút đi!
Người tuổi trẻ kia chán ghét trừng lão giả một cái, đang định
đi vào phòng lại thì chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng “Rầm”, một hán tử
đứng bật dậy.
Trong mắt hán tử tên Lữ Mãng ấy, Tôn lão đầu và ân công đã
giao bạc xong, đương nhiên phải nghe hết từ khúc, trên thực tế hắn cũng đang
nghe rất thích ý, nhưng cái tên không biết từ đâu xuất hiện này không ngờ lại
thô lỗ như thế, quả thực là phá hư phong cảnh —— đời này hắn xem thường những kẻ
thô lỗ nhất.
Lữ Mãng vỗ bàn một cái đứng lên, đi tới bên cạnh lão giả,
nhìn người trẻ tuổi nói:
- Nhiều người thế này đều không nói gì, ngươi dựa vào đâu mà
bảo người ta cút?
- Bổn công tử ăn ở đây chính là muốn thanh tĩnh, nàng ta
đánh đàn làm gì vậy, phá mất hứng thú uống rượu rồi! Đây là tửu lâu, không phải
nơi để hát rong!
Thấy đại hán dữ tợn này đứng đối diện, khí thế của người trẻ
tuổi không khỏi yếu hơn mấy phần.
- Trở về.
Lữ Mãng vốn muốn lý luận vài câu với người trẻ tuổi này, chợt
nghe tiếng của đại ca đành phải cúi thấp đầu trở về đi.
- Vị khách quan này, thật sự rất xin lỗi...
Còn chưa hát từ khúc xong, lão giả vẻ mặt áy náy đi tới nói.
Lý Dịch khoát tay, không để ý. Đàn tấu trong tửu lâu quả thật
sẽ làm phiền đến người khác, người tuổi trẻ kia tuy nói năng hơi quá phận nhưng
vẫn có lý.
Lão giả vội vàng cảm ơn, thu dọn đồ đạc cùng với thiếu nữ
bên cạnh, chuẩn bị xuống lầu. Lúc này, nơi cửa thang lầu, trong gian phòng vừa
rồi người tuổi trẻ kia đi vào lại có mấy người đi ra, đều ăn mặc quý giá, vừa
nhìn biết ngay không phải người thường. Lão giả và thiếu nữ vội vàng nhường đường,
chiêng đồng trong tay lại không cẩn thận cầm chắc, loảng xoảng một tiếng rơi xuống
đất, tiền đồng rơi đầy sàn, lão vội vã khom lưng đi nhặt.
- Tránh ra!
Lão giả ngồi xổm người xuống vừa vặn cản trở lối đi của những
người kia, một người trẻ tuổi tỏng đó một cước đá vào vai lão, đạp lão qua một
bên, sau đó quay đầu nói với một nam tử trong đám người:
- Tần công tử, mời!
- Cha!
Thiếu nữ kia vội vàng chạy tới, đỡ lão giả lên.
Trên lầu dẫu cũng không ít người thấy cảnh này, trên mặt hơi
lộ ra vẻ kỳ quái, lại không ai dám đứng ra nói gì. Mấy kẻ trong đó đều là hoàn
khố tiếng tăm lừng lẫy tại kinh đô, bất kỳ một kẻ nào cũng không phải là người
họ có thể chọc nổi.
Lão giả cản đường bị đá văng, mấy người kia đang muốn xuống
lầu, thình lình đằng sau truyền đến một tiếng kêu.
- Tránh ra!
Một hán tử dùng cánh tay thô bạo đẩy bọn hắn ra một bên,
quay đầu nói với người sau lưng:
- Ân công, mời!
Hình thể chênh lệch vào lúc này hiển lộ không sót, mấy công
tử trẻ tuổi căn bản không có sức phản kháng gì, bị hán tử kia chỉ dùng một cánh
tay ung dung đẩy sang một bên, bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí có hai người
trực tiếp đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Sự việc đột nhiên phát sinh này khiến cho mọi người trên lầu
há hốc mồm, không biết đại hán này là thần thánh phương nào, ấy thế mà dám lớn
mật như thế, đây không phải là rõ ràng gây khó dễ cho đám quần áo lụa là này
sao, với Tần tiểu công gia sao!
- Tên khốn!
- Ngươi là ai?
- Muốn chết phải không?
......
Hai người từ dưới đất bò dậy, trợn mắt nhìn về phía đại hán
kia, có người hô vài tiếng xuống lầu dưới, trên bậc thang lập tức truyền đến tiếng
bước chân dồn dập. Tần Dư phải bám vào tay vịn cầu thang mới không bị ngã xuống,
lúc nhìn về phía đại hán kia, ánh mắt bỗng nhiên co rút, nhìn về phía sau lưng
đại hán.
- Sao lại là hắn?
Bên cạnh Tần Dư cũng có hai người nhìn thấy, quay đầu nhìn Tần
Dư, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lý Dịch đương nhiên cũng thấy Tần Dư. Hơn bốn tháng không gặp,
Tần tiểu công gia này vẫn có phong thái như cũ, khí sắc tốt hơn lần gặp trước
đây rất nhiều, không ngờ người còn mập ra, có thể thấy được mấy tháng nay hắn
vô cùng thư thái tại kinh đô.
