Hiện giờ tôi mới phát hiện, không phải là bà cô không có cảm tình với Lý Tú
Hoàng. Có lẽ ngay cả chính bà cô cũng không phát hiện ra, cho dù là lúc
bà cô nghiến răng nghiến lợi nói muốn giết hắn, dù cho bà cô làm tổn
thương hắn, thì trên vẻ mặt của bà cô vẫn nhàn nhạt lộ ra chút tâm ý.
Lý Tú Hoàng còn chưa nói hết câu đã tan thành mây khói ngay trong
lòng bà cô. Cuối cùng từng người họ cũng đã đạt được ước nguyện của mình rồi. Bà cô dựa vào giường kêu gào, dường như đang muốn phát tiết vì
những lỗi lầm của mình. Lý Nhất Phàm nhìn thấy bà cô như thế, cuối cùng
cũng chỉ thở dài, sau đó quay người rời đi. Cũng không biết Cố Nam Phong và Hạ Dương đã rời đi từ lúc nào. Tôi thấy bà cô đang gục mặt xuống
giường khóc, tôi có chút không đành lòng liền đi tới an ủi.
"Bà cô, lúc ra đi hắn đã biết tâm ý của bà cô, hơn nữa hắn cũng đã
chấp nhận lời xin lỗi của bà cô rồi, chuyện này đối với hắn mà nói đã là niềm vui sướng lớn nhất rồi."
"Không! Hắn không biết lòng ta! Cái gì hắn cũng không biết! Tất cả đều đã quá muộn!"
Bà cô như chìm đắm trong sự trách, đem tất cả mọi sai lầm đều ôm hết về mình. "Ta thật đáng chết! Thật đáng chết!"
Bà cô một mực lặp đi lặp câu nói đó, tôi sợ bà cô nghĩ không thông,
nhưng tôi cũng không biết nên khuyên giải bà cô như thế nào. Nếu như là
tôi, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không có cách nào tha thứ cho chính
mình. Nhưng sự việc đã đến nước này, không ai có thể thay đổi được gì.
Sau khi tôi tiễn bà cô về nhà nghỉ ngơi, chờ ba mẹ tôi cũng đã ngủ
say nhưng tôi và Cố Nam Phong đều không buồn ngủ chút nào, hai chúng tôi đứng lẳng lặng ở trong sân. Tôi quay đầu nhìn Cố Nam Phong, hắn cũng
đang nhìn tôi. Tôi nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt, sợ hắn
giống như Lý Tú Hoàng, một ngày nào đó hắn sẽ biến mất khỏi thế gian
này, và tôi và hắn sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa
Sáng sớm hôm sau tôi đi gọi bà cô dậy ăn cơm thì tôi phát hiện trong phòng của bà cô không có người, chỉ để lại một tờ giấy. Trên thư nói,
năm đó có một người mặc áo đen cho bà cô cái bùa chú đó, bà cô chỉ biết
đó là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, còn những thứ khác thì bà
cô cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng bà cô cảm thấy đó có thể là người của âm sơn phái. Nhưng đó có thể là nguwoif có địa vị cao trong âm sơn phái,
dù sao trong âm sơn phái có rất ít người có bùa chú đó. Trên thư bà cô
cũng đã thừa nhận những lỗi lầm mà bà đã phạm phải, bà cô xin lỗi tôi và Cố Nam Phong.
Cuối cùng, bà cô còn nói cho tôi cái thanh kiếm ở trong phong của
bà, để tôi dùng nó phòng thân. Nhìn nội dung trên thư, trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành. Tôi vội vàng đi tới căn phòng của bà cô ở miếu
đạo sĩ, nhưng trong phòng cũng không thấy bóng dáng của bà cô đâu. Sau
khi để lại bức thư kia, bà cô có thể đã đi đâu?
Hỏi mọi người ở trong miếu thì bọn họ đều nói chưa gặp bà cô. Tôi
cũng không định hỏi lại bọn họ, tôi bảo bọn họ nhanh chóng chia nhau ra
tìm bà cô. Nếu không nhanh thì không kịp nữa rồi.
