Editor: Nguyetmai
Điện Bắc Thần trống vắng không một bóng người.
Thạch Thanh Phong chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ra khỏi đại điện. Hắn đứng
trên quảng trường đón ánh nắng mùa đông, sau đó thăm dò những bức tượng
thần thú đang ngồi xổm trên đỉnh điện.
Khuôn mặt hắn đột nhiên biến ảo thành hình rồng, gầm lên một tiếng thật dài với những bức tượng thần thú kia.
Từng cơn gió mạnh gào thét thổi qua, bức tượng thần thú hơi lắc lư một chút. Bức tượng Thủy Kỳ Lân ở sát ven mái vòm ngã xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm rồi vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
"Ha ha! Thần thú à!" Thạch Thanh Phong chỉ vào những mảnh vỡ của bức tượng Thủy Kỳ Lân, cười điên cuồng.
"Nghe nói ngươi tự xưng là Tử Diễm Quân?"
Thạch Thanh Phong quay đầu lại.
Năm vị Ẩn Lão đứng trên quảng trường trống trải, trong tay cầm các loại vũ
khí khác nhau, phân ra đứng ở năm góc. Vũ khí trong tay bọn họ lấp lóe
phát ra ánh sáng, kết nối năm người với nhau. Mỗi một ánh sáng của pháp
bảo đều có một màu thuộc tính riêng biệt. Năm ánh sáng này nối tiếp với
nhau, năm loại thuộc tính tuần hoàn, tương sinh tương khắc, không ngừng
sinh sôi nảy nở.
Thạch Thanh Phong bật cười: "Ngũ Hành Trận ư?"
Loại trận pháp này là do tổ sư kiến tông truyền lại, có lẽ, trước mắt, đây
chính là sức mạnh duy nhất của Nguyên Đạo Tông có thể đối kháng lại
Thạch Thanh Phong.
"Xưng tên ra đi, bản quân không giết hạng người vô danh."
"Tổ tiên để lại phương pháp tu luyện ngũ hành và pháp bảo ngũ hành. Năm
người chúng ta mỗi người tu luyện và nghiên cứu một loại khác nhau, dùng thuộc tính làm tên."
Đôi mắt Mộc Diệp lão nhân như điện, "Nghiệt Long, chịu chết đi!"
Thạch Thanh Phong nhìn chỗ đứng của năm người rồi nói, "Các ngươi sai rồi. Ngũ Hành Trận không đối phó được ta."
Lời nói vừa dứt, hắn biến ảo ra chân thân Chúc Long. Chúc Long dài ba
trượng chậm rãi lượn vòng trên không trung, ánh sáng mùa đông chiếu lên
những miếng vảy hình bầu dục màu cam, trông giống như là mật ong đang
chảy vậy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Năm con Chúc Long dài hơn một thước bay từ trong miệng của Thạch Thanh Phong ra, phóng ào ào về phía năm người.
Năm người từ bé đến lớn đều nghiên cứu và tập luyện trận pháp này, tâm linh tương thông. Bàn tay kết nối với nhau, vũ khí trước mặt lao thẳng về
phía năm con Chúc Long kia.
Đuôi rồng rất to quật từ trên trời
xuống, vuốt rồng phất một cái trên không trung, vô số sợi lửa bắn ra.
Đây chính là chiêu Sơn Hà Võng mà Thạch Thanh Phong đã tu luyện.
Chúc Long có thuộc tính Hỏa, Thủy thì khắc Hỏa. Thủy lão chỉ trường kiếm một cái, con Chúc Long nhỏ trước mặt bị kiếm quang màu tuyết trắng chém
thành hai đoạn, hóa làm một đốm lửa nhỏ bé rồi dần tan biến.
Ông
ta cầm đầu năm người, đối kháng với Thạch Thanh Phong. Trường kiếm chỉ
lên Sơn Hà Võng đang ập từ trên trời xuống, chân khí của bốn người đồng
thời nhờ vào uy lực của trận pháp mà tuôn về phía hắn, tương đương với
sức tấn công cùng lúc của năm vị tu sĩ Nguyên Anh.
