Chúng tôi cùng lên một chiếc xe taxi, suốt quãng đường hai người bọn họ đều
không nói với tôi một lời nào. Chúng tôi xuống xe tại một nơi vô cùng
vắng vẻ, hai người bọn họ không đi nữa, mà đứng im ở đó hình như đang
chờ ai tới.
Tiểu Vương hỏi tôi: "Người nam nhân bên cạnh ngươi là ai?"
Tôi cho là bọn họ kiêng kị Hạ dương, cho nên không dám ra tay với
tôi. Tôi cũng không định dấu bọn họ sự tồn tại của Hạ Dương, dù sao Hạ
Dương vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi, đây cũng không phải là bí mật gì,
Ngụy Quỳnh, Tống Tử Kiều cũng biết rõ chuyện này.
"Ngươi nói Hạ Dương à?" Tôi hỏi ngược lại: "Các ngươi hỏi hắn làm gì?"
Tiểu Vương phất phất tay: "Ta không muốn hỏi tên hắn, ta muốn hỏi hắn ta có lai lịch gì?"
Hắn ta đã thực sự xem tôi là tù nhân của hắn, hắn hỏi cái gì là tôi
nhất định phải trả lời cái đó sao? Tôi ỷ vào việc bọn họ không dám giết
tôi, tức giận đáp: "Hắn có lai lịch gì làm sao tôi biết được? Có bản
lĩnh thì ngươi đi mà hỏi hắn ý!"
Tôi cũng đâu có ngu. Đừng nói tôi không biết rõ chuyện của Hạ Dương, cho dù tôi biết, cho dù là vì mạng sống, tôi cũng sẽ không đem tin tức
của hắn nói cho bọn họ biết.
Tiểu Vương tức giận nói: "Con mẹ nó ngươi trả lời rõ ràng cho ông, bằng không thì ta sẽ cho ngươi biết hậu quả."
"Ôi!!! A, không biết trong người ngươi là quỷ gì, nhưng thoạt nhìn
tính tình rất hung bạo đó." Tôi trực tiếp vạch trần thân phận thực sự
của bọn họ.
Tiểu Vương lộ vẻ kinh ngạc, lão Vương cười đánh giá tôi: "Không ngờ
ngươi rất có hiểu biết. Nghe nói Tiểu Hắc là do ngươi giết chết?"
Tiểu hắc tiểu bạch gì? Tôi không rõ.
Lão Vương giải thích: "Đó chính là nam quỷ muốn giết ngươi ở thôn thụy tiên đó."
Tôi nhớ lại vóc dáng cao lớn của nam quỷ kia, Lý Nhất Phàm vì muốn
cứu tôi nên đã giết chết hắn ta, nhưng bọn họ đã hiểu lầm thì cứ để cho
bọn họ hiểu lầm.Tôi biết rõ Lý Nhất Phàm sẽ không sợ bọn họ trả thù,
nhưng bọn họ lại bắt tôi, tôi cũng không muốn liên lụy đến người ngoài.
Tiểu Vương nói: "Ngươi mau nói ra thân phận của Hạ Dương, bằng không thì ngươi cũng đừng mong toàn thây."
Tôi lần nữa cao giọng nói tôi không biết lai lịch của hắn, nhưng
Tiểu Vương cũng không tin tôi, thậm chí còn đe dọa sẽ bẻ gãy mấy đốt
xương của tôi. Tôi biết rõ tôi đã hắn phát bực, hắn ta nhát định nói
được là làm được. Dù sao bọn họ chỉ cần tôi không chết. Nhưng tôi thực
sự không biết! Tôi cũng không thể bịa ra một câu chuyện có trăm ngàn kẽ
hở được, bọn họ nhất định sẽ không tin.
Tiểu Vương nắm chặt cánh tay tôi, thô lỗ kéo sang một bên, vẻ mặt du côn nói: "Ngươi có chịu nói hay không? Không nói trước hết ta sẽ bẻ gãy cánh tay trái của ngươi, nếu vẫn không nói ta sẽ lại bẻ gãy cánh tay
phải của ngươi, ta rất muốn xem xem, là xương cốt của ngươi cứng hay là
miệng ngươi mạnh hơn."
Lúc nói lời này, hắn đã dùng sức niết chặt tay tôi, làm tôi đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Tôi thật sự không biết! Ngươi bảo tôi nói với ngươi như thế nào chứ?"
Tiểu Vương cười nhạo một tiếng: "Ta thấy ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
Nói xong hắn lại định bẻ gãy tay tôi.
