Editor: Nguyetmai
Thạch Thanh Phong không phải là đan sư. Chúc
Long lại càng không biết luyện đan, nhưng nó có thể phân biệt được linh
thảo có tác dụng với vết thương của mình hay không. Thạch Thanh Phong
nhìn Vương Đại Long và Tiêu Minh Y đầy nghi ngờ. Tim đập nhanh như vậy,
là do đang lo lắng mình dùng thuốc xong vết thương sẽ khỏi quá nhanh,
hay là do đan dược có vấn đề?
Vuốt rồng khẽ móc lên, một nữ đệ tử đã bị xách tới trước mặt.
"Tử Diễm Quân! Ngài định…" Vương Đại Long tiến lên một bước, rồi lại nhịn xuống.
Cho dù nữ đệ tử kia tự nguyện tới đây, nhưng thấy cái móng vuốt dài hơn một thước lắc lư trước mặt thì cũng vẫn sợ đến mức trắng bệch mặt mũi.
Trước khi cô ta tới đây, Ứng Xuân Sơn cũng đã nói, đối phương giết cô ta chỉ như giết một con kiến mà thôi, hơn nữa không chừng còn liên lụy tới tất cả các đệ tử nữ. Cô ta gắng sức chịu đựng, cố gắng không sợ hãi, cố gắng không ra tay tấn công.
Móng vuốt túm lấy ống tay áo của cô
ta, kéo mạnh một cái, lộ ra cánh tay như ngó sen. Nữ đệ tử đó nhắm mắt
lại. Tất cả các nữ đệ tử đang cẩn thận lau chùi vảy của Chúc Long đều
ngừng lại, ngay cả một tiếng gió cũng không nghe thấy, dùng thần thức
cảm nhận thì chỉ có nhịp tim như trống đánh của mọi người là đang đập
không ngừng nghỉ mà thôi.
Móng vuốt của Thạch Thanh Phong vạch một cái trên tay nữ đệ tử đó.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Móng vuốt cứa ra một vết thương dài nửa thước, sâu đến mức nhìn thấy cả xương.
Thạch Thanh Phong há miệng, phun viên đan dược mình nhai lúc trước ra ngoài.
Vết thương nóng rát trong nháy mắt đã truyền đến cảm giác mát lạnh. Nữ đệ
tử kia trợn trừng mắt, nhìn thấy vết thương trên tay mình đã đóng vẩy,
không còn chảy máu nữa rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu ngay, hóa ra là thử nghiệm thuốc, không khỏi khẽ thở phào một hơi.
"Sư huynh!" Tiêu Minh Y định nói gì đó rồi lại thôi, đôi môi mím chặt và
ánh mắt u oán như muốn nói, huynh vẫn không tin muội sao?
Hắn ném giỏ thuốc đựng đầy thuốc trị thương về lại tay Tiêu Minh Y. Vương Đại
Long thấy mấy nữ đệ tử cũng làm gần xong việc rồi bèn gọi mấy người tới
giúp Tiêu Minh Y, những người còn lại lui sang bên cạnh.
Phần
bụng thân rồng có hơn mười cái vảy bị tróc ra, một khoảng máu thịt be
bét to cỡ hai thước vuông. Tiêu Minh Y cụp mắt xuống nhìn chỗ bị tổn
thương đó, vô thức dâng lên vẻ oán hận.
Nếu như không có con rồng này, Thạch Thanh Phong sẽ vẫn là đệ tử xuất sắc và nổi bật nhất trong
các đệ tử chân truyền. Sau khi Hàn Tu Văn chết đi, nếu như hắn không có
Chúc Long Quyết, dù có phải đi thanh tu kiểm điểm cùng đám Ngọc Hòa ở
sau núi mười năm, thì có lẽ mười năm sau hắn vẫn là thiên tài có tương
lai xán lạn của Nguyên Đạo Tông. Rồi một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bị cảm động bởi tấm chân tình của nàng ta, thỏa mãn tâm nguyện của nàng ta.
Nhớ tới cảnh tượng Thạch Thanh Phong đối xử thân mật với mình mấy tháng
qua, tim Tiêu Minh Y lại vô cùng đau đớn. Nàng ta lẳng lặng thi triển
Dẫn Thủy Quyết rửa vết thương.
Tất cả mọi người Nguyên Đạo Tông
đều biết mình vào điện Khai Dương hầu hạ. Hai người thành đôi đi đâu
cũng không rời, ngay cả đi Kiếm Tông, Thạch Thanh Phong cũng dẫn mình
đi. Hắn là trưởng lão Nguyên Anh trẻ tuổi và tuấn tú nhất đại lục Thương Lan cơ mà. Nàng ta như đang sống trong mộng vậy, đẹp đẽ đến mức không
muốn tỉnh lại nữa.
