- Đại ca, nếu như không phải ngươi ngăn cả, vừa rồi ta đã
giáo huấn bọn họ một trận!
Cho đến khi thân ảnh nhóm người Tần Dư hoàn toàn biến mất,
tên Lữ Mãng hán tử oán hận nói một câu.
- Im ngay, nơi này là kinh đô, không phải Khánh An phủ, kiềm
chế cái tính tình lỗ mãng này của ngươi một chút cho ta, nếu không về sau không
biết sẽ còn rước lấy phiền toái gì!
Lữ Lạc lườm hắn một cái nói.
Vừa rồi trên lầu nghe những người kia nhỏ giọng nói chuyện,
những người tuổi trẻ kia đều có bối cảnh bất phàm, có một người trong đó là
cháu trai đương triều Hữu Tướng, kiểu người này, huynh đệ hai người bọn họ có
thể chọc nổi sao?
Tuy não tử Lữ Mãng có chút không tốt lắm, nhưng với lời nói
đại ca Lữ Lạc từ trước đến nay đều là nói gì nghe nấy, chỉ có thể ngượng ngùng
ngậm miệng lại.
- Tần tiểu công gia, Tần phủ, Tần Tướng.
Lúc trong lòng Lữ Lạc hiện lên những chữ này, lão giả cầm
chiêng đồng đang thì thầm với Tôn lão đầu một bên, không bao lâu, khuôn mặt lão
giả tràn ra mấy phần tư thái, sau khi từ trong miệng Tôn lão đầu xác nhận, liền
cao hứng quay đầu, nói với thiếu nữ kia gì đó.
Khi Lý Dịch về đến nhà, trong đầu ngẫu nhiên lại hiện lên nụ
cười quỷ dị của Tần Dư.
Mâu thuẫn giữa hai người sớm đã không thể dung hòa, vô luận
là mở miệng uy hiếp hay làm như không thấy, hoặc ra tay đánh nhau cũng là bình
thường phản ứng, có thể Tần Dư hết lần này tới lần khác đều bình tĩnh như thế,
mười phần không phải bình tĩnh bình thường.
Lý Dịch không cho rằng vì trong mấy tháng này, suy nghĩ
nhân sinh của Tần Dư tốt hơn một chút, đột nhiên cảm giác được nửa đời trước
quá cầm thú, quyết định sửa sai, sau đó muốn làm một người dân tốt tuân thủ luật
pháp —— đây là chuyện không có khả năng.
Với biểu hiện của Tần Dư, hắn thật có chút nghĩ không thông,
chẳng lẽ gặp được một kẻ điên đa nhân cách? ——
Lúc Lý Dịch về đến nhà, Như Nghi đang nói chuyện với lão phu
nhân trong sân, đợi đến hắn đi qua, hai người lại đồng thời ngậm miệng không
nói nữa, trong lòng Lý Dịch kinh ngạc, có lời gì không cho mình nghe được?
Dưới bóng cây thoáng mát, nhị thúc nằm trên ghế gỗ bập bênh,
phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Lý Dịch nhớ lại một chút, kinh ngạc phát hiện, ngày
bình thường nhị thúc ngủ nhiều hơn khi tỉnh táo, cũng không biết lão nhân gia
ngày bình thường ngủ gật nhiều như vậy, chính mình lại không được vậy, ngủ thời
gian dài đầu sẽ đau nhức, chẳng lẽ vì hắn võ công không lợi hại bằng nhị thúc?
Ngoại trừ hắn với nhị thúc, tất cả mọi người đang bận.
Bây giờ buôn bán trong nhà bất tri bất giác rất tốt, trung
tâm Như Ý Phường, Chế Băng Phường, cửa hàng kem tươi, còn có Câu Lan đang bước
vào khởi đầu, những nơi này đều cần thêm người làm.
Không thể nào tin tưởng người ngoài là thói quen được tạo
thành khi còn ở Liễu Diệp trại, việc có quan hệ đến tiền bạc, Lão Phương bọn họ
làm việc không cẩn thận, giống như việc làm đá lạnh này, cho tới bây giờ đều là
tự mình làm, không cho tiểu nhị khác nhúng tay.