Thạch Thanh
Phong lại há miệng phun ra mấy con Chúc Long nhỏ nữa. Chúng tụ lại rồi
lao lên tấn công, hai vuốt túm lấy Sơn Hà Võng sau đó quăng thật mạnh
xuống năm người.
Thủy lão điểm vào mi tâm mình, nguyên anh trong
suốt của ông ta trong nháy mắt đã nhảy ra bám vào trên thân kiếm. Bốn
người còn lại đều biến sắc, cũng không tiếp tục để ý tới mấy con Chúc
Long nhỏ đang tấn công về phía mình nữa mà dồn tất cả chân khí rót toàn
bộ vào người Thủy lão.
Ánh sáng trắng như cầu vồng, nhưng lại chỉ nhỏ bé như một cây châm trước con Chúc Long khổng lồ. Nó đâm rách Sơn
Hà Võng, rồi đâm vào thân rồng. Nguyên anh bám vào thân kiếm bùng nổ
trong chớp mắt.
Một cơn mưa máu rơi xuống.
Thạch Thanh Phong đau đến nỗi phát ra tiếng gầm giận dữ: "Đi chết đi!"
Sơn Hà Võng và những con Chúc Long nhỏ vây lấy năm người, trong ngọn lửa
nóng bỏng lại có bốn nguyên anh trong suốt phá thể lao ra, phóng về phía Chúc Long rồi lập tức nổ tung.
Đỉnh Thiên Khung phát ra những
tiếng nổ ầm ầm rất lớn. Không có thần thú bảo hộ, điện Bắc Thần đã bị
dòng khí áp san phẳng trong nháy mắt. Tiếng rồng gầm đầy phẫn nộ truyền
khắp dãy núi Thanh Mục. Không gian bị chấn động bởi luồng khí này, tạo
thành từng vòng khí tản ra bốn phía.
Vòng phòng ngự của bảy điện
Bắc Đẩu tự nhiên được mở ra, không ngừng lắc lư dưới sự chấn động của
khí áp, tạo thành những bọt khí mỏng manh. Chỉ cần một đợt khí áp nữa
thôi là bảy điện này cũng sẽ bị hủy diệt như điện Bắc Thần.
Một
luồng ánh sáng màu xanh từ từ sáng lên phía Từ Đường. Cây bồ đề phát ra
ánh sáng như một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi, vuốt phẳng những nếp gấp không gian. Thiên Toàn trưởng lão cảm động quỳ rạp xuống, dập đầu
dưới cây bồ đề, "Đa tạ tổ sư gia đã phù hộ!"
Thế nhưng, điều
khiến cho ông ta thất vọng chính là, sau khi cơn chấn động qua đi, cây
bồ đề lại một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh, không có cảnh tượng tổ sư hiển linh như ông ta hi vọng.
Đại điện Bắc Thần đã thành một đống gạch vỡ ngói vụn.
Thân thể Chúc Long rơi xuống khoảng mười miếng vảy, máu me bắn tung tóe. Năm vị Ẩn Lão tự nổ nguyên anh, bị ngọn lửa đốt thành tro bụi. Thạch Thanh
Phong vô cùng phẫn nộ, đuôi rồng lại quẫy xuống, bay tới bên ngoài Từ
Đường, gào thét điên cuồng: "Kẻ nào! Là kẻ nào dám ngăn cản ta?"
Cơn gió mạnh cuốn về phía Từ Đường, vầng sáng màu xanh lại một lần nữa xuất hiện trên cây bồ đề, nhẹ nhàng ngăn cản trận gió ở bên ngoài. Lồng ánh
sáng màu xanh bao trùm con ngõ nhỏ và Từ Đường bên trong con hẻm ấy.
Dưới sự tấn công của trận gió và ngọn lửa, Từ Đường vẫn sừng sững, nguy
nga bất động. Nó giống như con thuyền trên biển rộng vậy, cho dù có lắc
lư thế nào, thì từ đầu đến cuối vẫn không bị sóng lớn lật tung rồi nhấn
chìm xuống đáy biển.
Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào nơi ánh sáng màu xanh phát ra, vô cùng tức giận thở hổn hển. Hắn nhìn vảy bị nổ nát trên thân rồng, hừ lạnh một tiếng rồi trở về điện Bắc Thần, từ trên không trung vang lên giọng nói tức giận của hắn, "Thanh Phong, lăn đến
đây gặp ta!"
"Tử Diễm Quân bớt giận!" Thanh Phong trưởng lão bay
từ bên ngoài sơn môn vào. Lúc nhìn thấy chân thân Chúc Long, ông vẫn
không khỏi kinh hãi, "Ôi chao ôi, ngài bị thương rồi sao?"
Chúc
Long bị thương, tạm thời không thể biến thành hình người được. Thạch
Thanh Phong lạnh lùng nói: "Đi dời hồ Trừng Tâm tới đây cho ta. Bảo điện Luyện Khí xây dựng lại cung điện rồi gọi người đến trị thương cho ta.
Gọi Vương Đại Long tới đây hầu hạ ta. Ta cho ngươi thời gian một nén
hương. Nếu xử lý không tốt, ta sẽ giết sạch mười vạn đệ tử Nguyên Đạo
Tông. Một chút vết thương ngoài da này không ảnh hưởng tới thực lực của
ta. Không sợ chết thì ngươi ra tay thử xem."
"Tiểu nhân lập tức
đi lo liệu ngay." Thanh Phong trưởng lão không nói hai lời, một mặt thì
phân phó điện Luyện Khí và điện Luyện Đan chuẩn bị đan dược và cung
điện, mặt khác thì tự mình thi triển pháp thuật, chuyển gạch ngói vỡ nát của điện Bắc Thần đi chỗ khác, sau đó lại di chuyển hồ Trừng Tâm tới vị trí điện Bắc Thần.
Trong thời gian một nén hương, đại điện Bắc
Thần đã thay hình đổi dạng. Toàn bộ hồ Trừng Tâm mà Tiêu Liên Nhi từng
sống đã bị dời đến quảng trường rộng lớn phía trước điện.
Căn nhà gỗ trên hòn đảo nhỏ giữa hồ cũng bị dời đi, đổi thành một đài cao hình
vuông bằng bạch ngọc, những dải lụa mỏng màu trắng treo trên những cây
cột trụ cao lớn. Thạch Thanh Phong nằm trên đài bạch ngọc, gió thổi
những dải lụa mỏng tung bay, lộ ra thân rồng màu vàng to lớn. Máu tươi
chảy ào ạt từ nơi vảy rồng bị tróc ra, chảy vào trong hồ.
Vương
Đại Long cười ngây ngô dẫn một trăm sư muội sư chất xinh đẹp bước vào
điện Bắc Thần. Khi nhìn thấy Thạch Thanh Phong ngồi ở chính giữa, trong
lòng hắn bất chợt sinh ra một chút cảm giác hoang đường. Hắn cảm thấy
khó mà liên tưởng được vẻ mặt kiêu ngạo, yêu cầu một trăm mỹ nhân hầu hạ của quái vật này với thiếu niên năm đó bị Tiêu Liên Nhi lạnh nhạt, một
mình khổ luyện Sơn Hà Võng trong vườn thuốc.
Hòa làm một thể với
Chúc Long, Thạch Thanh Phong theo bản năng càng tin tưởng Vương Đại Long hơn, "Thuốc trị thương chuẩn bị xong chưa?"
Vương Đại Long cụp
mi mắt xuống, giao việc cho đám sư muội sư chất, "Hầu hạ Tử Diễm Quân
tắm rửa trước đi, để ta đi kiểm tra xem điện Luyện Đan có thuốc trị
thương chưa đã."
Các nữ đệ tử lấy nước từ trong hồ, cầm vải mềm
nhẹ nhàng lau vẩy rồng. Thạch Thanh Phong cười ha ha, thoải mái hưởng
thụ sự hầu hạ của các đệ tử.
