Cuối Lý gia thôn có một ngôi mộ lẻ loi, hơn mười đạo thân ảnh
lúc ẩn lúc hiện, lão giả họ Lý vuốt ve mộ bia băng lãnh thô ráp, thần sắc bi
thương tràn đầy tự trách.
Mọi người sau lưng cách đó không xa, thôn dân Lý gia thôn tốp
năm tốp ba tập hợp một chỗ, khe khẽ bàn luận.
-Những quý nhân này,thật sự tìm đến Lý tú tài?
-Lão nhân kia tự xưng "Lão nô", chẳng lẽ Lý tú tài
cũng xuất thân đại hộ nhân gia?
-Còn phải hỏi, không phải đại hộ nhân gia, làm gì có nhiều
tùy tùng cưỡi ngựa mang bội đao như vậy? Lần đầu nhìn thấy Lý tú tài, ta đã biết
hắn không phải người bình thường.
-Nói nhảm, Nhị tiểu tử nhà ta khi đó làm ở tiệm may có nói,
y phục trên người Lý tú tài đủ năm phần lương thực cho cả nhà chúng ta đấy.
-Còn nương tử Lý gia nữa, một người phụ nữ thật xinh đẹp, có
tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng tiếc a!
Các thôn dân ngươi một lời ta một câu.
Bát quái là bản tính của nhân loại, cũng không phải văn hóa,
nhàn rỗi không chuyện gì thì ưa thích ngồi xổm dưới tàng cây hoè ở trước cửa
thôn nói chuyện tào lao.
Ngắn ngủi một lúc, cố sự về Lý tú tài đã được truyền đi.
Đoạn thời gian trước, chỗ đất trống ở thôn có dựng một tòa
Câu Lan, nhàn rỗi không có chuyện gì thì thôn dân sẽ vào đó nghe người kể chuyện
nói về các đoạn cố sự.
Nương tử Lý gia vốn là hào môn thiên kim, vì kháng cự hôn sự
gia tộc an bài, cùng tình lang bỏ trốn ngàn dặm, tránh né sự tìm kiếm của gia tộc,
ẩn cư tại một tiểu sơn thôn vắng vẻ, cơm rau dưa, trà gạo dầu muối, cuộc sống tạm
bợ, yên ổn sống cùng nhau hơn mười năm, thẳng đến khi phu thê song song ly thế.
Hai mươi năm trôi qua, gia tộc tiểu thư xuống dốc, trong nhà
tình lang lại ngày càng quật khởi, bây giờ, nhà trai người rốt cục tìm kiếm được
tung tích hai người, lòng tràn đầy hoan hỉ muốn đón bọn hắn về, lại chỉ tìm được
một ngôi mộ lẻ loi trong thôn!
Đương nhiên, cố sự đến nơi đây cũng không kết thúc.
Lúc trước, Phương gia từng chèn ép phu phụ hai người làm sao
cũng không nghĩ đến, hai mươi năm sau, hài tử tiểu thư đã thành đại khí, được
Hoàng Đế bệ hạ tự mình phong thưởng, phong quan viên ban thưởng ruộng, ngắn ngủi
mấy năm, một bước lên mây, biết được chuyện cũ của cha mẹ, giận tìm mặt đòi trả
món nợ.
Ừm, cứ viết kịch bản như vậy bán cho rạp hát cũng đổi lại được
chút tiền.
-Thế sự vô thường, lão huynh đệ nén bi thương.
Thôn Chính Lý gia thôn thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai lão giả.
Đè ép tâm trí nặng trĩu, lão giả dùng ống tay áo lau nước mắt,
nhìn Thôn Chính, cười nói.
-Lão ca có thể nói cho ta một vài chuyện của ngài được
không.
-Đương nhiên không có vấn đề.
Thôn Chính gật gật đầu, vuốt vuốt chòm râu, bắt đầu hồi tưởng,
chậm rãi nói.
-Việc này là từ hai mươi năm về trước.
-Lần thứ nhất nhìn thấy bọn họ, lão phu đã biết bọn họ không
phải người bình thường, chỉ sợ không phải người từ địa phương này, bắt đầu
không làm được việc nhà nông, cuối cùng tiểu tử nhà ta không nỡ nhìn nên đi qua
hỗ trợ.
Giọng Thôn Chính êm tai kể, vẻ đắng chát trên mặt lão giả
càng đậm.
Tuy Lý gia không phải hào môn đại tộc, nhưng hai mươi năm
trước, lão công gia còn tại thế, thiếu gia là trưởng tôn dòng chính, từ nhỏ cơm
ngon áo đẹp, chưa bao giờ làm việc cực nhọc.
Có thể tưởng tượng, qua nhiều năm như vậy, ngài trải qua bao
nhiêu gian khổ.
-Nương tử Lý gia đi trước, Lý tú tài một thân một mình nuôi
hài tử đến mười một tuổi thì tạ thế, đứa bé kia thật sự rất có tiền đồ.
-Hài tử?
Lão giả bắt cánh tay Thôn Chính, kích động hỏi.
-Thiếu gia có con nối dõi?
Thôn Chính gật gật đầu.
-Nếu như không có hài tử, sợ rằng khi nương tử Lý gia tạ thế,
Lý tú tài đã theo đi.
Lão giả họ Lý vội hỏi
-Đứa bé kia hiện đâu?
Lý Dịch đang bận rộn trong nhà bếp.
Từ khi Tiểu Hoàn kế thừa mấy phần trù nghệ của hắn, hắn thực
đã rất ít khi vào đây.
-Trứng gà.
-Đường.
-Sữa bò
Lý Dịch dùng đủa khuấy một cái tô, Tiểu Hoàn đứng một bên
làm trợ thủ, cách làm và vật liệu làm bơ vô cùng đơn giản, có điều sữa bò khó
tìm, thời đại này người ta không thường uống, tìm một nơi bán sữa bò cũng tốn một
phen công phu của Lão Phương.
Không còn cách nào, đánh phải vừa làm vừa thử, hắn lấy đũa vớt
một ít đưa lên miệng thử, chậm rãi gật đầu, mặc dù vẫn chưa giống lắm nhưng vẫn
có thể chấp nhận.
-Cô gia, ăn ngon không?
Tiểu nha hoàn nháy mắt nhìn hắn.
-Muốn ăn thì lấy một cái muỗng để thử, nhưng không được ăn
quá nhiều vì sẽ mập lên đấy.
Liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của nàng, Lý Dịch khoát khoát tay
nói.
Trên tay vẫn còn sót lại một ít bơ, hắn định ra ngoài lấy nước
rửa.
Sinh nhật Như Nghi sắp đến, vốn dự định làm một bánh kem,
nhưng tài liệu và công cụ không đủ, làm quá thô tục thì không ổn, Lý Dịch tính
toán lại một chút.
Chà chà tay, lần nữa trở lại nhà bếp, nhìn thấy Liễu nhị tiểu
thư cũng cầm một cái cái muỗng đào bơ ăn, đi qua, lắc đầu nói.
-Bơ cũng không phải ăn như thế.
Tiểu Hoàn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lấy hắn vừa rồi cô gia rõ
ràng bảo nàng dùng cái muỗng ăn mà?
-Trước, phài rửa tay sạch sẽ.
Lý Dịch xoa xoa hai tay, múc một muỗng rồi thả bơ vào lòng
bàn tay, lắc lắc trước mặt Liễu nhị tiểu thư, ngay khi nàng còn ngơ ngác nhìn hắn
biểu diễn thì ngay lập tức, một cục bơ quẹt ngay vào mặt nàng.
Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng không kịp phản ứng, thân ảnh
Lý Dịch đã biến mất trong phòng bếp.
-Ha ha, đây mới là cách dùng bơ chính xác!
-Ba!
Ngoài cửa truyền đến một tràng cười, đôi mắt đẹp Liễu nhị tiểu
thư phun lửa, hai ngón tay hơi cong, thìa gỗ trong tay bị nàng bóp thành hai nửa.
-Ha ha, Nhị tiểu thư, mặt của người
Tiểu Hoàn ôm bụng cười, Liễu Như Ý trừng mắt nhìn nàng một
cái, lập tức che miệng, ý cười dao động trong ánh mắt.
Lý Dịch khoái trá đi ra sân, Liễu nhị tiểu thư rất bận tâm mặt
mũi, khẳng định phải rửa mặt mới dám ra ngoài, khi đó, sợ rằng hắn đã đi đến
huyện nha.
Sinh hoạt là phải có niềm vui, ngẫu nhiên đùa nghịch với Liễu
Nhị tiểu thư cũng vui.
Nhẹ nhàng ngâm nga vài điệu dân gian, đi ra cửa lại không khỏi
sững sờ.
-Lý thúc, ngài tới có chuyện gì?
Lý Dịch thấy Thôn Chính Lý gia thôn đứng trước cửa, hơi nghi
hoặc hỏi.
-Đại nhân sao chuyển đến đây, không nhờ Lưu bộ đầu ta còn
không biết tìm ngài ở đâu.
Thôn Chính cười ha hả nói.
Bên cạnh Thôn Chính còn một lão đầu khác, Lý Dịch còn chưa
nhớ kỹ, lão giả bên phải kia bỗng nhiên kích động vạn phần, lẩm bẩm nói.
-Đúng, đúng, nhất định là đây rồi, giống bảy phần với thiếu
gia lúc trẻ, con mắt có linh tính, rất giống cô nương Hà Gia.
Lão giả mãnh liệt tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay Lý Dịch,
dò xét trên dưới, bởi vì quá kích động, ngay cả âm thanh đều đang run rẩy.
-Các ngươi đến đây làm gì?!
Nhìn thấy một người nắm lấy cánh tay cô gia không chịu thả
ra, Lão Phương nhanh chân đi tới, nghiêm nghị quát.