Triệu Mãn Duyên nguyên bản còn đang buồn rầu, đột nhiên nghe mấy lời này từ miệng Giang Dục, hắn mừng hết lớn, hận không thể trực tiếp đứng dậy
đi đến ôm Giang Dục một cái.
Cái này nhị đồ đệ, rất biết trên dưới lễ nghĩa.
Diệp Mộng A, Diệp Mộng A, ngươi nhìn đi, nhìn một cái, nhìn một cái, mở mắt lớn ra mà nhìn.
Cái này mặt mũi đáng yêu nam tử, khí chất bất phàm, tràn đầy chân thành tha thiết.
Cùng ngươi trước đây biểu hiện xuất chúng, rõ ràng là hoàn toàn không giống.
Nhị đồ đệ yêu quý của ta, xa xa chắc chắn sẽ không là Diệp Mộng A ngươi loại người khi sư diệt tổ này.
Người chân thật, người tốt bụng tuyệt sẽ không làm sự tình xấu xa, hắn một trăm phần trăm sẽ không đâm lưng sư tôn của mình!!
Nhị đồ đệ khẳng định chính là một cái phế vật! Trời có sập xuống thì hắn
vẫn sẽ phế vật! Lão thiên gia sống dậy cũng không độ nổi hắn.
Hắn còn thật cho rằng chơi ma túy còn có thể ngộ đạo kia kìa, dạng này nếu
mà thành thật, ta Triệu Mãn Duyên dùng răng cạp hết cây cổ thụ ngoài
kia.
Vừa nghĩ tới câu này, Triệu Mãn Duyên chợt cảm giác quen thuộc rùng mình, vội vàng ngừng lại không tự bổ não nữa.
Triệu Mãn Duyên đạo mạo, tiếp tục mở miệng lắc lư Giang Dục: “Nếu ngươi muốn
lấy thêm Hồng Trần Lạc Hồn Tán thì đến xưởng lấy giấy ký danh của ta,
nhớ dùng đúng liều, không được quá trớn, có biết không?”.
Chỉ thấy Triệu Mãn Duyên khoát tay áo đuổi đi Giang Dục đi.
Giang Dục đối với cái này đương nhiên không có cự tuyệt ý nghĩ, càng là sắp
nhận thuốc, hết sức hài lòng, vội chắp tay nói: “Cẩn tuân sư tôn chi
lệnh!”.
Nói xong, hắn hướng phía nhà hắn Đại sư tỷ nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
Khi lấy được Diệp Mộng A gật đầu đáp lại về sau, liền thành thành thật thật thối lui ra khỏi đại điện bên trong.
Mãi cho đến khi Giang Dục rời đi, hô hấp của Triệu Mãn Duyên ngày càng ổn
định hơn, hắn ẩn giấu run rẩy nổi tâm mà tựa lưng vào ghế, hai mắt sáng
ngời yên lòng.
Mặc kệ thế nào, sẽ không thể để cho một cái Diệp
Mộng A thứ hai xuất hiện. Giang Dục thành thật tốt lòng tốt dạ yêu mến
sư tôn như vậy, ngây thơ hiền lành không bàn, nhất định không có khả
năng đâm sau lưng mình.
Triệu Mãn Duyên nhìn qua Diệp Mộng A, có
chút ghét bỏ nói: “Không có gì, ngươi đừng để ý. Diệp nhi, ngươi lưu
lại, vi sư có việc cần nói với ngươi”.
— QUẢNG CÁO —
Đừng
hỏi vì cái gì không nói cho Diệp Mộng A biết sự thật. Nàng nếu như biết
sự thật, biết im không sao, nhưng vạn nhất chính nàng dùng thử, hậu quả
thật khó lường.
Triệu Mãn Duyên thực là sợ vạn nhất nửa đêm Diệp
Mộng A lên cơn cầm kiếm ra quảng trường múa, như vậy Triệu Sắc Tông chỉ
sợ không giữ được nữa...
Qua đi một vòng hơi thở.
Triệu
Mãn Duyên làm bộ ngồi tại đại điện tông chủ trên bảo tọa, vân đạm phong
khinh nhìn xem phía dưới Diệp Mộng A, chậm rãi nói.