Bọn họ như càng bận bịu càng hưng phấn, Lý Dịch có chú ý tới
chị dâu Phương gia mấy ngày nay luôn luôn mặt mày hồng hào, đặc biệt là phụ
trách làm cây cột một cửa hàng trong thành, mấy ngày mới về nhà một lần nhà.
Liễu nhị tiểu thư gần đây như không có chuyện gì làm, kinh
đô không còn bảng hào hiệp võ lâm, tự nhiên cũng sẽ không có cơ hội khiến nàng
tìm người khác luận bàn, nhàm chán ngồi ở trong sân uống liệt tửu Thu Thủy, đợi
đến lúc Lý Dịch đi vào, nàng ngẩng đầu liếc một chút, lại làm việc của mình.
Một bên khác Lý Hiên xoay quanh trên mặt đất, vừa quan sát
Lý Dịch nằm trên ghế bập bênh đọc sách.
- Giải quyết xong?
Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu.
- Giải quyết rồi.
Lý Hiên dừng bước lại, gật gật đầu, trong ánh mắt lại không
che giấu được vẻ kinh ngạc.
Hắn rốt cục nhịn không được hỏi:
- Ngươi, vì sao ngươi biết?
- Nhớ kỹ một câu, cao thủ tại dân gian.
Lý Dịch đứng lên để sách xuống, vỗ vỗ bả vai Lý Hiên nói.
Bây giờ Lý Hiên làm vật gì đó, thật cũng không có bao nhiêu
kỹ thuật, trên thực tế, dựa vào trình độ của Cảnh Quốc thậm chí là thế giới
khoa học hiện nay, đều không có bao nhiêu đồ vật khoa học kỹ thuật, cái gọi là
nhân tài xuất sắc cũng không hơn gì người này, thậm chí còn không bằng người
dân gian say mê công việc.
Lực lượng nhân dân là vô tận, phát động toàn bộ lực lượng
kinh đô, khẳng định so với mấy người cùng nhau vắt hết óc phải tốt hơn nhiều.
- Cao thủ tại dân gian.
Trước hôm nay, Lý Hiên khẳng định sẽ khịt mũi coi thường người
nói câu nói này, có điều sự thật chứng minh, Lý Dịch nói thật sự đúng.
Nghĩ đến việc kia nan giải khiến hắn nhức đầu rất lâu, suy
nghĩ lại ngoài kinh đô, người kia thâm sâu vô cùng, vai trần, là thợ mộc chưa từng
đọc sách, khuôn mặt tuấn tú không khỏi có chút nóng lên.
Đường đường là thế tử điện hạ, từ nhỏ đã tiếp nhận là giáo dục
của triều đình, cũng không bằng thợ mộc chưa từng đọc chữ, mất mặt quá!
Nan đề phức tạp khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, thế
mà chỉ trị giá mười lượng bạc, một tên thợ mộc tùy tiện giải quyết, thậm chí Lý
Hiên đang hoài nghi những chuyện này hắn làm ý nghĩa ở đâu?
Quan trọng hơn, đây là một phương pháp tuyệt diệu, trước kia
hắn vì sao lại không nghĩ tới?
Chẳng lẽ chênh lệch hắn với Lý Dịch, lớn như vậy sao?
Lý Dịch tiện tay ném cho hắn một quả lê rửa sạch ngâm trong
nước đá, nói:
- Ngươi đến vì nói cái này?
Lý Hiên cắn quả lê một cái, sắc mặt trở nên nghiêm nghị,
nói:
- Ta tới là muốn nói cho ngươi, Tần Dư đi rồi.
- Đi rồi?
Lý Dịch không biết ý hắn nói câu này.
Lý Hiên giải thích:
- Sau khi ngươi rời kinh, Tần Dư bị Tần Tướng cấm túc nửa
năm, vẫn luôn không có bước ra khỏi Tần phủ một bước, cho đến mấy ngày trước mới
ra ngoài.
