Lý gia lớn thật, chủ yếu là đường đều cong cong quẹo quẹo, bảy
lần quặt tám lần rẽ, cửa ra vào một cái tiếp một cái, Lý Dịch vì chưa nhớ rõ đường
đi, nên sau khi đơn giản rửa mặt, vẫn như cũ là một tiểu nha hoàn dẫn đi.
Đại gia tộc chính là đại gia tộc, ngay cả ăn cơm cũng có chỗ
đặc biệt, không giống như là trong các thôn nhỏ, trại nhỏ, chỗ nào có có thể
cùng nhau ngồi xuống thì nơi đó chính là thiện đường.
Mới vừa từ ngoài cửa đi vào, đối diện đã có một người ba
mươi tuổi đi tới, là một mỹ phụ, kéo tay hắn lại, bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới.
- Quả nhiên là con trai của đại ca, giống còn trẻ đại ca như
đúc.
Nữ nhân Lý gia có thói quen vừa thấy mặt thì kéo tay người
khác, nếu hào hứng có lẽ sẽ vẹo hai cái lên má.
Mặt Lý Dịch sắp bị mỹ phụ kia vẹo biến dạng, còn phải mạnh mẽ
nở một nụ cười, nói:
- Ngài nhất định chính là tiểu cô, chất nhi gặp qua tiểu cô.
Lão phu nhân có ba nam một nữ, căn cứ nàng xưng hô vừa rồi,
Lý Dịch rất nhanh đoán được thân phận của mỹ phụ trước mắt.
Người con gái nhỏ tuổi nhất của Lão phu nhân, cũng là tiểu
cô trên danh nghĩa của hắn.
- Hài tử ngoan, mau tới đây ngồi, đi đường dài như vậy nhất
định rất mệt.
Nữ nhân Lý gia cũng đều rất nhiệt tình, đi vào thế giới này
cũng đã hơn nửa năm, Lý Dịch lần đầu tiên được tất cả mọi người hoan nghênh, cảm
giác giống như lãng tử trở về nhà.
Đương nhiên, xúc động thì xúc động, trong nội tâm lại cực kỳ
rõ ràng, nhà hắn ở Khánh An phủ, không phải ở Kinh Đô.
Bị mỹ phụ kia kéo đến ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, đối
diện là Liễu nhị tiểu thư nhưng đã đổi một bộ quần áo khác.
Trên cổ tay đeo vòng ngọc mà lão phu nhân đưa cho nàng, cây
trâm trên đầu cũng đổi thành một đôi chưa từng thấy qua, nàng chỉ yên tĩnh ngồi
yên ở đó, cánh bướm ở trên cây trâm chậm rãi rung động, xem ra có giá trị không
nhỏ; bội kiếm xưa nay không rời khỏi người không biết giờ để ở chỗ nào, mới một
hồi không thấy mà đã từ tuyệt đại nữ hiệp biến thành tiểu thư khuê các, không cần
phải nói, đây nhất định là công lao của lão phu nhân.
Cùng nhau ăn cơm cũng chính là ý của lão phu nhân, cả nhà Lý
gia, trừ nhị thúc tam thúc buổi sáng gặp qua, còn có vị tiểu cô bên cạnh không
ngừng nói chuyện này, ở cuối bàn ăn có một hài tử trừng mắt nhìn Lý Dịch, từ
trước tới nay chưa từng gặp qua người xa lạ có thể ngồi bên người nãi nãi cho
nên cảm thấy hết sức tò mò.
Đều nói các đại gia tộc lúc ăn cơm không nói chuyện, ngủ
không lên tiếng là quy củ cơ bản nhất, Lý Dịch phát hiện cái quy củ này cũng
không thích hợp với Lý gia, mỹ phụ bên cạnh hắn một mực hỏi han tình hình, thỉnh
thoảng lão phu nhân cũng sẽ chen vào vài câu, đương nhiên, tất cả đều có liên
quan sinh hoạt của hắn những năm nay, càng nhiều hơn là liên quan tới vị phụ
thân “chưa từng gặp mặt” kia.