Vương Đại Long bay ra khỏi điện Bắc
Thần, nhưng lại rẽ sang hướng khác, đi đến Từ Đường. Vừa bước chân vào
trong vòng kết giới do ánh sáng xanh tạo thành, Vương Đại Long lập tức
ngồi phịch xuống dựa vào tường, kêu: "Ôi trời đất ạ!"
Thanh Phong trưởng lão và người của điện Luyện Đan, điện Luyện Khí cùng hiện ra
trước mặt hắn, sau lưng còn có Tiêu Minh Y đi theo nữa.
Vương Đại Long vội vàng đứng thẳng dậy, hành lễ chào nhóm người Thanh Phong
trước. Sau đó hắn mới liếc về phía Tiêu Minh Y, thầm nghĩ sao nàng ta
lại ở chỗ này?
Ngày đó Tiêu Minh Y bị Thạch Thanh Phong ném xuống núi. Nàng ta chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, bị bay trên không trung tới lúc lực
lượng tan biến hết mới ngừng lại được. Nàng ta không dám lên núi nữa,
vội quay người bay về phía Nguyên Đạo Tông. Tốc độ của nàng ta không
bằng Thạch Thanh Phong, đi được nửa đường thì lại bị Tiêu Liên Nhi phát
hiện ra, nên rất nhanh đã có thể chạy về được.
Biết rõ nơi này
thần thức của Chúc Long không dò xét tới được, nhưng Tả Nham chân nhân
của điện Luyện Khí vẫn nói nhỏ: "Tòa cung điện kia dùng vật liệu là ngọc Vân Hương."
Hai chân nhân phụ trách điện Luyện Đan nhấc giỏ đan
dược lên, "Đây là đan dược trị ngoại thương tốt nhất, đã tẩm vào cỏ Ngọc Châu. Đơn thuốc này, nếu không phải đại đan sư cấp chín thì tuyệt đối
sẽ không phát hiện ra được. Sau khi bôi lên vết thương, chỉ cần hắn dùng một chút chân khí, vết thương sẽ bị rách ra và không ngừng chảy máu.
Chỉ có cách này, mới là thỏa đáng nhất."
Thanh Phong trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó quát lên với Tiêu Minh Y, "Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"
Tiêu Minh Y lộ ra vẻ buồn bã, khẽ cắn môi rồi nói, "Đệ tử hiểu rồi ạ… Nó đã
chiếm lấy thân thể của Thạch sư huynh, nó không còn là Thạch sư huynh
nữa. Đệ tử đã chủ động xin đi, kính mong trưởng lão chấp thuận cho đệ
tử."
Nước mắt tràn bờ mi, nàng ta cúi đầu xuống, nhìn những giọt nước mắt của mình rơi xuống nền đá rồi vỡ nát.
Vẻ mặt của Thanh Phong trưởng lão cũng ôn hòa hẳn, đưa cái giỏ cho nàng
ta. Ông căn dặn Vương Đại Long, "Ngươi dẫn con bé đi đi. Cẩn thận một
chút, đừng lộ sơ hở."
"Vâng! Đệ tử nhất định sẽ hành động cẩn thận." Vương Đại Long hít sâu một hơi rồi nói với Tiêu Minh Y, "Đi thôi!"
Nhìn theo bóng hai người rời đi, Thanh Phong trưởng lão nói với mấy người
kia, "Một khi Thủy Nguyệt đạo quân ra tay, chúng ta lập tức sẽ trợ giúp
con bé một chút sức lực. Thành hay bại đều ở lần hành động này. Cơ
nghiệp vạn năm của Nguyên Đạo Tông, sự yên ổn của đại lục Thương Lan
toàn bộ đều gánh trên người con bé."
Lúc Thanh Phong trưởng lão
thi triển pháp thuật di dời hồ Trừng Tâm đã nhìn thấy được Tiêu Liên
Nhi. Với tu vi bây giờ của nàng, đoạn đường từ Kiếm Tông về núi Thanh
Sơn cũng chỉ chậm hơn Thạch Thanh Phong một chút mà thôi.