- Lý huyện úy, đã lâu không gặp.
Tần Dư đi ra khỏi đám người, nhìn Lý Dịch, nở nụ cười.
- Lý.... Lý huyện úy?
Mấy hoàn khố sau lưng Tần Dư còn đang hiếu kỳ Tần tiểu công
gia muốn làm gì, lúc này nghe thấy cái tên này từ trong miệng hắn, ngây người
trong chốc lát rồi lập tức trợn to mắt.
Lý Dịch, Lý huyện úy, danh xưng và cái tên này, bọn họ đã sớm
nghe như sấm bên tai. Không nói đến đủ loại tin đồn liên quan tới hắn như có
quan hệ cá nhân rất tốt với thế tử và công chúa, luận thiền đánh bại hòa thượng
nước Tề tại Hàn Sơn tự, thơ văn không tầm thường, tài văn chương tận trời —— Những
thứ này đương nhiên họ đều biết.
Nhưng hắn chính thức tiến vào tầm mắt của mọi người, làm cho
nhiều người nhớ kỹ hắn lại vì những chuyện khác.
Đại náo Thục vương phủ, thiếu chút nữa giết chết Tần tiểu
công gia ở Thục vương phủ, khiến cho Thục vương mất hết mặt mũi, ấy thế mà còn
có thể nghênh ngang ra khỏi phủ. Đương nhiên, đây chưa phải tất cả. Chỉ vẻn vẹn
qua một ngày, hắn đã ở hoàng cung lấy một cái tát đập bay Tần tiểu công gia,
khiến hắn không tham gia cả tiệc rượu của bệ hạ.
Không nể mặt Thục vương, không cho Tần phủ mặt mũi như thế,
kết quả thì sao?
Kết quả Lý huyện úy vẫn là Lý huyện úy, Tần tiểu công gia
thì bị Tần tướng cấm túc ở nhà nửa năm, mãi cho đến vài ngày trước mới đi ra
trước thời hạn hai tháng. Họ không biết còn có ai có thể làm được những việc
này, nhưng tối thiểu chính họ cũng không làm được.
Thế nên, khi nghe đến cái tên Lý Dịch này, họ vô cùng cảnh
giác.
Ánh mắt mọi người không khỏi trông qua, Lý huyện úy đã kết tử
thù với Tần tiểu công gia trong truyền thuyết, chính là người đối diện ư?
Đây quả thật là —— duyên phận!
Hai tên hoàn khố vội vàng phất tay với hộ vệ đang xông lên lầu,
ra hiệu họ không nên khinh cử vọng động.
- Lâu không gặp.
Lý Dịch cũng cười chắp tay với Tần Dư, chỉ chỉ thang lầu,
nói:
- Tần tiểu công gia không đi sao?
- Mời Lý huyện úy trước.
Ý cười trên mặt Tần Dư còn chưa tiêu tan, làm ra thủ thế - Mời-.
- Tần tiểu công gia khách khí.
Lý Dịch ngoài miệng nói khách khí, dưới chân đã lại gần
thang lầu, Tôn lão đầu và huynh đệ Lữ Thị đương nhiên đuổi theo, lão giả và thiếu
nữ kia cũng theo thật sát phía sau họ.
Rất nhiều người không biết chuyện trên lầu đều nhận ra Tần
Dư, nhưng lại không biết nam tử trẻ tuổi kia, trong lòng hết sức tò mò, rốt cuộc
đối phương có thân phận như thế nào mà có thể để cho Tần tiểu công gia khách
khí như vậy.
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Tần Dư vì cảnh tượng trước mắt
mà có chút giật mình khó hiểu, giữa hai người rõ ràng đã là tử thù không thể
hóa giải, lúc gặp mặt lại vẫn có thể biểu hiện bình thản như thế, nghĩ kĩ lại,
trong lòng thậm chí có chút sợ hãi.
Âm thanh đi trên bậc thang dần dần biến mất, nụ cười trên mặt
Tần Dư cũng chậm rãi nhạt dần, không thấy rõ bất kỳ biểu cảm gì. Bầu không khí
yên tĩnh đến đáng sợ, cho dù là mấy tên có tiếng hoàn khố tại kinh đô xung
quanh Tần Dư cũng cảm giác có chút lạnh cả sống lưng, không dám thở mạnh.
- Đi thôi...
không biết đã qua bao lâu, Tần Dư bỗng nhiên mở miệng, dẫn đầu
xuống lầu.
Mọi người lập tức thầm thả lỏng, liếc mắt nhìn nhau, vội
vàng theo sau.
——
——
- Đại nhân, những người kia là...
Tôn lão đầu đứng ở đầu đường, nhìn bóng lưng của đám người vừa
rồi biến mất, quay đầu lại nhìn Lý Dịch, nghi hoặc hỏi một câu.
- Tần tiểu công gia...
Lữ Lạc thì đang nghĩ về những câu nghe được trên lầu, ngẩng
đầu nhìn về hướng khác như có điều suy nghĩ...