“Diệp nhi,
xem ra vi sư cách tông trong khoảng thời gian này, ngươi thành tựu đột
phá rất lớn nha. Có hay không muốn kể sư tôn nghe ngươi những năm này
thu hoạch”.
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng vẫn là không nhịn được xuất hiện một tia lòng chua xót.
Hắn từ Đại Đế rớt xuống Đế Vương, kém chút sùi bọt mép ngất xỉu. Cái này đệ tử lại thu hoạch to lớn, có thể không khiến hắn nội tâm chua lè sao?
Không được.
Nhất định phải hỏi cho ra lẽ nguyên nhân, nhất định ở giữa có công pháp bí
mật, có thiên cơ nào đó mà hắn không biết, không lấy lại vốn liếng chỗ
giúp Diệp nhi lĩnh ngộ đồ vật, hắn Triệu Mãn Duyên là thật bệnh thiếu
máu não ngã lăn.
Diệp Mộng A nghe được sư tôn, tự nhiên cũng cung kính nói: “Hết thảy đều lại sư tôn vun trồng! Nếu không có sư tôn chỉ
điểm, đệ tử tuyệt đối không thể tiến triển thần tốc”.
Không
phải là nàng không muốn nhắc mật tịch làm gì, chỉ là nàng cảm thấy, mật
tịch là từ tay sư tôn giao cho, muốn cảm tạ, vẫn là cảm tạ sư tôn đi.
Trái lại khuôn mặt của Triệu Mãn Duyên đều nhanh thêm một lần đen.
Ta chỉ điểm? Mẹ nó ta chỉ điểm ngươi cái gì rồi?
Ta làm sao không nhớ rõ ta chỉ điểm qua ngươi?
Tức a, tức cái nư, tức muốn trào bản họng!
Lời nói này để Triệu Mãn Duyên không thể thu hoạch được gì.
Chỉ có thể ngậm cục tức, nội tâm mười phần mê mang, nhưng mặt ngoài vẫn là bất động thanh sắc, cố tỏ ra là mình ổn.
Được rồi, được rồi, ngươi đã giấu bài không lộ, ta cũng không thể để ngươi ở trong tông môn phá hoại đạo tâm của Giang Dục.
Nghĩ nghĩ một lúc, Triệu Mãn Duyên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn từ trong
tay áo lấy ra một tấm bản đồ da dê và một cái lệnh bài Triệu Sắc Tông,
ném xuống cho Diệp Mộng A chụp.
“Diệp nhi, ngươi tu hành có thành tựu là tốt, nhưng cũng không nên ở trên núi quá lâu mà không lịch luyện trải nghiệm. Vi sư từ triều đình Thanh Vũ nhận được mật chỉ tuyển quân, nghe nói gần đây Tây giới phát sinh chiến sự dữ dội ở nhiều mặt trận,
rất nhiều tông môn, gia tộc, học viện, cổ trấn lao đao. Chúng ta hợp tác với triều đình, cũng là con dân ở Bắc Phương, sư tôn mới đầu dự định tự mình đi thu hoạch, không bằng bây giờ cho ngươi đi tới thăm dò thử đi”.
Diệp Mộng A vốn là muốn định xuống núi lịch luyện, nghe được một câu này của Triệu Mãn Duyên, con mắt nàng đột nhiên phát sáng.
— QUẢNG CÁO —
“Nghe sư tôn chu toàn”.
Triệu Mãn Duyên thở dài một hơi, cứ việc hắn chán ghét nàng đại đồ đệ đẹp như tiên này thế nào, nhưng ngược lại dù gì cũng là đại đồ đệ của mình,
nàng mạnh lên thì hắn đồng dạng có một chút...một chút rất nhỏ thôi vui
lây, trong lòng có đôi điểm tự hào.
Phần tự hào này để cho lương
tâm của Triệu Mãn Duyên có mấy phần bồ tát hiển linh, phật sống trỗi
dậy, giận về giận, nhưng cũng là hết lòng lo lắng cho nàng đi xa gặp
nguy hiểm.