Đúng lúc này, có người vội vội vàng vàng chạy tới, hô to: "Không xong rồi, không xong rồi, quán chủ treo cổ tự tử rồi."
"Ngươi dám nói lung tung cái gì đó, xem ta xé nát miệng ngươi bây giờ!"
Một lão đạo cô trong rất quen mắt, bà ấy là người đã đi cùng với bà
cô ngày hôm qua. Nghe mấy đạo cô trẻ tuổi xưng hô, có vẻ như lão đạo cô
này tên là "Thanh Tịnh Tử" .
Chúng tôi đi theo người báo tin ra hậu viện, thi thể bà cô đã buông
xuống. Bà cô đã chết một cách yên bình, bên cạnh thi thể của bà cô tôi
không thấy hồn của bà. Thường thì hồn phách đều ở bên cạnh thi thể một
khoảng thời gian. Nhưng tôi đã xem kỹ vài lần, cũng không thấy hồn phách của bà cô đâu.
Thanh Tịnh Tử đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn nén hương trên mặt đất: "Ai đã chọn loại hương trừ tà này?"
"Loại này hương chỉ có Quán chủ mới có." Một cái tiểu đạo cô nhút
nhát đáp. Ngụ ý của cô ấy rất rõ ràng, rất có thể là bà cô đã tự tử.
"Nói hươu nói vượn, đang yên đang lành tại sao bà ấy lại phải làm như vậy!" Thanh Tịnh Tử rống lên.
Tôi không biết hương trừ tà là vật gì, nhưng nghe tên thì tôi cũng biết được công dụng của nó.
Tôi cả kinh nói: "Hồn phách của bà cô bị xua đổi là vì cái này?"
"So ra thì còn nghiêm trọng hơn!" Thanh Tịnh Tử nhìn tôi nói.
Sắc mặt của mấy lão đạo cô xung quanh cũng rất khó coi, chỉ có những tiểu đạo cô là giống như tôi, không biết mấy người họ đang tức giận cái gì.
Tôi thấy Thanh Tịnh Tử không định nói cho tôi biết, tôi liền đeo bám đến tận phòng của bà ấy để hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Dù sao người bị
chết đó cũng là bà cô của tôi, tôi cũng không biết cái chết của bà cô có gì kỳ quặc.
Thanh Tịnh Tử thấy tôi nói cũng có đạo lý, lại thấy một mình tôi ở
chỗ này, lên mới giải thích: "Hương trừ tà có biện pháp làm hồn phi
phách tán. Hương trừ tà đã đốt được một nửa. Rất có thể hồn phách đã bị
kẻ xấu bắt đi để luyện thành con rối.”
Trong lòng tôi run lên, tôi vội vàng hỏi: "Có phải nhầm rồi không, là do gió to quá nên mới thổi tắt hương?"
"Bất luận gió có mạnh cỡ nào thì hương trừ tà cũng sẽ không bị thổi
tắt." Thanh Tịnh Tử khẳng định nói: "Chuyện này khẳng định có kẻ xấu
quấy phá."
Nói xong, bà ấy đập tay xuống bàn, hùng hồn nói: "Đừng để ta bắt được hắn!"
Hiện tại xem ra, bà cô đúng thực là bà cô đã tự sát, bà đốt hương
trừ tà lên chính là vì muốn cùng với Lý Tú Hoàng bị hồn phi phách tán.
Nhưng lúc bà cô vừa mới chết có người tới có ý dập tức hương trừ tà và
mang hồn phách của bà cô đi. Người kia là ai? Người đầu tiên tôi nghĩ
đến chính là kẻ ở âm sơn phái. Hắn là là người rất có khả năng gây án.
