Tại một huyện thôn hẻo lánh nhưng diện tích không hề nhỏ nằm trong trầm tích địa cốc của tộc nhân thiểu số Xoài Lắc.
Oác oác oác oác oác ~~~~~~~~~~~~~
Tiếng quạ kêu inh ỏi liên hồi không bao giờ dứt, huyện thôn có nhiều chỏm đá
cao hàng trăm mét, được tạc tượng những vị tổ tiên trong tộc, quạ đen
đậu trên đá cứ thế mà bay qua bay lại, giống như cảm giác được mùi vị
tai ương ngập đầu sắp sửa bao trùm xuống mảnh đất ẩn thế trầm tích giữa
lòng thảo nguyên Hàm Dương này.
Trời đêm, hắc ám lặng lẽ buông
xuống, nhìn một vòng khắp nơi, nhìn thấy một sợi dây vải màu xanh trà
dài vô tận tỏa ra hào quang u ám đem hết thảy cho quấn quanh, trên dây
có nạm trú thuật cổ văn, trú thuật phát sáng lên thời khắc, dây sẽ càng
ôm sát, nịt chặt lấy tất cả chỏm đá nhô cao trong thôn huyện, dây xanh
quấn quanh mấy vòng, bao quát một chút đồi nhỏ núi cao phụ cận cũng
không thoát được phạm vi gom quét của nó.
Mà ở giữa bầu trời kia, một tôn nhân loại phù thủy đang niệm chú, chung quanh dây xanh lập tức
đốt nóng lên, biến thành một đầu giống như là Thanh Xà đầu lưỡi đang
liếm láp phong ấn toàn bộ san cốc lại, một con ruồi cũng chạy không
thoát.
Yêu tộc tràn lan đông hơn cả người, sông Hạm Hà mà người
dân thường dùng để làm nơi rửa rau, chăn cá, sinh hoạt tắm gội thì bỗng
chốc xuất hiện một đầu Hà Tiên Yêu cực kỳ hung dữ, hết lần này đến lần
khác đem cường giả đánh cho lăn lộn ma sát trên mặt đất.
Đừng nói thực lực tầm thường đám thổ dân Xoài Lắc, bao quát một chút nhân viên
Hàn Hải Điện, một chút nhân viên triều đình Thanh Vũ, một chút tông môn
thế gia, học viện các cấp đến hỗ trợ đều đã thất thủ, bọn hắn đã sớm
không có thể lực cùng duy tâm hồn lực để chiến đấu, càng không cách nào
thoát khỏi vòng vây.
Còn lại một tia hi vọng cuối cùng, chỉ có thể dựa vào vị này chói sáng Hàn Hải Thẩm Tước đến sáng tạo kỳ tích.
Oanh một tiếng tiếng vang, Mạc Phàm trong nháy mắt toàn thân dâng trào ra
sặc sỡ loá mắt ánh sáng, sau lưng Bạch Phượng Hoàng vẫy sáng hiện rõ thế gian, diễm vũ màu trắng chiếu sáng trời đêm, tại nơi này quang mang vô
cùng sáng chói phía dưới, liền ban đêm đều trở nên lập tức ảm đạm phai
mờ. Bạch Phượng Hoàng một cái vung người, hư không thiểm lôi hào quang
chói loá lập tức lấp kín toàn bộ hắc ám thế giới.
Toàn bộ Sơn Cốc
hơn 800 dặm phương viên đều bị Bạch Phượng Hoàng ấm áp quang mang chiếu
rọi, bất luận là cỡ nào vắng vẻ, cỡ nào hắc ám, đều tại nơi này trong
một chớp mắt bị hào quang óng ánh lấp kín.
Chạy trốn tai nạn, đang tích cực đào hầm chui xuống lòng đất thổ dân đột nhiên nhao nhao ngừng
chân, tất cả mọi người nhìn hướng trên trời bạch sắc quang mang, cảm thụ được phần này ấm áp, nội tâm lập tức được một trận hung hăng thắp sáng
lên hi vọng.
Trong lúc nhất thời, San Cốc nạn dân nhao nhao quỳ xuống cầu nguyện.
“Thần, xin cứu cứu chúng ta!"
“Cứu lấy chúng ta!"
“Hí hí hi iiiii”. Ngọc Diệm Tiên Lân thở ra tia điện, ánh mắt sắc lẹm như
dao găm nhìn về phía đại địch, còn bầu trời phía trên đỉnh đầu nó, vô
tận huy hoàng Tà Thần đang đứng thủ hộ lấy vùng đất dần dần mất đi sinh
cơ này.
Mạc Phàm sau lưng xuất hiện sáu cái tòa Thần Hồn của Tà
Miếu thân ảnh, Vĩnh Dạ Ma Kiếm cũng wyyy yyy tại hắn treo lượn lờ bên
người, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, tất cả mọi người không có năng
lực chống trả, Mạc Phàm nếu để trận này kéo dài hơn nữa thì cũng không
thể, lục hồn đều đã bị vắt đến cạn kiệt, liền Tiểu Dạ đều dùng ma năng
thể lực đánh sạch, đoán chừng Tiểu Dạ cũng hơn trăm năm gần đây mới là
lần thứ nhất cảm giác được ma năng đánh sạch là thế nào.
Tại thời
khắc này, Mạc Phàm phảng phất trở thành tinh không trung tâm, quản chi
là cường đại tới đâu hắc ám, giờ này khắc này, đều lộ ra như vậy bé nhỏ
không đáng kể.
