Thanh Hoan cùng Thất Thất không giống nhau. Thất Thất luôn xem Quân Vô Nhai là thần tiên không thể xâm phạm nên cả đời cũng
không dám nói tiếng yêu.
Mà nàng lại không nghĩ như vậy. Ở trong lòng nàng
không có gì là không thể vứt bỏ được, huống chi cơ thể kia của nàng sớm
đã hỏng bét. Đã từng bị tổn thương trăm lần thì lại ngại gì ngàn lần
chứ? Thanh Hoan nhìn thấy được hiện tại trong lòng Quân Vô Nhai đối với
vị đại tiểu thư kia chỉ là tình cảm huynh muội thông thường thôi. Nếu
nàng có thể nắm chắc cơ hội này, lưu lại trong lòng hắn một dấu ấn. Để
hắn có thể xem nàng như là một nữ nhân mà không phải là một đứa trẻ thì
có lẽ sẽ có lợi cho sau này.
Quân Vô Nhai cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ
ràng với võ công của hắn ném đi mười nữ nhân vẫn còn dư sức nhưng hắn
lại ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Hắn đây là... bị một tiểu cô nương vô
lễ?
Lúc hắn định đem thiếu nữ đẩy ra thì đầu lưỡi mềm mại của nàng đột nhiên xâm nhập vào khoang miệng hắn. Quân Vô Nhai như bị
mê hoặc, một lúc lâu sau đôi tay hắn theo bản năng ôm chặt lấy eo thiếu
nữ, đổi khách thành chủ, ôm nàng triền miên hôn.
Sau khi hôn một lúc lâu, hắn chợt cảm thấy không
đúng. Cô nương nhà ai mới mười một mười hai tuổi lại trêu đùa nam nhân
đầy kinh nghiệm như vậy? Nghĩ đến đây, Quân Vô Nhai liền đẩy Thanh Hoan
ra. Nhưng hắn đánh giá thấp sức lực của mình, Thanh Hoan chỉ là một tiểu cô nương còn chưa cập kê làm sao chịu được lực đẩy của một nam nhân võ
công cao cường như hắn. Cả người ngay lập tức ngả về phía sau, bờ lưng
mềm mại đụng vào cột giường nhọn hoắt. Nhưng mà nàng chỉ hơi nhíu mày,
sau đó liền bò dậy cả người trần trụi đi về phía hắn, hỏi:
"Công tử cứu ta không phải vì huynh muốn ta hay sao?"
Câu xin lỗi vừa định nói của Quân Vô Nhai kẹt lại
trong miệng. Hắn đi đến bên người nàng, tay chân luống cuống đem chiếc
áo choàng màu xanh trên giường bọc cả người nàng lại. Thanh Hoan ngẩng
đầu lên nhìn hắn, tóc dài đen nhánh của nàng rối tung nằm trên bờ vai
khiến nàng nhìn trông nhỏ bé lạ thường:
"Công tử nếu không muốn ta, tại sao lại phải cứu ta? Sau khi ta bị đưa trở về vẫn sẽ là kết cục này thôi."
Nàng sẽ không chần chờ như Thất Thất, nàng phải nắm
được trái tim của Quân Vô Nhai. Tuyệt đối sẽ không lặp lại số mệnh của
nàng ấy.
Quân vô Nhai cao hơn nàng nửa cái đầu cho nên dễ dàng nhìn thấy được ở sau lưng nàng có một mảng bầm tím thật lớn:
"Ta không có..."
"Nếu không có thì xin công tử hãy mang ta trở về đi."
Thanh Hoan thu lại sắc mặt, lạnh nhạt nói.
Trên người thiếu nữ toát lên một nỗi bi thương không nói thành lời, khiến đáy lòng Quân Vô Nhai khẽ động, nói:
"Thương tích của nàng quá nặng hay là đợi cho vết thương lành..."
Da thịt như ngọc chằng chịt vết roi, có chỗ còn rướm
máu. Hắn lúc nãy đã làm gì chứ, lại đối xử với một cô nương bị thương
như vậy?
"Vết thương cũ lành thì sẽ có thêm vết thương mới.
Vết thương mới còn chưa lành thì sẽ xuất hiện thêm nhiều vết thương
khác, hay là công tử cứ đưa ta trở về đi, chút đau đớn da thịt này ta
còn có thể chịu đựng được."
Thanh Hoan mặt không đổi sắc nói.
Quân Vô Nhai lắc đầu:
"Đợi cho vết thương nàng lành lại thì ta sẽ đưa nàng về."
Thanh Hoan:
"Nghe khẩu khí của công tử là định chịu trách nhiệm với ta sao?"
Quân Vô Nhai cả người cứng đờ, Thanh Hoan lại đặt hố sâu hơn nữa:
"Nếu không, phiền công tử đưa ta trở về. Bằng không ma ma tìm không thấy ta sẽ rất sốt ruột."
Ma ma?
Chỉ có một loại nữ nhân mới được kêu là ma ma. Quân Vô Nhai nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi: