Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 308: Huynh Đài, Xin Dừng Bước!


trướctiếp

Lý gia ở kinh thành đương nhiên không có bảo bối xích đu, Lý Dịch tựa vào cái ghế nhỏ, nhìn sang bóng trắng đứng trên đầu tường, uể oải nói.

- Tiểu Ý Nhi, chẳng lẽ đây là nhũ danh khi còn bé của muội? Sao chưa bao giờ nghe Như Nghi nói đến nhỉ?

Liễu Như Ý sững sờ một chút, sau đó mới nghĩ hình như cái tên này cũng hợp với mình, ban đầu định dùng để cười nhạo Lý Dịch, không nghĩ tới còn lôi cả mình vào theo.

Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia buồn bực, không thèm để ý nha hoàn đang ở bên kia tường lo lắng bảo nàng mau xuống, nhảy từ trên đầu tường xuống.

- Ngươi chuẩn bị lúc nào sẽ về?

Đi đến bên cạnh Lý Dịch, Liễu Như Ý ôm kiếm lạnh như băng hỏi.

Liễu Nhị tiểu thư không biết trên dưới xưa nay không chịu gọi hắn là tỷ phu, điểm này Lý Dịch đã thành thói quen từ lâu. Có lẽ kể từ cái ngày muội ấy ngồi trên lưng ngựa, dùng ánh mắt nhìn con mồi mà nhìn hắn nói một câu “Mang đi”, đã không có ý định làm một cô em vợ ngoan ngoãn rồi.

- Qua ngày sinh nhật của lão phu nhân chúng ta sẽ đi ngay. Nếu ngồi thuyền thì chỉ cần hai ngày là có thể về đến nhà.

Liễu Như Ý lặng lẽ thở ra một hơi trong lòng, không hỏi nhiều, chuyển đề tài.

- Ngày mai lão phu nhân muốn ra chùa miếu ngoài thành để dâng hương, ta đi với bà ấy, ngươi muốn đi không?

- Không đi.

Lý Dịch rất dứt khoát lắc đầu.

- Không đi thì thôi!

Liễu Nhị tiểu thư lạnh như băng nói một câu, điểm mũi chân một cái bay lên đầu tường, lại làm nha hoàn đối diện kêu một tiếng thét chói tai.

Lý Dịch nhìn sân viện cách vách, Liễu Nhị tiểu thư vừa qua độ tuổi mười bảy nhưng có điều vẫn chỉ là một đứa con nít. Tuy bình thường muội ấy luôn giả vờ ra vẻ lạnh như băng, còn thích giả vờ trưởng thành nhưng bản tính thiếu nữ vẫn không sửa được.

Cho tới nay, Như Nghi đều muốn hắn và Tiểu Hoàn bảo hộ muội ấy thật kĩ. Tuy Như Ý có võ công cao, tâm trí lại đơn thuần hiếm thấy, bên trong vẻ lãnh khốc bên ngoài chính là một trái tim hoạt bát thích nhảy tưng tưng.

Như Nghi biết mình không muốn liên lụy quá sâu với Lý gia nên không đi cùng hắn đến đây, ngược lại để cho Như Ý đồng hành cùng, bảo vệ là một nguyên nhân, nhưng cũng có lòng muốn để nàng ra ngoài nhiều một chút, thả lỏng tâm trí cho đỡ bí bức.

Ngẫm tính cách của nàng, Lý Dịch không khỏi bắt đầu lo lắng cho tương lai của nàng giùm Như Nghi...

.....

.....

Tuy nói qua Tết mấy ngày nữa chính là Lập xuân, nhưng khí trời gần đây mới trở nên ấm áp hơn, để cảm nhận được mùa xuân thì còn phải chờ đến sau Tết Nguyên tiêu.

Gió mát hây hây, trời sáng khí trong, ánh mặt trời tươi sáng, tuyết đọng trên núi đã tan ra từ lâu. Hôm nay là một ngày thích hợp để đi chơi.

Ngày mười bảy tháng Giêng hằng năm đều là thời điểm cử hành hội chùa của Hàn Sơn tự ngoài thành. Mỗi khi đến ngày này, các tín đồ bốn phương tám hướng đều sẽ lên núi hành hương, học sinh thì dâng một ít nhang đèn, cầu nguyện năm sau có thể đậu trạng nguyên, đến lúc đó nhất định sẽ độ kim thân cho Phật Tổ; các tiểu thư trẻ tuổi thì trông ngóng có thể sớm ngày tìm được người chồng vừa ý; phụ nữ mới cưới thì thường xuyên đi bái Quan Thế Âm....

Trong xã hội phong kiến, người dân cổ hủ rất bình thường, không có khoa học để tin thì cũng phải tin vào chút gì đó....

Hôm nay lão phu nhân cũng muốn đi lễ tạ Hàn Sơn Tự, một đoàn nha hoàn đi theo, hơn mười hộ vệ đi cùng trong suốt hành trình, hơn nữa còn có nữ hiệp võ công tuyệt đỉnh hộ giá hộ tống. Còn Lý Dịch, thuần túy rảnh rỗi buồn chán ra ngoài giải sầu.

Hàn Sơn tự đương nhiên tọa lạc phía trên Hàn sơn, không có nửa xu liên quan đến câu:

- Thuyền ai đậu bến Cô Tô, nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn.

(DG: Nguyên văn: Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự, dạ bán chung thanh đáo khách thuyền)

Trên tòa Ải Sơn chỉ cao hơn mặt biển trăm mét nhờ Hàn Sơn Tự hương khói hưng thịnh mới nổi danh, Lý Dịch ngồi trong xe ngựa, sau khi ra khỏi thành thì lại bắt đầu một đường xóc nảy.

Không phải trên xe ngựa chỉ có một mình hắn, có một đứa nhóc mập mạp đang cầm cái đùi gà chắc nịch đầy dầu mỡ trong tay mà gặm ngon lành, không hề phản ứng với Lý Dịch. Đối với đứa nhóc này, đùi gà còn có ý nghĩa hơn vị huynh trưởng không biết ở đâu trên trời rơi xuống.

Nếu Lý Dịch không nhớ lầm, tên nhóc trước mắt tên Lý Anh Tài, nhi tử của tam thúc Lý Minh Viễn. Lần này nhóc bị mẹ cứng rắn lôi từ trong nhà ra ngoài, một cái đùi gà bị nhét vào trong tay nó, một lát sau chỉ còn lại mấy cục xương, phía trên bị gặm không còn một miếng thịt, chứng tỏ tiểu tử này tuyệt đối là một tay gặm đùi gà lão luyện.

Mãi đến khi nó mút hết cả mười ngón tay, lại moi móc trong ngực ra mấy quả mứt bắt đầu quăng vào trong miệng, Lý Dịch biết tên nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã phát triển khỏe mạnh thế này cũng không phải không có lý do.

Dường như cảm thấy mình ăn mảnh có chút ngượng ngùng, đứa nhóc lấy ra một quả mứt, lưu luyến nhìn một chút rồi đưa cho Lý Dịch.

Mới vừa rồi Lý Dịch còn tận mắt chứng kiến nó như gấu liếm tay mà liếm mấy ngón tay của mình, thấy nó đưa mứt qua, cười lắc đầu tỏ vẻ từ chối.

Đứa bé hiển nhiên rất vui vẻ, trở tay một cái bỏ mứt vào trong miệng.

Hàn Sơn tự cũng không xa, ước chừng gần nửa canh giờ nữa đã đến chân núi Hàn sơn.

Đá xanh được lót từ thềm đá theo chân núi lên đến đỉnh núi, đã có không ít người đang đi lên phía trên.

Lão nhân gia thân thể không tiện, con đường xe ngựa đi là một đường núi bằng phẳng khác, đứa nhóc vừa rồi không biết ăn cái gì, ngồi trong xe ngựa bắt đầu không ngừng thả rắm, Lý Dịch đành phải nhảy xuống xe ngựa, nói cho xa phu hắn định đi bộ lên núi, đến lúc đó núi tụ hợp trên đó là được.

Không khí bên ngoài trong lành hơn rất nhiều, trong không khí còn thoang thoảng một mùi thơm, Lý Dịch chú ý thấy hai bên đường núi trồng rất nhiều hoa mai. Hai ngày gần đây chính là thời kỳ nở hoa tươi nhất, các tiểu thư trên đầu mang theo mạn che gần như một tay ngắt một cành, trên thềm đá rơi đầy cánh hoa. Lý Dịch chưa đi được mấy bước mà không ngờ còn nhìn thấy một sĩ tử mặc áo bào xanh hái một đóa hoa mai cắm lên đầu, rất có phong thái văn nhân triều Tống....

Một đám gia hỏa phá phong cảnh, hoa mai cực kì đẹp mà phải bị ngắt đến tả tơi, đã thế còn xem đấy như một hành động thanh cao tao nhã, mấy kẻ cắm hoa trên đầu tự xưng tài tử đang ngâm thơ đối câu với một cây mai trơ trụi...

Thềm đá không dốc nhưng lại rất dài, Lý Dịch đi chừng một khắc đồng hồ mới hết. Lúc lên đỉnh núi, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao trên đường đi gặp được nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi như vậy.

Hàn Sơn tự không phải một ngôi chùa miếu lẻ loi trơ trọi, trên thực tế, toàn bộ đỉnh núi đều nằm trong phạm vi Hàn Sơn tự, bao gồm rừng hoa mai liếc mắt nhìn không thấy bờ xung quanh.