Wyy một tiếng, Vĩnh Dạ Ma Kiếm phá pháp.
Từ
Lonna ném ra bạch ngân đến Tô Lộc thi triển hắc ám pháp môn khống chế
thế cục sau, Vĩnh Dạ Ma Kiếm một kiếm từ trên bầu trời cắm xuống, đem áp lực khủng bố nhấn trên đầu tuyệt đại đa số yêu ma nhấn xuống mồ mả mặt
sau của đại địa, hết thảy đều chẳng qua là trong nháy mắt sự tình.
Một bên, Dạ Hoàng Kim Quân Long đem Hà Tiên Yêu cho kéo ra mặt khác chiến
địa, không có để cho đầu thủy quái này dâng nước đánh chìm thôn.
Mạc Phàm sau lưng hai cánh Bạch Phượng Hoàng, hóa thành một đạo cực tốc
bạch quang vạch phá chân trời, tay phải năm ngón tay đặt song song hóa
thành Tà Diễm Trảo, hắn không có Trảm Ma Cụ, vậy liền lấy thân thể của
mình làm Trảm Ma Cụ.
Giờ khắc này, Mạc Phàm tốc độ đã tăng lên tới tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả siêu cực tốc, thân thể bị bạch sắc quang mang bao khỏa, giống như thiên ngoại phi tiên, tay trái khống chế hư
không bạch thiểm, đem bạch thiểm lôi động cửu thiên vô hình xích lại Ám
Tỳ Bà, tay phải Tà Diễm Chi Thiểm móng vuốt, đâm thẳng Ám Tỳ Bà trái
tim, đồng thời đem cả hai phóng tới quan ải chỗ cuối cùng, xé toạc dây
xanh phong ấn sơn cốc.
“Trở về Hắc Ám Vị Diện mà đầu thai đi”. Mạc Phàm cười gằn nói.
Phốc! Oanh! !
Bạch quang nở rộ, vô cùng kinh khủng bạo liệt thổi bay xung quanh hết thảy
sinh vật, giống như tinh cầu nổ tung tiếng vang, bạo tạc chi phong đem
mặt đất nước giếng toàn diện rút đi.
Ám Tỳ Bà thực lực cực mạnh,
đã là tiệm cận nửa bước Đế Hoàng trình độ, nhưng trải qua một trận chiến này dài dằng dặc, mèo vờn chuột lẫn nhau, đánh khắp Duy Vực, đủ loại âm mưu kế sách bày ra, đủ chiêu trò bẫy rập, đại chiến hơn 17 lần, đại
chiến hàng ngàn hiệp, kéo dài cả năm trời, cuối cùng vẫn đi đến hồi kết, Mạc Phàm giành được thế thượng phong, phân ra thắng bại với Ám Tỳ Bà.
“Thì ra là thế, khó trách liền vị đại nhân kia đều đối với ngươi cẩn thận
như vậy, cỗ lực lượng này... Ngươi không phải người đến từ thế giới này, ngươi có Hắc Ám Vị Diện sức mạnh, ngươi cũng có Thế Giới Ma Pháp thần
hồn sức mạnh... Chẳng trách”. Ám Tỳ Bà thân thể lắc lư, hắc ám hủ thực
ngược lại đang bị bạch diễm bạch thiểm tiêu hủy tốc độ nhanh vô cùng,
dường như có thể thấy bằng mắt thường.
Mạc Phàm khuôn mặt lạnh như tiền, tay phải nhấn mạnh vào, Tà Trảo bóp nát Ám Tỳ Bà trái tim, nhưng
để cho hắn nhíu mày chính là, hắn lại không có bất kỳ cái gì gọi là bóp
nát trái tim xúc cảm.
Trống không, giống như tay bóp nhầm không
khí vậy, đây chỉ là một bên ngoài, mà lại Mạc Phàm cảm giác được, tay
phải của mình bị cái gì đồ vật bắt lấy.
Thanh âm đúng là từ Ám Tỳ Bà trong thân thể truyền tới.
Mạc Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được, tay phải của mình bị một cái nào đó bàn tay khác nắm lấy.
Bạch quang tới cũng nhanh, biến mất cũng nhanh, tại giữa bạch quang Phượng
Hoàng tan rã lúc, Ám Tỳ Bà thân thể không ngừng vỡ vụn, nhưng Mạc Phàm
chẳng những không có cao hứng, ngược lại con mắt trừng lớn, một mặt
không thể tưởng tượng nổi.
Tạch tạch tạch, Ám Tỳ Bà ngoại hình vỡ tan, phanh phanh phanh, thân thể giống như là vỡ vụn cao ốc pha lê, bắt đầu rơi xuống.
Bất quá, hết thảy đây chẳng qua là một tầng bên ngoài!
Bên ngoài vỡ vụn, vô số giống như là tơ nhện đồng dạng dây nhỏ bao vây lấy
tận cùng bên trong nhất thân thể, một mực chính là nhân loại năm ngón
tay bắt lấy Mạc Phàm tay phải.
Mạc Phàm kinh ngạc nhìn vào nữ nhân đang bắt lấy tay mình, khuôn mặt thất kinh hoang mang tột độ, thậm chí còn lộ ra run rẩy.
Đôi mắt vô hồn, tóc đen nhánh, mặc dù chỉ có nửa bên mặt được trang phấn
sạch sẽ, bên còn lại là hôi thối bẩn thỉu vong linh, nhưng như cũ có thể nhìn ra được động lòng người mỹ mạo.