Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 309: Lĩnh Ngộ Chân Lý Phật Gia


trướctiếp

Nhìn hai khuôn mặt quen thuộc đằng trước, Lý Dịch kinh hãi trong lòng - Tại sao hộ vệ của Lý Hiên lại ở đây?

Hai người này là tùy tùng đắc lực không gì không làm được của Lý Hiên, thông thường thì chỉ cần là nơi Lý Hiên xuất hiện thì nhất định cũng sẽ có bóng dáng của hai người. Lẽ nào, giọng nói hơi quen thuộc hắn nghe được vừa rồi chính là....

Quả nhiên, khi Lý Dịch thầm nghĩ đến một khả năng, trước mắt đã xuất hiện một khuôn mặt mừng như điên.

- Ngươi cũng tới kinh thành?

Nhân sinh có bốn đại hỷ sự, đó là nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, đề danh bảng vàng. Đối với Lý Hiên mà nói, động phòng hoa chúc cũng không xem như việc vui, thân là Ninh Vương thế tử, thân phận tôn quý, đề danh bảng vàng cũng không cần thiết, duy chỉ có “Tha hương gặp bạn cũ” mới là niềm vui sướng cao nhất, nên uống cạn một chén lớn!

- Tại hạ vốn là người ở kinh thành, huynh đài quen biết ta sao?

Thấy người thanh niên đối diện vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn mình, Lý Hiên có chút sững sờ. Hắn cẩn thận quan sát thêm chút nữa, phát hiện phong cách ăn mặc của đối phương khác lúc trước rất lớn, theo lời của Lý Dịch chính là hắn không thích mặc mấy y phục “lẳng lơ” như thế, hơn nữa hình như giọng cũng hơi khác, chẳng lẽ mình nhận lầm người?

Nghĩ lại cũng đúng, Minh Châu bảo hắn đến kinh làm quan cũng bị hắn quả quyết từ chối. Mười ngày trước, hai người còn đang nâng chén trò chuyện vui vẻ trong Quần Ngọc viện. Trừ phi hắn chân trước vừa rời đi Khánh An phủ, Lý Dịch liền lên đường đến kinh thành, nếu không thì không thể nào thấy hắn ở đây.

Nhưng trên đời này thật sự có hai người giống nhau như hai giọt nước thế sao?

- Không biết cao tính đại danh của vị huynh đài…?

- Tại hạ Lý Minh.

Lý Dịch chắp tay nói.

“Các bước chuẩn bị cho một diễn viên”, “Cơ sở biểu diễn kịch sân khấu”, “Sổ tay học làm diễn viên”. đọc hiểu những cuốn sách này rồi, giờ phút này, Lý Dịch như bị Ảnh Đế nhập thân, cố gắng thêm một chút nữa, cầm tượng vàng Oscar cũng không phải không thể.

Về phần thay đổi giọng nói, dịch dung và biến giọng chính là kĩ năng thiết yếu để hành tẩu giang hồ, chỉ cần biết nắm giữ một chút kỹ xảo là có thể trở thành một diễn viên hợp cách.

Lúc này, Lý Hiên không hoài nghi thân phận của hắn nữa, dù sao nếu thật sự là Lý Dịch thì không có khả năng không biết mình. Hắn bắt đầu thấy hứng thú với người tự xưng Lý Minh này. Tướng mạo tương tự chín phần, lại cũng họ Lý, nếu nói hai người không có mối quan hệ gì, đánh chết hắn cũng không tin. Chẳng lẽ, người tên Lý Minh này là huynh đệ ruột thịt của Lý Dịch?

Tự cho rằng đã phát hiện ra một bí mật động trời, Lý Hiên lập tức quẳng hết ưu sầu phiền não sang một bên, tò mò hỏi.

- Ngươi có biết ai tên Lý Dịch không? Dung mạo của hắn gần như giống ngươi như đúc.

- Chẳng lẽ ngươi từ Khánh An phủ đến đây, quen biết huynh trưởng ta?

Người thanh niên đối diện vô cùng ngoài ý muốn nhìn hắn.

- Ha ha, quen chứ, đương nhiên quen chứ.

Lý Hiên cười to hai tiếng, nói.

- Thật sự không ngờ, Lý Dịch lại còn có một đệ đệ giống hắn như đúc, buồn cười quá!

Lý Dịch thở dài một hơi trong lòng, lấy chỉ số thông minh này mà Lý Hiên có thể an ổn sống đến hai mươi tuổi, quả nhiên đời trước tích không ít công đức.

Không có ý định bại lộ thân phận ngay lúc này, trước khi hắn nhận ra điều khác thường, Lý Dịch còn hai ngày để thanh nhàn.

- Điện hạ, Thế tử phi tới.

Lúc này một hộ vệ đi tới, nhỏ giọng nói một câu.

Lý Dịch xoay người, thấy một đám người hướng về phía bên này.

- Ha ha, sợ rằng hôm nay không có cơ hội. Lý Minh đúng không, khi nào rảnh ta sẽ tới tìm ngươi uống rượu.

Lý Hiên cười cười, sải bước đi về phía trước.

Chỉ cần biết tên, muốn điều tra ra rất dễ dàng.

- Thế tử phi?

Thấy một đám thị nữ vây quanh một nữ tử đội mạn che đi tới, nữ tử kia dáng người cũng không tệ, rốt cuộc chân dung thế nào thì đã bị một tầng lụa trắng che chắn nên nhìn không rõ.

Lý Hiên đến kinh thành không lâu, xem ra mấy ngày trước đã thành thân, nghe nói Thế tử phi của hắn là con gái của một nhà giàu có nào đó của Cảnh quốc, thân phận vô cùng tôn quý, dung nhan cũng quốc sắc thiên hương, chính là mỹ nhân nhất đẳng khắp thế gian. Có điều, đang trong tuần trăng mật mà hai người này không cả ngày dính cùng một chỗ làm chuyện trên trời dưới đất, con hàng Lý Hiên này còn một mình thảo luận vấn đề lão sầu hay không sầu với lão hòa thượng, chẳng lẽ sinh hoạt phu thê không hài hòa?

Nếu bị vậy thì tìm lão hòa thượng cũng vô dụng, nên tìm lão thái y mới đúng...

- Phu quân gặp được Đàn Ấn đại sư chứ?

Khi Lý Hiên nở nụ cười đi qua, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong mạn che.

Lý Hiên gật đầu, nói:

- Đàn Ấn đại sư thông hiểu Phật lý, không hổ là cao tăng đắc đạo, sau khi nói chuyện một lát với đại sư thì được lợi rất nhiều.

- Khí sắc phu quân rất tốt, xem ra đại sư đã giải thích niềm trắc trở cho phu quân rồi. Linh Lung, lúc ra khỏi đây thì cho chùa thêm gấp đôi đèn nhang.

Nữ tử dịu dàng nói.

Một thị nữ bên cạnh lập tức gật đầu vâng dạ.

- Dâng hương lễ Phật xong thì hồi phủ sớm thôi.

Lý Hiên dứt lời thì nhanh chân đi về phía trước.

Bờ môi nữ tử trong mạn che khẽ giật, cuối cùng không nói ra lời đề nghị cùng nhau thưởng mai, thở một hơi thật dài nói.

- Chúng ta đi thôi.

Xe ngựa sang trọng chạm rãi đi xuống dọc theo đường núi, mười mấy hộ vệ vòng quanh xe ngựa. Bên trong, nữ tử đã lấy màn che xuống đang ngồi, nhìn nam tử trẻ tuổi tình nguyện cưỡi ngựa cũng không muốn ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng ngoài cửa sổ, mí mắt nàng hơi cụp xuống, hai bàn tay trắng nõn nắm thật chặt vạt áo.

- Không biết nếu Minh Châu biết Lý Dịch có một huynh đệ giống hắn như đúc sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?

Lý Hiên ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng mang theo nụ cười cổ quái.

- Điện hạ.

Một hộ vệ cưỡi ngựa chạy lên, nhỏ giọng nói một câu.

- Chuyện gì vậy?

Lý Hiên quay đầu nhìn hắn.

- Vừa rồi trong Hàn Sơn tự...

Hộ vệ kia do dự một chút, nói:

- Hình như ta nhìn thấy Như Ý cô nương.

- Như Ý cô nương?

Lý Hiên nhíu mày.

- Như Ý cô nương nào?

Sau đó, như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên kéo mạnh cương ngựa, hỏi.

- Ngươi nói Liễu Nhị tiểu thư?

- Cũng có thể thuộc hạ nhìn lầm, chắc khuôn mặt cực kì giống nhau mà thôi.

Hộ vệ kia ngẫm lại.

Trùng hợp xuất hiện một lần là trùng hợp, xuất hiện lần thứ hai chính là đương nhiên.

Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ hưng phấn, tiện tay chỉ vào vài người, nói.

- Mấy người các ngươi theo ta lên núi, còn lại hộ tống Thế tử phi hồi phủ trước!

Mấy đạo bụi mù biến mất trên đường núi, trong xe ngựa, khuôn mặt nữ tử tràn đầy sự thất vọng, buông màn cửa xuống, nói:

- Đi thôi.

Lý Dịch thì đang cảnh giác nhìn lão hòa thượng trước mắt. Vừa rồi mới chỉ một cái nháy mắt thôi, lão đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, đủ để thấy lão hòa thượng này là một cao thủ, ít nhất hắn đánh không lại.

- Vừa rồi lão nạp chỉ cây mai, nghĩa cực khổ nhất thời không tính là gì, cuối cùng rồi sẽ có một ngày khổ tận cam lai, giống như vị thí chủ kia nói vậy.

Lão hòa thượng cười tủm tỉm nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Cớ gì tiểu thí chủ hiểu sai?

Lý Dịch hiểu rõ, có thể lão hòa thượng bất mãn với việc mình xen vào. Đây không phải đang trong phim ở hậu thế, mà là một vị hòa thượng chân chính.

Đối mặt với vị hòa thượng hàng thật giá thật này, đương nhiên không thể thuận miệng bịa ra cái gì vô nghĩa.

Lý Dịch nghiêm sắc mặt, sau đó thần bí cười, nhìn lão hòa thượng nói:

- Phật viết, không thể nói, không thể nói....

Nói xong, hắn tiêu sái xoay người, nhanh chân quay về.

Lão hòa thượng sững sờ tại chỗ, một hồi lâu sau, trên khuôn mặt già nở nụ cười, nhìn phương hướng Lý Dịch rời đi nói:

- Phàm những gì có hình tướng đều là hư vọng, lo âu là vô ích, buồn sầu cũng là vô ích, lão nạp thấy... Tiểu thí chủ rất am hiểu Phật lý!


trướctiếp