Trông thấy nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, lão
viên ngoại cảm thấy vô cùng tức giận. Lão ta lập tức muốn la to kêu gọi
thị vệ bên ngoài vào nhưng lão còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị
kiếm phong sắc bén cắt đứt cổ họng. Thanh Hoan thấy vậy, nàng hoảng sợ
co rúm cả người lại. Sau khi giết chết lão viên ngoại, Quân Vô Nhai xoay người lại đi đến trước mặt nàng ngồi xuống rồi từ từ đưa tay ra:
"Nhà muội ở đâu? Để ta đưa muội về có được không?"
Trông hắn khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Dung mạo vô cùng tuấn tú, mang đến cho người ta cảm giác rất ôn hòa. Đôi mắt Thanh
Hoan tràn đầy cảnh giác nhìn hắn. Nhưng Quân Vô Nhai lại rất kiên nhẫn,
hắn vẫn giữ động tác chìa tay ra như trước.
Thật ra thì tuổi tác của hắn và Thanh Hoan chênh lệch cũng không lớn, nhìn thấy nàng thê thảm như vậy, hắn cảm thấy không
đành lòng. Dù sao hắn cũng giết tên cầm thú viên ngoại kia rồi chi bằng
nhân tiện đưa nàng về nhà luôn vậy.
Nhưng Thanh Hoan làm sao có thể để hắn đưa về nhà dễ
dàng như vậy được chứ? Nàng do dự một lúc mới nhẹ nhàng đưa tay cho Quân Vô Nhai, lúc Quân Vô Nhai còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã thuận
thế ngất xỉu trong lòng hắn.
Quân Vô Nhai hơi sửng sốt không nghĩ tới nàng chưa
kịp nói nhà mình ở đâu thì đã ngất xỉu rồi. Không còn cách nào khác hắn
chỉ có thể lấy áo choàng bọc kín cả người nàng lại, bế nàng trở về Lệ
Kiếm sơn trang.
Lúc hắn đặt nàng lên giường vừa định kêu người khác
tới chăm sóc, thì thiếu nữ nằm trên giường đã tỉnh lại, cặp mắt to tròn
tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn. Sau đó tự cởi đi chiếc áo choàng màu xanh trên người xuống rồi nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dài run
run, rõ ràng rất là sợ hãi nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Quân Vô Nhai không khỏi nghĩ tới nha đầu bị mình cưng chiều kia, tuổi của nha đầu đó cũng không kém nàng bao nhiêu nhưng lại
cực kỳ tùy hứng, lời nói và việc làm điều mang tính trẻ con. Không giống như thiếu nữ trước mắt này, rõ ràng vẫn còn trẻ con nhưng lại toát ra
một nét quyến rũ, không sao tả được.
Hắn vội vàng quay người đi, tuy tuổi nàng không lớn
lắm nhưng dẫu sao nam nữ có khác biệt, hắn không thể chiếm tiện nghi của người ta.
Sau đó hắn nghe thấy phía sau có âm thanh sột soạt,
một đôi tay nhỏ bé mềm mại lại trắng như tuyết ôm chầm lấy thắt lưng
hắn, tiếng nói của nhỏ nhẹ của thiếu nữ vang lên nhưng hắn nghe thấy
trong lời nói lại không che dấu nỗi tuyệt vọng:
"Huynh muốn làm gì ta cũng được nhưng xin huynh đừng giết ta có được không?"
Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, không biết người nào ác độc lại đem một đứa trẻ ngoan ngoãn nuôi dưỡng thành như vậy.
Quân Vô Nhai nhẹ nhàng gỡ tay Thanh Hoan ra rồi xoay người lại, thân thể trần trụi của nàng lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Thân thể thiếu nữ đang trong thời kỳ phát triển, hai
nụ hoa trước ngực hơi nhô lên, vòng eo mảnh mai, bờ mông vểnh cong, dáng người tuy chưa phát triển hoàn thiện nhưng làn da toàn thân đã trắng
ngần như dương chi bạch ngọc, quả thật đời này Quân Vô Nhai chưa từng
được thấy.
Thiếu nữ có được làn da như vậy chắc không phải là đứa trẻ con nhà tầm thường. Làm sao lại bị tên cầm thú kia bắt được?
Quân Vô Nhai còn chưa kịp nghĩ kỹ, thiếu nữ đã đạp
lên mũi chân hắn, hai tay choàng qua cổ kéo đầu hắn xuống, nhón chân hôn lên làn môi mỏng của hắn.