“Diệp nhi, bất quá, thiên hạ đồn thổi ngoài Tây Giới
có một cái đại ma đầu giết người không gớm tay, thực lực cực mạnh, thủ
đoạn tàn ác đến từ Hàn Hải Điện, hắn gọi là gì nhỉ, à, gọi là cái gì đó
Hàn Hải Thẩm Tước, ngươi tuyệt đối ra ngoài có thể tránh thì cứ tránh,
đừng nên sinh sự chạm vào người này, có biết không?”. Triệu Mãn Duyên ân cần nói.
Nghe mấy lời ấm áp này của sư tôn, Diệp Mộng A tâm tư
có chút dần mở ra, tận đáy lòng cung kính hành lễ, hiếm có dịu dàng đáp: “Tạ ơn sư tôn nhắc nhở”.
“Nếu là sư tôn không còn chuyện gì, như vậy ta đi trước”. Diệp Mộng A nói tiếp.
“Ân, ngươi đi đi, cẩn thận một chút. Nếu cảm thấy không ổn, trực tiếp đi về
tim sư tôn, sư tôn sẽ giúp ngươi thanh toàn”. Triệu Mãn Duyên yếu ớt thở ra một câu như thế.
Thẳng đến Diệp Mộng A đi về sau, còn lại mỗi Triệu Mãn Duyên ngồi ở đại điện, Triệu Mãn Duyên mới nở nụ cười yên tâm.
Ân, Diệp Mộng A kỳ thật chỉ là cái dị loại.
Dị loại không có quá nhiều trong thiên hạ, hết thảy mọi người đều là bình thường.
Hít Hồng Trần Lạc Hồn Tán mà cũng đòi ngộ đạo a...
Lần này sẽ không có sai lầm, tuyệt đối không.
Dạy phế đồ đệ, lại tới đi, đây không phải là có tay là được?
Hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ.
Hết thảy đều ở hắn Triệu mỗ trong bàn tay khống chế.
Đợi Côn Bằng kiểm trắc khí vận lần sau, trước mắt quay về Đại Đế đỉnh phong cảnh rồi nói.
Sau đó tiếp nhận thêm mấy cái đồ đệ, không bao lâu ta liền sẽ trở thành Đế Hoàng cấp.
Triệu Mãn Duyên rất hào hứng, ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên màn quang Keng! Lên một tiếng. Cũng lâu lắm rồi Triệu Mãn Duyên mới nghe thấy tiếng này.
Hắn màn hình đại quang nở rộ, đại biểu cho nhiệm vụ mới từ Côn Bằng giao phó.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng 300 năm, bằng mọi giá, phải thu Hàn Hải Thẩm Tước làm đồ đệ, cho dạy phế]
— QUẢNG CÁO —
Triệu Mãn Duyên: “???”
Nụ cười trên môi Triệu Mãn Duyên chợt tắt.
Hàn Hải Thẩm Tước!??
Ngươi nói là cái ma đầu giết người không gớm tay kia sao?
Nữ chúa Côn Bằng, alo, ta trực tiếp bấm nút hủy nhiệm vụ có được hay không???
Mẹ nó, thiên hạ đồn rằng tên ma đầu kia giết được cả Lãnh Hà Yêu Chủ, Quỷ
Cốc Tông Phong Thanh Dương cũng chết dưới tay hắn, ta gặp qua Phong
Thanh Dương một lần, Phong Thanh Dương một kiếm đều chẻ đôi được người
ta, ta một cái tiểu thịt tươi Đế Vương đòi hỏi muốn đi làm sư phụ của
đại ma đầu đánh bại Phong Thanh Dương?
Côn Bằng, ta mẹ nó lông trên người còn không đủ cho hắn nhổ a...?
[Túc chủ lựa chọn muốn hủy nhiệm vụ?]
“Ân, hủy, nhiệm vụ ngu xuẩn”.
[Tiến hành trả giá, hệ thống tiến hành khấu trừ khí vận]
[Túc chủ không còn khí vận trên người, không có khí vận, vậy thì hệ thống đành phải lấy đi một tiểu giai cảnh giới]
Triệu Mãn Duyên: “???”.
“Côn Bằng, con mẹ ngươi, hỏng óc rồi sao”.
..........................
Tây Giới bên này.
“Hơ...hơ hắc xì. Có ai vừa nhắc đến ta a”. Mạc Phàm đột nhiên ho một cái, nước mùi ròng ròng chảy.