"Ấy ấy ấy, đừng gấp như thế." Lão Vương ngăn cản tiểu Vương, nhìn
tôi cười nói: "Con gái nhà người ta chân yếu tay mềm, lỡ như ngươi làm
cô ấy ngất thì sao?"
Tiểu Vương nheo mắt, cười lạnh nói: "Vậy chẳng lẽ cứ thả cô ta đi như vậy? Rồi hai tan ngoan ngoãn về chịu phạt?"
"Đương nhiên không phải như vậy rồi." Lão Vương nhìn tôi cười nói:
"Chúng ta sẽ hỏi hết các vấn đề một lần, nếu cô ta không nói, chúng ta
sẽ từ từ tra tấn cô ta."
Hai người nhìn nhau cười cười, lão Vương hỏi tôi: "Gần đây có người
nghe ngóng chuyện của âm sơn phái, người đó có quan hệ gì với cô?"
Thoáng cái tôi liền nghĩ đến Cố Nam Phong, nhưng tôi lại cảm thấy
đây không giống với tác phong của Cố Nam Phong lắm. Hắn là người cẩn
thận, xem ra cũng rất lợi hại, sẽ không bị phát hiện một cách dễ dàng
như vậy.
Tôi dứt khoát không chịu thừa nhận: "Ngươi nói cái gì, tôi hoàn toàn nghe không hiểu."
Tiểu Vương cười hỏi tôi: "Ngươi nói lời này ai mà tin được? Ngươi
không biết người đó, vậy vì sao từ khi chúng ta ngắm vào ngươi thì người của chúng ta thường xuyên bị giết chết?"
Nói đến đây, hắn ngừng một chút, nhìn tôi cười lạnh nói: "Ngươi vẫn
nên nói rõ cho ta biết, lão thái bà kia có quan hệ gì với ngươi?"
Những lời này của hắn làm tôi có chút hồ đồ. Lão thái bà nào? Chẳng lẽ hắn đang nói tới bà cô sao?
"Không phải bà cô của tôi đã bị các ngươi hại chết rồi sao? Chẳng lẽ các ngươi còn không biết lai lịch của bà ấy?"
Vừa dứt lời, Tiểu Vương bất chợt tát tôi một cái: "Con mẹ nó ngươi
đừng có mà giả bộ hồ đồ, chúng ta nói tới ai trong lòng ngươi tự biết
rõ!"
Tôi bị cái tát của hắn làm cho hai mắt hoang mang, lỗ tai cũng ong
ong, cmn, hắn ra tay nặng như vậy! Chờ đến khi hắn rơi vào tay tôi, tôi
sẽ đánh hắn đến nỗi ba mẹ hắn không nhận ra hắn nữa thì thôi!
Lão Vương cười chỉ vào Tiểu Vương, khích lệ tôi: "Hắn cũng không
phải là kiểu người biết thương hoa tiếc ngọc, ngươi sớm muộn gì cũng
phải nói, không bằng bây giờ nói luôn, tránh phải chịu nhiều đau đớn."
Cái này tôi thật sự không biết. Bọn họ không nói, tôi cũng không
biết là có chuyện này. Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nói
chuyện với bọn họ, tùy ý để bọn họ giày vò.
Lão Vương lặng lẽ lùi về sau, ra hiệu cho Tiểu Vương tiến lên. Tiểu
Vương đi đến trước mặt tôi, không chút khách khí định đánh tôi thật
mạnh, ngay lúc hắn muốn chạm vào tay tôi thì hắn ta đột nhiên kêu lên
một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Lão Vương kinh sợ, vừa ngẩng đầu lên,
Hạ Dương đã chĩa kiếm muốn đâm vào người hắn.
"Đợi một chút, đừng giết hắn!"
Tôi vội vàng ngăn cản Hạ Dương, mặc dù Hạ Dương đã đâm vào ngực lão
Vương, nhưng hồn phách bên trong hắn cũng không lập tức biến mất.
Tôi tranh thủ thời gian tiến lên hỏi: "Các ngươi nói lão thái bà kia là ai?" Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới biết mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc đến nhường nào. Nếu như bọn họ biết thì bọn họ còn hỏi tôi làm gì. Tôi lập tức sửa lại lời nói: "Các ngươi làm sao biết lão thái bà kia?
Bà ta có để lại cái gì sao?"
Địch nhân của địch nhân là bằng hữu. Có lẽ ngày sau tôi có thể cùng với bà ấy hợp tác.
Lão Vương há miệng, muốn nói cái gì, nhưng rất nhanh máu trong miệng hắn đã trào ra, chẳng mấy chốc hắn ta đã tắc thở.
"Chuyện gì?" Hạ Dương thấy tôi hỏi vấn đề kì quái như vậy liền hỏi: "Bọn họ bắt cô tới đây làm gì?"
Tôi đem tất cả moi chuyện kể lại cho Hạ Dương nghe, Hạ Dương nói hắn cũng không biết người kia là ai. Trên đường trở về, tôi hỏi hắn sao lại biết tôi gặp nguy hiểm?
Hạ Dương nói: "Ngụy Quỳnh gọi điện thoại, báo cho ta biết."
Tôi âm thầm đánh giá Hạ Dương, Ngụy Quỳnh làm sao biết số điện thoại của hắn? Hắn và Ngụy quỳnh ở cùng nhau lúc nào vậy? Sao tôi không phát
hiện ra?
"Cô đừng nhìn ta với ánh mắt đó?" Hạ Dương khó chịu nói: "Không phải cô nói cho cô ấy biết số điện thoại của ta sao?"
Hạ Dương nói lời này cũng rất đúng. Tôi cười cười không nói gì. Vì
phòng ngừa tôi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hạ Dương lúc nào cũng
theo sát tôi, theo tôi đi học.
Sau khi tan học, tôi đi toa-lét, Hạ Dương cũng muốn đi theo tôi. Tôi nhanh chóng ngăn cản hắn, rồi nói tôi chỉ đi vệ sinh một lát thôi, sẽ
không có chuyện gì đâu.
Lúc tan học, ở toa-lét có khá nhiều người, tôi cũng phải chờ khá lâu mới có chỗ. Giải quyết xong, tôi muốn mở cửa toa-lét ra nhưng không thể nào mở được. Tôi rõ ràng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của nữ sinh,
tôi nghĩ đây là trò đùa dai của ai đó.
"Ai đang ở bên ngoài kéo cánh cửa vậy? Có thể buông cửa ra được không?"
Tôi liên tiếp hỏi vài câu, nhưng bên ngoài không có ai đáp lại. Tình huống này có chút không đúng nha! Cho dù là giỡn chơi thì tối thiểu
ngoài cửa cũng sẽ có người đáp lại chứ? Hiện giờ tôi không nghe được
ngoài cửa có ai đang nói chuyện nữa, giống như chỉ trong vòng một phút
ngắn ngủi, tất cả mọi người đã biến mất. Không có khả năng! Lúc tôi vào
phòng vệ sinh, bên ngoài có rất nhiều người đang đứng chờ.
Tôi có chút sợ hãi, bắt đầu la to. Tôi hỏi có ai nghe thấy tôi nói
không, sao tôi lại không mở cửa ra được. Đáp lại tôi, vẫn là sự yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay lúc tôi cho rằng không có ai, thì bên ngoài chợt
truyền đến tiếng giày cao gót “cộp, cộp, cộp." Âm thanh đó dừng trước
cửa phòng toa-lét tôi đang ở, xuyên qua khe cửa phía dưới, tôi thấy một
đôi giày cao gót màu đỏ sẫm ở đó. Giày cao gót màu đỏ? Đây thường là phụ kiện của các ma nữ! Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, ngoài cửa
có một nữ quỷ mặc quần áo đỏ sậm, hai con mắt của cô ấy nhìn tôi đầy oán hận. Tôi và cô ấy không thù không oán, cô ấy đứng ở trước cửa toa-lét
chỗ tôi làm gì? Hẳn là cô ấy muốn đi vệ sinh?
Tôi có chút bội phục chính mình, dưới tình huống như này mà tôi còn
có thể nghĩ ra chuyện như vậy. Tôi lui về phía sau một bước, lấy điện
thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngụy Quỳnh: "Ai đang ở ngoài cửa?"
Bên ngoài vẫn không có tiếng nói chuyện, thế nhưng tôi có thể nhìn
thấy rõ đôi chân trắng bệch trong đôi giày cao gót màu đỏ kia. Điện
thoại cũng không gọi được, trong lòng tôi biết không tốt, tôi bất giác
sờ túi áo, phát hiện trong túi áo tôi vẫn còn hai lá bùa chú mà trước
kia Viên Tam đã bán cho tôi. Tôi lấy hai lá bùa ấy ra, chuẩn bị tư thế
sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com