Thời gian một nén hương rất ngắn, Tiêu Liên Nhi chỉ có thể nói một cách rất sơ lược cho Thanh Phong trưởng lão hiểu.
Hôm đó khi mà Thạch Thanh Phong bị nàng kích động, triệu hồi kiếm ở Kiếm
Trủng đâm về phía nàng thì hồn phách Tiêu Liên Nhi đã được lan Hàn Tinh
bảo hộ trong nhụy hoa. Vạn kiếm xuyên tim, thân thể của nàng bị chặt
thành mảnh vụn. Kiếm khí kiếm phách lưu lại trên kiếm đều được linh vật
ngũ hành giữ lại trong cơ thể nàng rồi bị chuyển hóa thành một quả cầu
thuộc tính Kim, bao trọn lấy bốn loại linh vật. Quả cầu đó mượn lúc thân thể hóa thành một mảnh mưa máu rơi xuống để chui vào trong lòng đất của Kiếm Trủng.
Sau khi Thạch Thanh Phong rời đi, quả cầu thuộc tính Kim đó phá đất chui ra. Ngũ hành gặp nhau, một lần nữa tái tạo linh thể cho nàng. Tu sĩ Nguyên Anh nhân loại thoát xác Hóa Thần, chính là giống với linh thể của nàng, không còn là thân thể phàm tục nữa.
Ngọc
Vân Hương mà không có cỏ Ngọc Châu thì không hề có chỗ hại gì. Tiêu Liên Nhi biết điện Luyện Khí đã từng luyện chế phòng ốc như vậy, các nữ tu
sĩ đều rất thích. Cỏ Ngọc Châu gặp được ngọc Vân Hương mà không có vết
thương trên người thì cũng không có tác dụng gì. Tiêu Liên Nhi tin rằng, không phải tất cả mọi người đều giống như Đan Si mà đi nghiên cứu được
tất cả các loại thảo dược. Nàng đã từng thấy điều này trên thẻ ngọc của
Đan Si, cũng đã hái được trong bí cảnh. Hơn nữa, cũng vì chúng không
phải là đồ luyện đan bình thường, nên nàng mới giữ lại.
May mà
khi thân thể của nàng bị kiếm chặt thành mảnh vụn, vòng Thiên Cơ rơi
xuống đất, Thạch Thanh Phong cũng không phát hiện ra. Cỏ Ngọc Châu trong vòng Thiên Cơ vừa lúc lại phát huy được tác dụng.
Điều tuyệt
diệu nhất đó là, nàng là linh thể ngũ hành, gặp nước thì hóa nước. Tiêu
Liên Nhi hòa mình vào trong nước của hồ Trừng Tâm, để cho Thanh Phong
thi triển pháp thuật, di dời đến điện bắc Thần.
Tiêu Minh Y cầm theo giỏ thuốc chậm rãi đi lên đài ngọc.
Ánh mắt Thạch Thanh Phong dừng lại trên người nàng ta: "Sao muội lại tới đây?"
Đôi mắt Tiêu Minh Y đỏ lên: "Sư huynh, muội tới đưa thuốc trị thương cho huynh."
Đôi mắt của hắn đã không phải là đôi mắt dịu dàng của Thạch Thanh Phong nữa rồi. Tiêu Minh Y đưa giỏ trúc tới: "Cho dù sư huynh có biến thành thế
nào… Trong lòng muội, huynh vẫn mãi mãi là Thạch sư huynh."
Một luồng lực hút giỏ trúc tới, Thạch Thanh Phong ngậm một viên trong miệng rồi nhấm nháp.
Nhịp tim Vương Đại Long không khỏi đập thình thịch như trống. Bàn tay của
Tiêu Minh Y đang rũ xuống trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, lo lắng
đến nỗi ngay cả móng tay cũng đã cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Liệu hắn có phát hiện ra điều gì bất thường không?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com