Các tiểu thư đeo khăn che mặt kết bạn dạo chơi trong rừng hoa mai, tiếng cười khẽ yếu ớt truyền ra từ sau lớp khăn che mặt, các tài tử thì lót một tấm vải trắng dưới gốc cây mai, ngồi xếp bằng, nâng chén uống rượu thỏa thích, một câu thơ hay ngâm ra, phía trên hạ xuống mưa hoa mai....

Khi cây đào, cây hạnh vẫn chỉ là từng nhánh cây trụi lủi, thì rừng hoa mai mênh mông này quả thật là một điểm đến đáng tham quan khi dạo chơi ngoài thành. Thảo nào Hàn Sơn chọn ngày tổ chức hội chùa vào hôm nay, mảnh rừng hoa mai này không biết sẽ hấp dẫn được bao nhiêu tài tử giai nhân, ngắm rừng mai xong, lại đi vào bái Bồ Tát Thần Phật, đương nhiên cũng sẽ dâng tiêng nhang đèn....

Đám trọc này thật biết chọn lúc!

Lý Dịch đi một mình hiển nhiên không có tâm trạng thưởng thức hoa mai gì. Hai xa phu đang canh giữ ngoài chùa, nói lão phu nhân mang mọi người vào miếu dâng hương, còn muốn tiếp đón một vị cao tăng nổi danh, sợ rằng sẽ không xong ngay.

Được chủ nghĩa Mác - Lênin dạy bảo sâu sắc, trước đây Lý Dịch vốn không tin thần Phật, nhưng nếu ngay cả loại chuyện xuyên qua không thể tưởng tượng nổi này cũng có thể xảy ra thì còn có gì không thể?

Vô cùng cung kính dâng một nén nhang, Lý Dịch ném một khối bạc vụn vào trong thùng công đức, lúc này mới thoải mái nhàn nhã đi dạo. Hắn không thích nơi đông người nên chọn một lối đi vắng vẻ chút, chùa miếu cổ kính cũng có một vẻ hàm súc đặc biệt, chất phác và cẩn trọng, thứ mà những chùa miếu danh lam thắng cảnh ở hậu thế không có.

Đi qua mấy cánh cổng, người đi dần dần trở nên thưa thớt, khi đi ra khỏi một nguyệt môn cuối cùng thì một rừng hoa mai càng tươi tốt hơn bên ngoài xuất hiện trước mắt.

- Vì sao thiếu chủ rầu rĩ không vui?

Một giọng nói già nua truyền tới từ trong rừng mai.

- Nhân sinh khắp chốn không ưng ý, có thể nào không lo?

Giọng một người trẻ tuổi vang lên.

Lý Dịch dừng chân, trên mặt hiện ra một tia hứng thú, tiến về phía trước mấy bước. Tại một nơi sâu trong rừng mai, hắn nhìn thấy một lão hòa thượng và bóng lưng của một người trẻ tuổi.

Nghe thấy lời người trẻ tuổi nói, lão hòa thượng tiện tay chỉ một gốc cây mai, cười mà không nói.

Lý Dịch đứng phía sau hai người, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Chẳng lẽ đây chính là thiền sư và thanh niên trong truyền thuyết?

Người thanh niên bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm.

- Ý đại sư là, hoa mai sống qua mùa đông lạnh giá khủng khiếp mới có được hương thơm của ngày hôm nay, khó khăn nhất thời, chỉ cần chịu đựng được thì chính là mùa xuân nở rộ?

Lý Dịch thật sự không muốn phá hư một tiết mục ngắn hoàn mỹ, cười ôm bụng nói.

- Không phải, ý đại sư là -- ngươi đứng trước mai nói cái rắm gì vậy!

- Ai?

Người thanh niên mạnh quay đầu, chỉ vào Lý Dịch đứng phía sau, vừa định nói, miệng há mở một nửa, mặt lại giống như thấy quỷ.

Lý Dịch cười gập cả người, chắp tay nói:

- Xin lỗi, nhất thời nhịn không được, hai người tiếp tục, tiếp tục đi....

Chen ngang người khác luận thiền cũng không nên, Lý Dịch định ra ngoài rồi cười tiếp, không thấy lão hòa thượng và người trẻ tuổi kia phản ứng lại, đoán chừng họ còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi nghĩa là gì, xoay người về lối đi lúc trước.

Thấy phản ứng của Lý Dịch, trên mặt người thanh niên hiện ra một tia nghi hoặc, thấy hắn sắp ra ngoài rồi thì vội vàng hô.

- Huynh đài, xin dừng bước!

Nghe người trẻ tuổi kia nói vậy, tốc độ dưới chân Lý Dịch càng nhanh hơn, thầm nghĩ sao tên này không tiếp tục luận thiền với lão hòa thượng mà bám theo mình?

- Đứng lại!

Ngay khi sắp đi ra khỏi nguyệt môn, bỗng nhiên phía trước có hai người nhảy ra cản trước mặt.

Nhìn hai nam tử đứng trước mặt, Lý Dịch sững sờ, vẻ mặt cũng như thấy quỷ.


trướctiếp