Phái âm sơn có khả năng khống chế hồn phách, còn nữa, hắn sợ bà cô tiết
lộ tin tức của hắn cho tôi biết. Cho dù bà cô không treo cổ tự tử, chỉ
sợ cũng khó có thể thoát khỏi hắn ta. Tôi thậm chí còn nghĩ, trước kia
không phải là hắn ta không muốn giết bà cô, mà là bởi vì có sự tồn tại
Lý Tú Hoàng nên hắn vẫn luôn không thực hiện được. Nhưng hắn không biết
rằng, trước khi chết bà cô đã đem tất cả những chuyện mà bà cô biết nói
cho tôi.
Chỉ mười hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tôi không ngờ tới lại có biến
cố này. Tôi thề tôi sẽ tìm ra kẻ đã đứng sau tất cả mọi chuyện này! Kẻ
đã cướp đoạt hồn phách của bà cô và Tạ Linh Linh cùng biết bao nhiêu
người vô tội khác nữa! Tôi không thể để hắn tiếp tục có cơ hội hoành
hành như vậy nữa.
Cố Nam Phong đưa tôi về trường học rồi rời đi. Hắn nói mấy ngày này
hắn sẽ đi điều tra phái âm sơn một chút, bảo tôi ngoan ngoãn đi theo
Viên Tam học tập. Không cần hắn nhiều lời, tôi cũng sẽ cố gắng chăm chỉ
học những gì mà Viên Tam dạy cho tôi. Ai ngờ, Viên Tam giới còn chưa kịp dạy tôi cái gì, người áo đen kia đã lại một lần nữa xuất thủ. Lần này
động tác của hắn nhanh gọn dứt khoát khiến người ta khó mà lường trước
được.
Tôi không nghĩ tới thi thể cả nhà lão Vương lại tới tìm tôi. Ngày
hôm đó, sau khi ăn cơm trưa xong, trên đường tôi cùng với mấy nữ sinh
trở về ký túc xá thì tôi gặp lão Vương và con của hắn. Hai người bọn họ
chủ động tới chặn tôi lại, nói là có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi thấy bọn họ dám can đảm xuất hiện giữa ban ngày ban mặt thế này, tôi rất khiếp sợ! Trong sân trường có rất nhiều người, tôi cũng không
tin bọn họ dám ra tay với tôi. Tôi không đáp lại bọn họ, trực tiếp cùng
với Ngụy Quỳnh đi về phía trước. Hai người bọn họ vẫn cố ý chắn đường
tôi.
"Tôi không biết các người. Các người làm gì đó? Tôi báo cảnh sát đấy!"
Tiểu Vương kéo cánh tay tôi, cười nói: "Cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Có muốn ta giúp cô nhớ lại không?"
Ngụy Quỳnh thấy bộ dạng không thân thiện của họ, đã ở bên cạnh lấy
điện thoại ra báo cảnh sát. Có rất nhiều người nhìn về phái chúng tôi,
có mấy nam sinh bên cạnh còn hỏi chúng tôi đã xảy chuyện gì.
Tiểu Vương đứng ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không phải đối thủ của nhiều người như vậy, nhưng đối phó với hai tiểu nha đầu các cô chẳng lẽ bọn ta không làm gì được sao?"
Nói xong, còn sợ tôi nghe không hiểu: "Hahaha, khí lực của thi thể
mạnh cỡ nào không phải là cô không biết. Cái cổ của bạn cô trong cũng
thật khó coi!"
"Được, tôi đi cùng với mấy người!"
"Đồng Đồng,..."
"Em quen bọn họ, chị không cần lo lắng cho em."
Những gì tôi nói đều là sự thật, người đứng sau màn đó chắc chắn chỉ muốn hại tôi thôi, nếu như hắn ta đã muốn giết tôi, thì lúc vừa rồi tôi đã có thể chết mấy lần rồi. Nhưng hắn lại không trực tiếp ra tay giết
tôi, có lẽ hắn định xử trí tôi theo cách khác. Tuy nhiên tôi cũng không
biết vì nguyên nhân gì mà hắn ta lại làm như vậy. Tôi biết rõ bọn họ nói được là làm được, nên tôi khuyên Ngụy Quỳnh đừng lo lắng, còn mình thì
rời đi cùng với hai tên họ Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com