-Ta ta vụng trộm chạy đến đây, công tử không được nói cho tiểu
thư.
Thiếu nữ gọi Tiểu Thúy lập tức chạy đi, bóng lưng của nàng dần
biến mất trước cửa nhưng âm thanh vẫn còn vang vọng bên tai Lý Dịch.
-Nữ nhân này đến cùng đang làm cái gì?
Lý Dịch xoa xoa mi tâm, thì thào.
Theo tính cách của nàng, rõ ràng không cam chịu, nhưng chuyện
gì đây? Tại sao Tiểu Thúy lại vụng trộm chạy đến đây, hắn rất hiểu tính cách Tằng
Túy Mặc.
Chẳng lẽ vì da mặt mỏng?
Bất quá, dù chuyện đêm nay có phát sinh hay không, Lý Dịch
cũng không trơ mắt nhìn nàng bị động tiếp thu vận mệnh, Lý Hiên nói không sai,
nếu nàng có được vật kia thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết.
Nhưng không hiểu tại sao trong lòng có chút cảm giác bực bội.
-Cô gia, ăn cơm...
Giọng của Tiểu Hoàn loáng thoáng truyền tới, Lý Dịch tạm thời
đè nén hỗn loạn trong lòng xuống, xoay người vào trong.
Tiểu Thúy ôm cuốn sách trong ngực chạy đến một con hẻm nhỏ.
Dòng người trên đường ngày dày đặc hơn, cước bộ nàng chậm dần,
cẩn thận lật ra xem cuốn sách, lật vài trang, nhìn thấy phía trên đầy chữ, trên
gương mặt xinh đẹp lập tức lộ ra nụ cười.
-Xem ra người xấu kia cũng không phải quá xấu.
Thì thào một câu, mua một cây mứt quả bên đường, nhanh chóng
đi về.
Từ nhỏ đã đi theo bên người tiểu thư, tuy cầm kỳ thi họa của
tiểu thư nàng một khiếu cũng không thông, nhưng ít ra theo tiểu thư cũng biết đọc
chữ, nhận ra thi từ.
Người xấu kia hiện tại đã không phải người xấu nữa.
Vậy công tử làm thơ lợi hại đến đâu, trong vườn lần trước hù
dọa nhiều người như vậy đều, còn nghe nói những người muốn tranh giành hoa khôi
kia khóc xin để hắn làm thơ cho mình, lần trước ma ma cho Trần Diệu Diệu năm
trăm lạng bạc để cho nàng đi tìm hắn nữa kìa.
Hừ, Trần Diệu Diệu nàng dựa vào cái gì để vị công tử kia làm
thơ, còn chưa bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng mà mấy ngày gần đây đã lảm nhảm
trước mặt tiểu thư, nếu không phải tiểu thư ngăn trở, nàng đã chạy lên tát vào
mặt ả vài cái.
Không phải ma ma muốn nâng nàng thành hoa khôi à, dung mạo của
nàng không đẹp như tiểu thư, tài nghệ càng kém xa vạn dặm.
Cái gì cũng không sánh bằng tiểu thư, còn muốn làm hoa khôi,
nằm mơ đi!
Còn có những người kia, cầu người ta làm thơ còn không được,
mình hôm nay còn chưa mở miệng được nhận được đồ các nàng tha thiết mơ ước, rõ
ràng tiểu thư vẫn ở trong lòng hắn
Nghĩ tới đây, Tiểu Thúy càng cao hứng.
Lặng lẽ đi cửa sau tiến vào Quần Ngọc Viện, tiểu thư vừa rồi
ra ngoài tìm Nhược Khanh tỷ tỷ, nàng mới có cơ hội lén lút chạy ra ngoài, nhẹ
nhàng đẩy cửa phòng ra đã nghe được âm thanh quen thuộc.
-Tiểu Thúy, muội vừa rồi đi đâu?
Vội vàng giấu kỹ món đồ trong tay vào ngực, nếu để cho tiểu
thư biết, khẳng định sẽ bảo nàng trả trở về, nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng
nanh trắng, nói.
-Tiểu thư, muội vừa mới ra ngoài mua hai xâu mứt quả, cho
người một cái.
Sắc trời đã tối, trong phòng rốt cục truyền đến động tĩnh,
Lưu Nhất Thủ nhổ ra cành khô trong miệng, nhìn thấy lão giả cùng thanh niên đi
ra hộ phòng.
-Thật có lỗi, đã làm phiền các vị.
Lão giả chắp tay với hắn một cái.
-Lão nhân gia đã tìm được thứ mình muốn?
Lưu Nhất Thủ hiếu kỳ hỏi một câu.
Trong nội tâm suy đoán, vừa rồi hắn khóc rất thương tâm, hẳn
vật muốn tìm không có ở đây.
Lão giả không có trực tiếp trả lời, mà cười hỏi.
-Xin hỏi vị bộ đầu này, phải chăng tất cả hộ tịch bản huyện
đều ở nơi này, nhưng hình như vẫn còn thiếu?
-Không dám nói tất cả hộ tịch mọi người đều ở đây nhưng cũng
không thiếu nhiều lắm.
Lưu Nhất Thủ đáp.
Đoạn thời gian trước mang theo các huynh đệ thanh tra nhân
khẩu từng nhà, trừ những người trốn trên núi sâu, mỗi thôn trại có bao nhiêu
nhân khẩu thì có bao nhiêu hộ tịch.
-Đa tạ.
Lão giả thân thiện cười một tiếng, xem ra việc này vẫn chưa
thể hoàn thành vào hôm nay, bảo người dìu lấy người trẻ tuổi, nói với Lưu Nhất
Thủ.
-Lão hủ quản người không nghiêm để hắn phạm sai lầm, thật có
lỗi.
Lưu Nhất Thủ khoát khoát tay.
-Hình đã được thi, có thể mang hắn rời đi, nhớ kỹ không được
phóng ngựa trong thành.
Lưu huyện lệnh hiển nhiên cũng không muốn kết cừu oán quá
sâu với những người này, ban ngày đặc biệt dặn dò Lưu Nhất Thủ.
Nhìn đám người đi ra huyện nha, Lưu Nhất Thủ duỗi cái lưng mệt
mỏi, mình cũng nên ra ngoài tuần tra.
Không kiểm tra, đám thủ hạ nhất định sẽ thừa cơ lười biếng.
Hoạt động lưng eo giảm chút mệt mỏi, không mấy ngày nữa đã đến
tết Nguyên Tiêu, qua Thượng Nguyên, nội thành sẽ lần nữa thực hiện lệnh cấm đi
ban đêm.
-Lý bá, chúng ta hiện tại đi thôn kia sao?
Lão giả mang theo hơn mười tên hộ vệ đi khỏi huyện nha, nam
tử gọi Lý Chính quay đầu hỏi.
Lý bá lão giả ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, nói.
-Trước tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày mai lại nói.
Lần nữa nhìn đại môn huyện nha cao lớn, trên mặt lộ ra vẻ
đau thương.
Sáng sớm ngày thứ hai, có một đoàn người dắt ngựa ra khỏi
thành, hơn mười hộ vệ nhảy lên ngựa, một con ngựa dẫn xe ngựa đi đầu hướng về một
hướng khác.
Sau nửa canh giờ, Lý gia thôn nghênh đón một nhóm khách nhân
kỳ quái.
Nói là kỳ quái, bất quá là vì hơn mười người cưỡi ngựa cao to,
bộ dáng phong trần mệt mỏi, giống như đi xa không ngừng nghỉ đến địa phương
thâm sơn cùng cốc này, xóm nghèo của mình lúc nào quen biết những quý nhân
trước mắt?
-Không biết các vị đến Lý gia thôn có chuyện gì?
Nhìn những người này xuống ngựa, Thôn Chính Lý gia thôn đi
qua, chắp tay hỏi.
Cùng lúc đó ra hiệu ánh mắt với những người còn lại, không
biết đám người này đến đây có mục đích gì, cẩn thận một chút vẫn hơn.
-Lão ca ca, nơi này là Lý gia thôn?
Lão giả hiền lành đối diện cất tiếng hỏi giống như không phải
đến tìm phiền toái, trong lòng Thôn Chính thoáng thả lỏng, đáp.
-Nơi này chính là Lý gia thôn.
-Không biết lão ca có biết người nào tên Lý Minh Hàn?
-Lý Minh Hàn?
Nguyên lai tìm đến người, Thôn Chính lầm bầm cái tên này, rõ
ràng có chút ấn tượng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra.
Trong thôn đều là người thô kệch không đọc sách, đặt tên
cũng đều là Đại Tráng Nhị Tráng, Nhị Cẩu, Lý Minh Hàn, cái tên văn nhã như thế
hình như không phải người trong thôn.
Ngay lúc này, một người đứng tuổi vội nói.
-Lý Minh Hàn, có phải tên của Lý Tú Tài?
Thôn Chính vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói.
-Ai cha làm sao lại quên Lý Tú Tài!
Quay đầu nhìn lão giả kia, nói.
-Có có, trong thôn trước kia có một người như thế, hai mươi
năm trước cùng nương tử từ bên ngoài chuyển tới, về sau ngụ lại trong thôn, là
tú tài duy nhất trong thôn, bất quá hắn đã chết nhiều năm trước, các người tìm
hắn sao?
-Hai mươi năm trước, là...là…
Nghe được Thôn Chính miêu tả, hai hàng lệ trong mắt đôi mắt
đục ngầu của lão giả lại bắt đầu rơi, âm thanh nghẹn ngào.