Lý Dịch còn không biết có việc này, sau đó sững sờ một lúc,
nói:
- Ta biết, hôm nay ta mới gặp qua hắn.
- Hôm nay?
Lý Hiên kinh ngạc nhìn hắn, hỏi:
- Nơi nào?
Sau một lát, hiểu được ngọn nguồn sự việc Lý Hiên nhíu mày,
nói:
- Làm sao có thể, không giống với tính cách của Tần thần
kinh!
- Tính cách của Tần thần kinh là gì?
- Có ân không trả, có thù tất báo, tuyệt không chịu thiệt
thòi.
Lý Hiên nghiêm túc nói.
Sau đó hắn lại lắc đầu nói:
- Có điều cũng có thể là Tần Tướng tăng quản giáo với hắn,
dù sao danh tiếng mấy chục năm của Tần gia, không thể hủy trên người một mình Tần
Dư, huống chi, những ngày gần đây Tần Tướng cực lực hướng Hoàng bá bá trình lên
khuyên ngăn, ủng hộ lập Thục Vương làm thái tử, trong triều đại nhân bất đồng
chính kiến với hắn đều đang ngó chừng, càng không có khả năng để Tần Dư nháo ra
chuyện gì, bị người nắm được khuyết điểm.
- Ủng hộ lập Thục Vương làm thái tử?
- Vâng, tổ chế Lý thị chính là truyền lớn không truyền nhỏ,
Tần Tướng là nguyên lão tam triều, mọi chuyện lấy tổ chế làm gương, vẫn luôn
là người ủng hộ Thục Vương, Thục Vương có thể đi đến bây giờ, không thể không
nhắc tới Tần Tướng.
Lý Hiên ăn xong quả lê, nói:
- Ngươi không ở kinh đô mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều
chuyện, thân thể Hoàng bá bá bệnh nhẹ, triều cương không tỉnh táo, Tần Tướng
cùng rất nhiều quan viên nhiều lần hướng Hoàng bá bá trình lên khuyên ngăn, muốn
lập thái tử giám quốc, bây giờ tuy thân thể Hoàng bá bá chuyển biến tốt đẹp,
nhưng mấy ngày nay trong triều âm thanh muốn lập thái tử ngược lại càng nhiều.
Ngược lại, Lý Dịch có thể lý giải hành vi của Tần Tướng bọn
họ.
Dù sao nước một ngày không thể không vua, nếu như lão hoàng
đế chính trực tráng niên, thân thể khoẻ mạnh, một lần có thể ăn 5 chén cơm, buổi
tối còn có thể giao lưu tình cảm với các vị phi tử, tâm tình lý tưởng, có ai sẽ
đi đề cập đến việc lập thái tử?
Nhưng hết lần này tới lần khác Hoàng Đế bệnh nặng quấn thân,
không biết lúc nào sẽ đi theo tiên hoàng, loại tình huống này, không tranh thủ
thời gian lập một vị thái tử để chuẩn bị, còn đang chờ cái gì?
Vạn nhất Hoàng Đế bỗng nhiên băng hà, chi vị Đông Cung không
công bố, trong triều mất thăng bằng, không có Tân Đế ổn định triều cương, Cảnh
Quốc tất nhiên sẽ rơi vào rối loạn, đây là chuyện tất cả quần thần không nguyện
ý nhìn thấy.
Nếu đứng tại góc độ một tên tiểu địa của ở đô thành Cảnh Quốc,
vì nhiều hơn mấy ngày sống yên ổn, đương nhiên Lý Dịch cũng duy trì nhanh lập
thái tử, nhưng vấn đề ở chỗ, Thục Vương này —— thật đáng ghét!
Kết thù với Hoàng Đế tương lai cũng không phải chuyện đáng để
cao hứng, Lý Hiên không cần lo lắng quá mức, xem như Thục Vương trở thành Hoàng
Đế, cũng không thể tuỳ tiện động đến hắn, nhưng mình thì không giống nhau, Lý Dịch
dám khẳng định, nếu như Thục Vương trèo lên ngôi hoàng đế, hắn không chỉ là sống
không yên lành, thậm chí sẽ không có ngày mai.