Tào Dĩnh tuổi tác cùng nàng không sai biệt lắm, bất quá từ trên người
nàng Tiểu Y Tiên cảm nhận được một đạo cường đại linh hồn lực.
"
Quả không hổ là Tào Gia Yêu Nữ, linh hồn lực thật cường đại, ngươi nói
có đúng không… Sư Phụ. " Tiểu Y Tiên quay sang Tiêu Long hỏi.
Bất quá ngay lập tức sắc mặt nàng liền cứng lại.
Chỉ thấy Tiêu Long ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tào Dĩnh.
Tiểu Y Tiên trong lòng dâng lên một cổ ghen tuông cùng địch ý.
Nha đầu này, Tiêu Long bất đắc dĩ cười khổ.
Giống như cảm nhận được Tiểu Y Tiên ánh mắt, Tào Dĩnh cũng quay đầu lại nhìn
xem. Nhìn thấy không chút nào che dấu với nàng địch ý Tiểu Y Tiên, Tào
Dĩnh khóe miệng nhếch lên một cái độ cong, giống như là khiêu khích một
dạng.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm trong đại điện, Tào Dĩnh
đi đến dãy ghế dành cho Đan gia, Tào Dĩnh đưa mắt nhìn thiếu nữ nhu
nhược yếu đuối rồi thản nhiên nói:
" Đan Thần muội muội, đã lâu rồi không gặp đó nha! "
Nghe những lời chào hỏi của Tào Dĩnh, Đan Thần cũng không đáp trả mà chỉ khẽ gật đầu.
" Không nghĩ tới lần này muội cũng tới! Chắc cũng do Đan hội mà đến a?
Hắc hắc, Đan gia cũng chấp nhận bỏ ra vốn lớn đây! Chẳng lẽ lại muốn
đoạt được ngôi quán quân Đan hội lần này sao? "
Tào Dĩnh thấp giọng cười hàm ý.
Dưới áp lực do khí chất lạnh lẽo cao ngạo của Tào Dĩnh, Đan Thần giống như
một nữ hài bé nhỏ đáng thương, không có cách nào đấu võ mồm với nàng ta
cả.
" Tào Dĩnh tiểu thư đã đùa quá rồi! Quán quân của Đan hội lần
này, không phải là cô nương thì e rằng chẳng còn ai khác đủ tư cách nhận lấy…"
Đan Hiên bước tới chắn trước mặt Đan Thần mỉm cười rồi nói với vẻ muốn nhận sự khiêu khích này.
" Xem ra ngươi cũng là người biết lấy lòng nhưng cũng đừng nghĩ chỉ vì mấy câu dối trá này mà có thể khiến ta buông lỏng! "
Đối với ý tứ của Đan Hiên, Tào Dĩnh cũng không hề đáp lại, chỉ nheo mắt nhìn Đan Thần rồi nhẹ giọng:
- Chẳng qua, ta cũng muốn thấy sau hai năm cách biệt ngươi có thể mạnh
hơn bao nhiêu?! Chẳng biết đã hoàn toàn đặt chân vào cảnh giới kia hay
chưa vậy?
Chỉ nhắc tới luyện đan thì ngay lập tức Đan Thần mất hẳn vẻ nhu nhược vốn có, tựa như đã biến thành một người khác, quắc mắt
nhìn Tào Dĩnh rồi nói:
- Ta cũng muốn biết…!!
Sự biến hóa
đột ngột của Đan Thần dường như không nằm ngoài dự kiến của Tào Dĩnh.
Nàng ta cũng không tiếp tục công kích, ngược lại chỉ gật đầu cười khẽ
liền xoay người bước về khu vực dành cho Tào gia.
Khi đi ngang
qua chỗ Diệp gia, ánh mắt nàng liếc qua Tiêu Long cùng Tiểu Y Tiên hai
người một cái, bước chân nàng vẫn nhẹ nhàng thoải mái giống như không hề quan tâm cũng chẳng hề dừng lại, lập tức đi tới vị trí của mình rồi
chậm rãi ngồi xuống.
Sau khi Tào gia đã ổn định vị trí, mặt đất
bên trong đại điện đột nhiên chậm rãi chấn động. Nền đất tại khu vực của năm phương gia tộc thoạt lùi về phía sau. Trong chớp mắt, đại điện như
đã được mở ra một quảng trường vô cùng rộng rãi.
Khi quảng trường
này xuất hiện, chợt một lão nhân áo trắng tinh thần phấn chấn chậm rãi
tiến ra, sau đó dừng lại giữa khoảng sân rộng rồi đảo mắt nhìn xung
quanh một lượt đoạn tươi cười nói:
" Nếu Ngũ đại gia tộc đã tề tụ
đông đủ, như vậy lão phu cũng không cần nói nhiều! Lần khảo hạch này do
ta chủ trì, các vị có ý kiến gì hay không? "
" Hì hì…Thịnh trưởng lão! Lấy thân phận và địa vị của ngài ở Đan Tháp thì còn ai dám nghi ngờ! "
Sau tiếng cười của lão nhân áo trắng, bên trong đại điện chỉ có Tào Dĩnh
cười duyên đáp lại. Bởi thân phận người này so với số đông đang ngồi
trong đại điện thì cao hơn quá nhiều.
" Lão nhân này tên là Thịnh
Diệu, một trong bát đại trưởng lão của Đan Tháp. Quyền lực và tiếng nói
của lão có trọng lượng không nhỏ tại Đan Tháp, xem như là nhân vật cao
tầng chân chính! "
Diệp Trọng ghé sát tai Tiêu Long thấp giọng giới thiệu.
Tiêu Long khẽ gật đầu.
Khi lão nhân áo trắng này xuất hiện thì có một cổ áp lực như có như không
bao phủ, hơn nữa áp lực này còn ảnh hưởng sâu đến trong linh hồn. Bởi
vậy, cũng không khó nhận ra vị lão nhân này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
" Nha đầu kia… Khà khà… Không cần nói mấy câu nịnh bợ nữa! Xương cốt của lão già ta không chịu nổi đâu! "
Lão nhân áo trắng mỉm cười. Sau đó quét mắt nhìn toàn trường rồi nói:
" Thời gian không còn nhiều! Mời những người tham gia khảo hạch của Ngũ đại gia tộc tiến vào tràng đi! "
Cùng lúc lão nhân dứt lời, đại điện đang xôn xao náo nhiệt cũng đồng thời im phăng phắc.
Tiêu Long cũng đứng dậy chuẩn bị đi tới.
" Sư Phụ cố lên! "
Tiểu Y Tiên mỉm cười cổ vũ cho hắn.
Tiêu Long cười gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy dưới vô số ánh mắt soi mói của toàn trường.
Khi Tiêu Long đứng dậy thì ở khu vực của tứ đại gia tộc cũng có bốn người
từ từ hành động tương tự. Nhất thời, ánh mắt toàn trường đều tập trung
lên năm người bọn họ.
Người dự khảo thí do hai nhà Đan, Tào phái
ra thật sự không ngoài dự liệu của Diệp Trọng, đúng là Tào Hưu và Đan
Hiên. Mà phía Bạch gia chính là người kiệt xuất trẻ tuổi nhất tên là
Bạch Ưng. Về phần Khâu gia là một nam tử có dáng người nhỏ thó, Tiêu
Long cũng không quá đê ý.
Ánh mắt Thịnh trưởng lão chậm rãi đảo qua năm người trong sân, sau đó dừng lại ở Tiêu Long một chút.
Hắn đã nghe qua Hàn Lợi báo lại, thật không nghĩ đến Diệp Gia lại mời được
một vị đại nhân vật trợ giúp, lần này Diệp gia xem như được cứu rỗi.
Hắn cùng với Diệp gia trước kia có chút giao tình, nhưng mấy năm nay vì
Diệp gia suy đồi mà ít đến Thánh Đan thành. Bởi vậy quan hệ giữa hai bên cũng nhạt đi rất nhiều, chẳng qua đối với tình cảnh bọn họ bây giờ,
Thịnh trưởng lão cũng có chút cảm thông, cũng đã từng lên tiếng nói
giúp. Nhờ thế mà đến nay Diệp gia mới còn giữ được một đường sinh cơ
cuối cùng