Cũng may mắn là những ngày gần đây thường xuyên gặp giấc mộng,
sợ rằng đã giấu sâu trong trí nhớ, cho nên trả lời không tốn chút sức nào, hắn
chỉ đang kể sự thật, lão phu nhân cùng mỹ phụ lại nghe đến đỏ mắt.
- Phụ thân ngươi, chưa từng nói với ngươi chuyện liên quan đến
Lý gia sao?
Lão phu nhân bất động thanh sắc xoa xoa hốc mắt hỏi.
Lý Dịch lắc đầu, sự thật cũng chính là như vậy, có quan hệ với
Lý gia ở Kinh Thành, từ nhỏ đến lớn, không có người nào nói nửa câu với hắn.
Lão phu nhân thở dài, thương cảm nói:
- Năm đó, lão gia vì muốn chia rẽ bọn họ, kém chút hại mẫu
thân ngươi thân vẫn, nó vẫn còn hận chúng ta là phải rồi.
Lý Dịch không biết có chuyện này, khó trách trong trí nhớ phụ
thân đối với cái chết của mẫu thân luôn luôn canh cánh trong lòng, xem ra hắn
không muốn nhắc tới Lý gia, nguyên nhân rất lớn thể là bởi vì chuyện này.
Không muốn lão phu nhân quá thương tâm, mỹ phụ vội vàng nói
sang chuyện khác, hỏi thăm:
- Nghe Lý quản gia nói, Tiểu Dịch Nhi bây giờ là một huyện
úy, mà còn là đương kim bệ hạ ngự bút thân phong?
Đối với một cách xưng hô như vậy, Lý Dịch nhất thời chưa kịp
phản ứng, đối diện Liễu nhị tiểu thư kém chút phun một ngụm canh ra ngoài, vỗ
ngực một cái, nhìn về phía Lý Dịch với ánh mắt tràn đầy chế nhạo.
- Bệ hạ hậu ái mà thôi.
Lý Dịch chỉ có thể gật đầu nói.
- Đã là Hoàng ân thì nên càng thêm cần cù, ngươi tuổi còn trẻ
thì thi trúng tú tài, có thể thấy được thiên tư phi phàm, sao mấy năm này không
tiếp tục tham gia khoa cử?
Nam tử trung niên ngồi đối diện mỹ phụ để đũa xuống, nhìn Lý
Dịch hỏi.
Không đợi Lý Dịch trả lời, hắn lần nữa mở miệng:
- Phàm là quan viên Thất phẩm ở vương triều ta, không phải
tiến sĩ không lấy, ngươi mặc dù nhận Hoàng ân, cũng nên dụng công đọc sách,
tranh thủ sớm ngày lấy được Tiến sĩ công danh.
Vừa mới mở miệng đã là một bộ răn dạy đạo lý.
Hoàng ân cuồn cuộn, mà lại là thường xuyên cuồn cuộn, có lẽ
bời vì một phần thi từ, một thiên văn chương, lọt vào mắt bệ hạ đã có thể thu
được một chức quan, Lý Minh Trạch thân là Lại Bộ Tả Thị Lang, đối với những
chuyện này gặp rất nhiều, hàng năm không có 100 cũng có tám mươi.
Tuy hắn cũng có chút hiếu kỳ đối với việc Lý Dịch có thể có
được bệ hạ ngợi khen, nhưng còn không đến mức quá mức kinh ngạc, có điều vô luận
như thế nào, hắn cũng coi là tiểu bối có tiền đồ nhất Lý gia, nghĩ đến tình trạng
tiểu bối Lý gia đời này, nhìn qua hai đứa nhỏ ngồi gần cuối bàn, nói:
- Anh Kiệt, Anh Tài, hai người các ngươi phải học tập huynh
trưởng, Anh Tài phải nghe tiên sinh dạy bảo, không được cả ngày chỉ muốn chơi
đùa, về phần Anh Kiệt, tiếp qua mấy tháng nữa là thành hôn, sau này ít đi xóm
làng chơi.
Đối với con trai của mình, Lý Minh Trạch đã không ôm hi vọng,
tính toán sau này giúp hắn lấy được một chức quan nhỏ, bình yên vượt qua cả đời
này là được, coi như mấy chục năm sau Lý gia bị tước đi, kinh doanh nhiều năm
như thế cũng đến mức phải luân lạc.
Lý Minh Trạch nói xong, ở cuối bàn, một người thanh niên rủ
đầu xuống, có một cảm giác như ngực bị trúng tên.
Bất quá, cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám phản
bác lời nói của phụ thân.
Về phần một thiếu niên khác thì dùng một chiếc thìa gỗ nhanh
chóng múc cơm bỏ vào miệng, cũng chỉ là lắc lắc cái đầu tròn trịa, hắn sợ nhất
vị nhị bá này, nhị bá nói cái gì thì chính là như vậy, tranh thủ thời gian cơm
nước xong xuôi, để còn trèo lên gốc cây ở nội viện móc tổ chim.
May mắn Lý Dịch đã miễn dịch đối với những lời này, còn phải
cảm tạ Phùng giáo sư, mỉm cười biểu thị chính mình nhất định sẽ dụng công đọc
sách, nhưng trong lòng thì hắn nghĩ từ giờ đến lễ chúc thọ của lão phu nhân còn
có bảy ngày, phải tranh thủ thời gian cảm thụ phong thổ nhân tình Kinh Đô một
chút rồi mới thu thập hành lý về nhà, nghe nói nếu như ngồi thuyền xuôi dòng từ
Kinh Thành chảy xuống thì chỉ cần không đến hai ngày là đã có thể đến Khánh An
phủ
- Triêu từ bạch để thải vân gian, thiên lý giang lăng nhất
nhật hoàn.
Hẳn là có ý này?
Một bữa cơm ăn rất hài hòa, từ đầu có hơi khó nói chuyên,
bây giờ Lý Dịch đối với Lý gia cũng đã hiểu rõ hơn nhiều.
Tại nơi trung tâm chính trị Kinh Thành, một cái Tử Tước xác
thực không tình là gì, trên đường cái tùy tiện ném một viên gạch cũng có thể đập
chết, nhưng một gia tộc đã từng hiển hách, đương nhiên đều sẽ có chút nội tình,
không dễ dàng suy sụp như vậy, chính là vị nhị thúc này của mình, trừ có tước vị
ra, còn là Lại Bộ Thị Lang, cũng coi là quan lớn trong triều, mà với tuổi của hắn
hiện tại, lúc còn sống cũng có khả năng rất lớn tiến thêm một bước, tối thiểu
nhất có thể bảo vệ Lý gia thêm mấy chục năm bình an.
Lý gia đã như vậy, thêm hắn một người không nhiều, thiếu hắn
một người không ít, nhưng cái cảm giác lúc nào cũng có người đi theo sau lưng rất
không thoải mái, vẫn là trở lại Khánh An phủ nho nhỏ trông coi cái tiểu viện, hằng
ngày nhàn nhã sinh hoạt cùng Như Nghi thì tốt hơn.
Đuổi nha hoàn mà lão phu nhân an bài cho hắn ra ngoài, ngồi
trong phòng một mình nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, ngày mười sáu tháng giêng
trăng cũng tương đối tròn, chỉ là không có nhiều chấm nhỏ.
Kinh Thành à, Lý Hiên chắc cũng sắp kết hôn rồi, cũng không
biết trở về nữa hay không, công chúa điện hạ sợ là cũng không có khả năng tiếp
tục đóng vai thành bộ khoái đi khắp nơi được nữa.
- Tiểu Dịch Nhi.
Trong lòng Lý Dịch đang suy nghĩ miên mang thì một giọng nói
âm dương quái khí từ đầu tường truyền tới.