Nhưng giấc mộng cuối cùng cũng sẽ tỉnh. Trong
một đêm, người thanh niên nàng ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo trở thành
kẻ địch chung của tất cả các tu sĩ trên đại lục Thương Lan. Hắn không
còn là Thạch sư huynh của nàng ta nữa, mà là một con quái vật bị Chúc
Long chiếm cứ thân thể và tâm trí.
Hắn có thiết tha gì mình đâu chứ, vừa có quyền có thế, hắn đã lập tức muốn một trăm nữ đệ tử xinh đẹp tới hầu hạ hắn rồi.
Hắn mà không chết, một tu sĩ Trúc Cơ như mình làm gì còn con đường sống nào nữa? Chỉ một câu "Người phụ nữ của Tử Diễm Quân" thôi cũng có thể khiến cho nàng ta trở thành mục tiêu trút giận của các tu sĩ khác rồi.
Tiêu Minh Y chợt nhớ tới Tiêu Liên Nhi mà nàng ta vẫn luôn ghen ghét ấy. Sau khi biết nàng là Dịch Khinh Trần chuyển thế, những mối hận kia như là
không còn nguyên do gì nữa. Nhưng nàng ta vẫn ghen ghét Tiêu Liên Nhi.
Mình chỉ mới Trúc Cơ, vậy mà trong nháy mắt, nàng ta đã tu thành linh
thể Nguyên Anh rồi.
Chắc chắn Tiêu Liên Nhi có thể đối phó được
với con Chúc Long này. Mình chỉ cần đóng góp một phần sức lực, sau này
ắt sẽ trở thành công thần của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Minh Y giơ tay lên,
đan dược trong giỏ bay ra. Nàng ta thi triển Triền Thủy Quyết. Một vòng
nước màu trắng hòa đan dược thành dạng sền sệt, chân khí hệ Thủy khiến
nó tan ra.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào vết thương, dẫn thuốc nước
này bôi lên nó. Không cần quay đầu lại, nàng ta cũng cảm nhận được ánh
mắt của Thạch Thanh Phong đang chăm chú nhìn mình. Tiêu Minh Y tự giễu
mà nghĩ, hắn không phải là Thạch sư huynh dịu dàng kia. Hắn nhìn mình
chằm chằm, chẳng qua là sợ mình động tay động chân mà thôi.
Sau
khi bôi thuốc lên vết thương, Tiêu Minh Y xuất ra chân khí hệ Mộc màu
xanh. Khí hệ Mộc ẩn chứa sinh cơ chậm rãi chuyển động ở vết thương, trợ
giúp dược lực mau chóng thẩm thấu hòa tan vào trong vết thương.
Vết thương bị nguyên anh của các Ẩn Lão nổ tung gây nên đang nhanh chóng
khép miệng lại. Trong chốc lát, vết thương đã trở nên trơn nhẵn, chỉ
thiếu mất mười chiếc vảy mà thôi, nhìn giống như bị bệnh chốc đầu vậy,
trông hơi khó coi.
Tiêu Minh Y lui lại.
"Tử Diễm Quân còn có chuyện gì sai bảo không ạ?" Vương Đại Long cười nói.
Thân rồng dần dần ẩn đi, Thạch Thanh Phong đứng trên đài ngọc. Năm đệ tử cầm lấy áo bào màu xanh lam tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo theo lệnh của
hắn. Hắn xoay cổ, ngồi trở lại giường, ngoắc ngón tay với Tiêu Minh Y:
"Ngươi qua đây."
Có lẽ vì không còn là bộ dạng quái vật thân rồng mặt người nữa nên Tiêu Minh Y chợt thấy hơi hoảng hốt, giống như Thạch
Thanh Phong lại trở về vậy. Một luồng khí mạnh mẽ kéo nàng ta tới, ngồi
quỳ chân xuống trước mặt hắn.
Thạch Thanh Phong xòe bàn tay ra,
trong lòng bàn tay có một chồng vảy rồng màu vàng, "Ngươi cầm cái này đi tìm Tả Nham để luyện chế lại kiếm đi."
Vảy rồng lạnh buốt đặt
trong lòng bàn tay nàng ta, nước mắt Tiêu Minh Y như muốn tuôn trào.
Thân thể của nàng ta khẽ run rẩy, cắn chặt môi, chỉ sợ mình mà mở miệng
sẽ nói ra bí mật của đan dược.
"Cảm ơn." Nàng ta gần như nghẹn ngào nói, sau đó quay người bay ra khỏi điện Bắc Thần.
Chữa thương xong, Thạch Thanh Phong lại cảm thấy hơi mệt mỏi: "Tất cả đi ra đi. Có việc gì ta sẽ gọi các ngươi."
Vương Đại Long dùng mắt ra hiệu, dẫn đám nữ đệ tử lui ra ngoài cửa điện Bắc Thần.
Ánh nắng xuyên thấu qua những dải lụa mỏng manh chiếu vào người Thạch Thanh Phong. Ngọc Vân Hương tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Hắn chống cằm ngủ gật, ký ức lộn xộn trong ba mươi mấy năm ngắn ngủi tuôn ra. Một hồi
tiếng chuông gió thánh thót phiêu đãng trên mặt hồ. Thạch Thanh Phong mở mắt. Mặt nước hồ Trừng Tâm trong vắt như gương, hình ảnh từng đám mây
trắng trên trời hiện lên rất rõ ràng.
Hắn đứng dậy, dạo bước đi đến bên hồ.
Nước hồ trong veo, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một chuỗi chuông gió bằng ngọc thạch dưới đáy hồ.
"Chuỗi chuông gió mà ngươi tặng ta đó…" Tiêu Liên Nhi sa sầm mặt nói từng chữ
một, "Ý ta là, khi ta rời khỏi hồ Trừng Tâm, ta đã bóp nát từng cái từng cái một rồi."
Đoạn đối thoại trước kia chợt vang lên trong đầu hắn.
Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào chuỗi chuông gió này rồi lạnh lùng nói
ra, "Kể cả nàng chỉ ném vào trong hồ thì nàng cũng đã sớm bóp nát trái
tim ta rồi. Nàng đừng mơ có thể ảnh hưởng tới tâm trí ta nữa."
Hắn khẽ vẫy tay một cái, chuỗi chuông gió kia bay ra khỏi mặt nước. Tay hóa thành vuốt rồng, dùng sức bóp mạnh một cái, chuông gió trong lòng bàn
tay hắn hóa thành bột phấn rào rào rơi xuống.
Có lẽ do chuỗi chuông gió bay ra khỏi mặt nước khiến cho mặt hồ dập dờn, một cơn sóng nước chợt vỗ về vào hai chân hắn.
Thạch Thanh Phong không chú ý tới. Giày và vạt áo bào của hắn đã ướt nhẹp,
nhưng vậy thì đã sao đâu. Hắn thì thào nói: "Nếu như nàng còn sống, ta
sẽ lại giết nàng một lần nữa."
Trong khoảnh khắc nước hồ thấm ướt giày hắn, cảm giác đau đớn cũng truyền đến từ lòng bàn chân.
Thạch Thanh Phong gầm lên giận dữ, thân thể nhảy vọt lên, vỗ xuống phía dưới
một chưởng, "Đồ cắc ké phương nào dám giở trò với bản quân!"
Mặt
nước hồ xanh biếc bị lõm hẳn xuống do trúng một chưởng của hắn. Cơn sóng cao hơn một trượng dâng lên. Nước hồ Trừng Tâm trong vắt nháy mắt đã
gầm thét mãnh liệt, từng con sóng nối tiếp nhau ào ào xô tới. Tiêu Liên
Nhi lộ ra hình bóng mình trong nước. Hoa làm xương, cành cây làm mạch,
nụ cười yếu ớt trước kia giờ đây cũng tản ra linh khí mỏng manh, giống
như một viên ngọc phỉ thúy trong nước, trơn bóng lung linh vậy.
"Tiêu Liên Nhi?" Thạch Thanh Phong chớp mắt, còn tưởng mình hoa mắt.
Năm ngón tay Tiêu Liên Nhi như đánh đàn tỳ bà, từng chuỗi giọt nước đã bắn
đầy mặt hắn trong lúc hắn còn đang mải chớp mắt: "Ta không chết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
Tay Thạch Thanh Phong biến thành
vuốt rồng, duỗi ra, ngưng tụ lại một màn sáng màu cam ngăn những giọt
nước kia. Sương trắng bốc lên, tiếng xèo xèo vang không ngừng nghỉ, đánh cho tấm màn sáng kia thủng lỗ chỗ.
Trong lòng hắn run lên, Tiêu Liên Nhi không chỉ không chết mà còn thăng cấp thành Nguyên Quân của Thượng Tiên giới.
Lại một đợt tia nước sắc bén đánh tới, ánh nắng chiếu xuống, hiện ra bảy
màu lóng lánh. Giống như nhện độc phun ra tơ nhện vậy, dính vào một cái
là mất mạng ngay.
Thạch Thanh Phong hét to một tiếng, hai móng
vuốt vừa thu lại đã tiếp tục bắn ra. Chiêu thức hắn dùng để đối phó với
các Ẩn Lão giờ lại được thi triển ra một lần nữa. Từng sợi lửa giữa
những ngón tay đan xen lại thành lưới, bao trọn cả hồ Trừng Tâm bên
trong. Hắn há mồm phun ra một ngọn lửa màu cam, hóa thành một đám Chúc
Long nhỏ đón lấy những tia nước đánh tới.
"Thần thú, đi!"
Tiêu Liên Nhi khẽ hô một tiếng, tám phiến lá bồ đề bắn ra từ trong lòng bàn
tay nàng, bay vào trong dòng nước rồi tụ lại thành hình thú. Lá bồ đề
khắc vào tim của những con thần thú này, tám tiếng thú rống đồng thời
vang lên, giương nanh múa vuốt nhào tới Sơn Hà Võng, mạnh mẽ cắn xé.
Thạch Thanh Phong tức giận vô cùng: "Chẳng phải ta đã phá kết giới do thần thú ngưng tụ thành rồi đó sao…"
"Ta đã sớm lường trước được thân thể ta sẽ bị tổn hại. Lúc ngươi xé rách
vòng bảo hộ do sức mạnh của thần thú ngưng tụ ra thì ta cũng đã giấu lá
bồ đề trong vòng tay chứa đồ. Ngươi đắc ý quên hết tất cả, phấn khởi
nhìn ta bị chém thành thịt nát, đâu còn nhớ được cái vòng tay chứa đồ
nhỏ bé này nữa." Ngón tay Tiêu Liên Nhi chỉ lên trên không, nhánh cây
màu xanh hiện ra giữa ngón tay, phun ra một mảng lưới sấm chớp: "Phá!"
Hào quang chói sáng lóe lên như là mặt trời ló ra khỏi đường chân trời.
Không trung vang lên tiếng rồng gầm đầy phẫn nộ, Thạch Thanh Phong lại
một lần nữa biến thành chân thân Chúc Long.
Phần bụng hắn tê dại, vết thương mới khỏi nay lại vỡ ra. Máu me đầm đìa chảy xuống, đau đớn
như kim đâm. Thạch Thanh Phong điên cuồng rống lên, "Tiêu Minh Y, ngươi
mà cũng dám chơi ta sao?"
"Còn có cả chúng ta tham gia vào việc bẫy ngươi nữa."
Một giọng nói như tiếng sấm vang lên, một người đàn ông khôi ngô để râu quai nón đang bay từ trên không tới.
"Đại sư huynh!" Tiêu Liên Nhi vô cùng vui mừng, Hoa Viễn đã kết anh thành công và xuất quan rồi.
Tay Hoa Viễn cầm đá bày trận, trận kỳ bay múa đầy trời. Một vòng sương mù
nồng đậm bay lên, vây Chúc Long vào bên trong, "Trận pháp Tù Long thượng cổ! Nghiệt Long, ngươi đừng mơ trốn được!"
Đá bày trận bay vào
trong tay Tiêu Liên Nhi, nàng đẩy ý thức của mình vào trong, chỉ loáng
cái đã có liên hệ với Tù Long Trận. Thân hình nàng lóe lên, biến mất vào trong sương mù.
"Tù Long Trận ư? Một trận đồ không trọn vẹn sao
có thể vây được ta chứ?" Chúc Long quẫy đuôi, không hề sợ hãi chụp về
phía sương mù.
"Trận pháp này ta đã tu sửa và bổ sung chín phần,
sư muội, giờ phải nhờ cả vào muội rồi." Hoa Viễn vừa mới kết anh, tự
biết không phải là đối thủ của Chúc Long, sau khi bày trận xong thì lách mình rời đi.
Sương mù nồng đậm bốc lên, từng nhóm năm con rồng cứ nối tiếp nhau lao lên vây quanh Chúc Long.
"Ta biết ngươi ở chỗ nào! Một chút vết thương nhỏ này mà muốn lấy mạng ta
sao, ngươi đừng có mơ!" Trong tiếng nói lạnh lùng, Thạch Thanh Phong
nhắm một mắt mở một mắt. Trong khoảnh khắc đêm tối và ban ngày giao thoa ấy, hình bóng Tiêu Liên Nhi lập tức lộ ra.
Vuốt rồng xé rách màn sương mù, chỉ cách Tiêu Liên Nhi cầm đá bày trận qua lại trong sương mù có vài trượng. Thân rồng không ngừng tuôn ra máu tươi, Tiêu Liên Nhi
dẫn hắn chạy trong trận nửa canh giờ, Chúc Long dần dần lộ vẻ mệt mỏi,
tốc độ chậm lại. Nàng biết tất cả kế sách cuối cùng đã có hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com